Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

chương 175

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Ưng vốn tưởng Thanh Hà sẽ cảm động trước lời tỏ tình của hắn ta, nhưng đáy lòng Thanh Hà không hề dao động, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Nàng gắn thanh gốm lên nồi đất rồi đặt ở nơi thoáng gió, chờ trời nắng phơi khô, rồi mới đưa vào lò nung tạo hình, rửa sạch tay.

Thanh Hà lau nước trên tay: "Thế tử đã trưởng thành hơn xưa, biết cân nhắc lợi hại. Mà ta không phải loại nữ tử bị tình yêu dắt mũi dẫn đi, một khi đã yêu một nam tử, thì quên mất mình là ai, ném trách nhiệm, lợi ích và gia tộc ra sau đầu."

Thanh Hà nhìn thẳng vào Vương Ưng: "Nếu ta là một nữ tử như vậy, thì năm ngoái đã không chia tay với Vương Duyệt. Chờ hết thời gian hiếu kỳ, ta sẽ được gả cho hắn rồi. Vương gia có thể bảo vệ ta yên ổn một đời, không cần quan tâm chuyện gì, nhưng ta đã không làm như vậy. Nếu ta chấp nhận tâm ý của thế tử, tương lai ta vẫn là người của Vương gia, sẽ không còn là người của Tư Mã gia nữa. Cho dù ta có chết, ta cũng sẽ chết dưới thân phận công chúa Đại Tấn, tất cả đều lấy lợi ích của Tư Mã gia làm trọng. Người như ta không thích hợp làm nữ tử của Vương gia."

Vương Ưng lấy hết can đảm để tỏ tình, nhưng Thanh Hà lại thẳng thừng từ chối.

Vương Ưng hỏi: "Vương Duyệt có biết chuyện công chúa làm nô tỳ không?"

Thanh Hà gật đầu.

Vương Ưng thở dài: "Vương Duyệt biết rõ công chúa... vậy mà vẫn chờ công chúa như xưa, còn giấu diếm cho công chúa, làm giả sử sách, lấy lại danh dự cho công chúa. Dù vậy công chúa vẫn vì Tư Mã gia mà cắt đứt Vương Duyệt, cô phụ hắn."

Thanh Hà nói: "Ta trời sinh tính lương bạc, không xứng với tình yêu của Vương Duyệt dành cho ta. Thế tử cũng vậy. Cho dù thế tử có làm gì, đều sẽ không có kết quả. Ta không phải là người tốt."

Hình bóng của Thanh Hà và tiếng guốc mộc va chạm vào những viên đá trên đường đã biến mất trong màn mưa bụi của Lâu Hồ.

Vương Ưng gặp đối thủ: Vậy mà có nữ tử ta không theo đuổi được, vị công chúa này, thật sự rất thú vị.

Vương Ưng bị từ chối, nhưng vẫn đối xử ân cần niềm nở với Thanh Hà như cũ. Hắn giống như xem đây là một trò chơi, cùng chơi loại trò chơi xen lẫn giữa chính trị và tình yêu với một người phụ nữ ngang tài ngang sức thật là thú vị, không có kết quả cũng không sao.

Dù sao quan hệ thân mật giữa nam và nữ không phải chỉ có loại quan hệ vợ chồng.

Vương Ưng không rút lui. Lúc Thanh Hà đang nghĩ cách khác, thì bên phía Vũ Xương, Tống Huy đã hạ loại dược mạnh hơn, tình trạng bệnh tình của Vương Đôn trở nên nặng hơn, bắt đầu nằm liệt giường.

Quả nhiên Vương Ưng ở Đài Thành đứng ngồi không yên. Hắn ta là người kế vị duy nhất của Vương Đôn. Nếu một ngày Vương Đôn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì chẳng phải đám quân đó sẽ chia năm sẻ bảy, trở thành rắn mất đầu sao?

Để kịp thời kế thừa di sản chính trị to lớn nhất này, Vương Ưng không chờ lệnh của Vương Đôn gọi hắn đến Vũ Xương, đã dẫn theo năm nghìn trung lĩnh quân bảo vệ hắn đến Vũ Xương, để lại mười lăm ngàn Trung Lĩnh quân và một trăm nghìn trung hộ quân của Si Giám ở thành Kiến Khang "trông nhà".

Trước khi Vương Ưng đi, hắn ta còn thâm tình nói với Thanh Hà: “Chờ ta quay lại.” Thanh Hà suýt chút nữa nôn bữa tối ra, nhưng ngoài mặt lại nói: “Nghe đồn thừa tướng nằm liệt giường, nhưng bên phía Vũ Xương chưa từng dâng tấu, có thể chỉ là tin đồn. Thế tử chớ quá bận tâm."

Vương Ưng nói: "Mượn những lời tốt lành của công chúa, ta hy vọng phụ thân đại nhân của ta khỏe mạnh, ta có thể sớm trở lại thành Kiến Khang gặp công chúa."

Không, tốt nhất là ngươi nên chết xa một chút.

Vương Ưng dẫn quân đến Vũ Xương, Thái Ninh Đế còn có chút ghen tỵ với hắn ta: Ít nhất hắn ta có thể nhìn thấy Tống Huy.

Thái Ninh Đế lo lắng cho sự an nguy của Tống Huy: “Vương Ưng đến, thì nhất định sẽ thay Tống Huy đi hầu hạ Vương Đôn uống thuốc, như vậy Tống Huy sẽ không có cơ hội động tay động chân. Nếu Vương khỏi bệnh thì sao?"

Thanh Hà nói: "Cho dù Vương Đôn có khỏe thì cũng không thể cưỡi ngựa đánh trận, không khác gì phế nhân. Một khi giao binh quyền cho Vương Ưng ngu ngốc, chúng ta sẽ có thể khuất phục binh lính mà không cần giao chiến. Đại Tấn vừa mới khôi phục, có thể không khai chiến thì nên không khai chiến, có thể động não thì đừng nên động thủ."

Thái Ninh Đế không có nhiều đầu óc, nhưng được cái nghe lời. Nghe thấy thì gật đầu lia lịa: "Nghe lời công chúa. Nếu công chúa là thân nam nhi, nói không chừng Đại Tấn vẫn còn Lạc Dương."

Thanh Hà cười nói: "Không đâu. Nếu ta là thân nam nhi, tám phần là ta không sống được đến bây giờ. Loạn bát vương, bất kỳ phiên vương nào cũng có thể giết ta. Thân nữ nhi vẫn tốt hơn."

Theo kế hoạch của Vương Duyệt, Vương Ưng vừa rời đi, người của Si Giám đến Đài Thành bổ sung binh lực vào trung lĩnh quân. Tuân Hoán có thể yên tâm rời cung để dưỡng thai.

Gần đây Chu Sở trong bụng Hoán nương bắt đầu bành trướng, điên cuồng tìm kiếm cảm giác tồn tại, ngay cả áo giáp cũng sắp không che giấu được nữa.

Tuân gia đột nhiên phái người đến Đài Thành, mời đại tiểu thư Tuân Hoán về nhà, nói Tuân phu nhân bị bệnh, bệnh tình không rõ, nói năng bậy bạ, nhất định muốn gặp Hoán nương.

Tuân Hoán "bất đắc dĩ" nghỉ phép, trở về Tuân gia ở Trường Can Lý.

Trước khi Tuân Hoán về nhà dưỡng thai thì căn dặn Thanh Hà: "Mấy chiêu võ phòng thân muội dạy cho tỷ, tỷ đều phải luyện tập mỗi ngày, đừng có lười biếng. Người có thiên phú như muội cũng như vậy, vì vậy người có tư chất bình thường như tỷ, càng phải cố gắng hơn. Dựa vào ai cũng không bằng dựa vào mình."

Thanh Hà cũng dặn dò Tuân Hoán: "Sau khi muội sinh Chu Sở ra, đạp trăm nghìn sông núi cũng không thành vấn đề gì. Bây giờ không được phép cưỡi ngựa, không được lộn ngược người, không được đấu võ với người khác, không- "

Thanh Hà chưa kịp nói xong "Mười điều không được phép" thì Tuân Hoán đã bỏ chạy.

Lại nói Vương Ưng ngày đêm chạy đi Vũ Xương, nhìn thấy cha đang nằm ngủ trên giường bệnh, quả thực là không dám tin vào mắt mình. Rõ ràng trước khi đến Vũ Xương thì anh anh dũng dũng, giành được võ tướng đại thắng Cần Vương. Làm sao lại trở thành bộ dạng bệnh tình nguy kịch chỉ trong vòng ba tháng được.

Vương Ưng vô cùng tức giận, ra lệnh giam lỏng phòng bếp, thầy thuốc và tất cả những người ra vào phòng Vương Đôn, đồng thời đổi hết nhóm người phòng bếp và thầy thuốc mới. Ngay cả Tống Huy cũng không được phép đến gần Vương Đôn. Vương Ưng hầu hạ túc trực trước giường bệnh.

Cũng không biết là đổi thầy thuốc mới hay phương thuốc mới hay là Vương Đôn hồi quang phản chiếu, mà kể từ khi Vương Ưng trở lại, Vương Đôn bắt đầu chuyển biến tốt. Vương Ưng đỡ ông ta ra ngoài tản bộ. Cảnh xuân tươi đẹp, Vương Đôn nhắm chặt hai mắt lại, qua một lúc lâu mới từ từ mở ra.

Vương Đôn cúi đầu, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình dưới nước, sửng sốt một lúc: Gần đây ông ta không hề soi gương, bất tri bất giác, mí mắt của ông ta rũ xuống, che đi khóe mắt, hai mắt ông ta thoạt nhìn có hình tam giác, giống như mắt của ong bắp cày.

"Nhi tử à, lúc ta còn nhỏ, có người nói tướng mạo của ta giống con ong mật, là tướng mạo hung ác, nói ta mắt lộ ra mắt ong, lại không phát ra tiếng sói, sau này nhất định sẽ ăn thịt người, cũng sẽ bị người khác ăn tươi." Gần đây Vương Đôn rất gầy, vẫn còn khung xương rộng lớn, nhưng lưng hơi gù, trong tay còn cầm quải trượng, giọng nói khàn khàn, nghe thực sự giống như giọng của con sói.

Mắt ong giọng sói, vậy mà trở thành lời tiên đoán.

Vương Ưng nói: "Phụ thân trời sinh tướng mạo không giống người bình thường. Lúc còn trẻ Tấn Cao Tông Tư Mã Ý cũng bị người khác nói là mắt ưng mép sói, có thể thấy được điều kỳ dị trong tướng mạo trời sinh, nhất định sẽ trở thành người làm nên những chuyện vĩ đại."

Nói đến mắt ưng mép sói của Tư Mã Ý, Vương Đôn mắt ong giọng sói rất hâm mộ: “Tư Mã Ý có tám người con trai, hai đích tử Tư Mã Sư và Tư Mã Chiêu đều là những người tài giỏi, mà ta chỉ có một đứa con trai duy nhất là con. trong tương lai. Sau này ai tới làm phụ tá đắc lực cho con đây?"

Vương Ưng an ủi Vương Đôn: "Phụ thân sống lâu trăm tuổi, nhất định có thể nhìn thấy cả sảnh tôn tử, chúng nó sẽ là cánh tay phải đắc lực của con."

Nhìn thấy con trai duy nhất hiếu thuận, Vương Đôn thở dài: "Ta không còn nhiều thời gian nữa. Đây có lẽ là số mệnh của ta. Ta thích nhất “Quy tuy thọ” của Tào Tháo. Người có hoài bão to lớn tuy đã già, nhưng hùng tâm tráng chí không suy giảm. Thọ mạng ngắn dài, không chỉ do trời. Ta chính là tuổi già nhưng chí không già, có chí hướng nhưng lại không có thời gian. Điều duy nhất ta có thể làm bây giờ chính là bằng bất cứ giá nào, chống đỡ hết tiếng xấu cho con, giúp con giết hết những kẻ chống đối con, đem vị trí này giao cho con, sau đó ta mới có thể nhắm mắt xui tay."

Vương Ưng kinh hãi: "Phụ thân! Phụ thân muốn làm gì?"

“Khởi binh, đi Kiến Khang, dùng bạo lực lật đổ Tư Mã thị, đưa con lên hoàng vị.” Đôi mắt ong của Vương Đôn lóe lên tia sắc bén: “Ta không thể chết như thế này được. Trước khi chết, ta phải hoàn thành tâm nguyện của mình. Cho dù chỉ có một ngày, giống như pháo hoa, tan xương nát thịt, cũng phải cố gắng nở rộ."

Trước khi Vương Đôn khởi binh, ông ta đã đến hỏi thầy phong thủy Quách Phác nổi tiếng nhất Đại Tấn, hỏi ông ta: "Ta còn có thể sống được bao lâu?"

Quách Phác còn được gọi là thần tiên, giỏi phong thủy bói quẻ. Quách Phác trải sáu quẻ, lấy ra ba đồng tiền, ném lên không trung ba lần, ghi lại quẻ tượng, nói: "Nếu thừa tướng khởi binh, tuổi thọ sẽ tận, tai họa sẽ đến, sẽ chết sớm. Nhưng nếu thừa tướng không khởi binh, ở lại Vũ Xương từ từ dưỡng thân thể thì tuổi thọ sẽ không thể đoán được."

Nghĩa là đừng khởi binh, khởi binh thì sẽ chết. Nếu trụ lại ở Vũ Xương thì mới có thể sống rất lâu rất lâu.

Quách Phác vậy mà trấn áp quân tâm và sĩ khí trước mặt tất cả mọi người, không nể mặt mũi ai. Vương Đôn rất tức giận, lộ ra ánh mắt "Điều này không đúng. Nếu điều này đúng, thì sao tiên sinh không ngại tính tuổi thọ của mình một chút xem sao."

Hàm ý buộc Quách Phác phải thay đổi lời nói.

Nhưng Quách Phác là một thầy phong thủy rất có tính cách, nói: "Ta đã tính rồi, chính là hôm nay, mạng của ta kết thúc ngay tại nơi này."

"Ngươi-" Vương Đôn lạnh lùng nói: "Tà thuyết mê hoặc người khác! Người đâu, đem tên đạo sĩ này ra ngoài chém đầu răn dạy dân chúng."

Thầy đại phong thủy cứ như vậy kết thúc một đời vào ngày hôm đó.

Vương Đôn hạ lệnh khởi binh, lần thứ hai xuất quân khởi binh. Do ông ta là Đô đốc Cửu Châu, nắm trong tay binh mã thiên hạ, cho nên hầu như không gặp phải bất cứ sự chống cự nào suốt quãng đường, thuận lợi đến Cô Tô, cách thành Kiến Khang chỉ nửa ngày đường ngựa.

Thành Kiến Khang rơi vào tình trạng khẩn cấp.

Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Vương Đôn sẽ không đi theo con đường thông thường. Vậy mà kéo cái thể xác đang hấp hối của mình đi Cần Vương, đồng vu quy tận.

Thái Ninh Đế thở dài: "Người tính không bằng trời tính. Xem ra, đội quân dân lưu lạc của Si Giám và binh mã của Vương Đôn sẽ có một trận đại chiến."

Thanh Hà nói: "Ta nắm chắc lượng dược mà Tống Huy hạ Vương Đôn, ông ta nhất định sẽ không sống được bao lâu. Cho dù có ra trận, chúng ta cũng sẽ chiếm thế thượng phong, nhanh chóng kết thúc trận chiến mới được."

Thái Ninh Đế nói: "Vậy thì chúng ta phải làm sao? Phái người đi ám sát Vương Đôn? Không thể. Bây giờ ngay cả Tống Huy cũng không có cách nào đến gần Vương Đôn được."

Lúc này Thanh Hà đột nhiên nảy ra cách: "Ta có một cách. Ta cần sự phối hợp của Trung thư thị lang Vương Duyệt."

Thái Ninh Đế gọi Vương Duyệt vào Đài Thành. Thanh Hà nói với Vương Duyệt kế hoạch của mình.

Vương Duyệt nghe xong, nghĩ thì ra còn có cách này: “Còn có thể như thế sao?” Cô vợ của hắn quả thực không chừa bất cứ thủ đoạn nào hết.

Thanh Hà: "Không thể sao?"

Vương Duyệt gật đầu: "Ta có thể thử xem. Nếu thành công, vậy đây chính là làm ít công to."

Vương Duyệt trở về Vương gia ở ngõ Ô Y, lúc đi ngang qua cửa tiệm bán nhang, nến, giấy tang, hắn đã quét sạch hàng hóa, gần mua sạch các cửa tiệm này, lệnh cho chưởng quỹ gửi chúng đến ngõ Ô Y.

Lần này, người ở Kiến Khang đều biết Vương gia ở ngõ Ô Y có người tạ thế, hơn nữa còn là một đại nhân vật, nếu không Vương Duyệt cũng sẽ không mua hết tiệm tang lễ ở thành Kiến Khang.

Rốt cuộc là ai chết vậy?

Lúc này Vương Duyệt đang mua một chiếc áo tang để mặc: "Lúc nãy Cô Tô truyền đến tin dữ, đường thúc của ta, thừa tướng Vương Đôn bệnh chết rồi."

Vương Đạo ngõ Ô Y dẫn đầu tất cả người trong Lang Gia Vương thị dựa theo ngũ phục tang phục mặc vào, xếp đặt linh đường, cho người phúng viếng, ngõ Ô Y tiếng khóc rung trời, cùng nhau đưa tiễn Vương Đôn.

Vương Đạo và Vương Duyệt nói Vương Đôn đã chết, thành Kiến Khang không ai không tin, làm sao Vương Đạo có thể nói dối được?

Vương Đôn rõ ràng là vẫn còn sống, vậy mà đã "chết rồi", bởi vì Vương Đạo nói ông ta đã chết, Vương Đôn còn sống kia chính là thế thân mà Vương Ưng tìm đến để phấn chấn quân tâm!

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Đại Giang Nam Bắc. Vương Đôn qua đời, Vương Ưng còn quá nhỏ, không có tiếng nói và lực chấn nhiếp. Quan viên thành Kiến Khang và quân đội ở lại Đài Thành đều nhao nhao phản bội, đầu quân Thái Ninh Đế.

Trong thành Cô Tô, Vương Đôn nghe tin mình chết, lập tức đập chén thuốc ra từng mảnh: "Xích long hại ta!"

Xích Long là nhũ danh của Vương Đạo, mà nhũ danh của Vương Đôn thì gọi là A Hắc. Đường huynh đệ Xích Long và A Hắc đã từng thân thiết nhau, trở thành Vương Đôn Vương Đạo chém giết nhau.

- --

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio