Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Một năm qua, Vương Duyệt vẫn luôn làm việc ở Thượng thư đài, đi theo Thượng Thư Lệnh Vương Nhung học tập chính vụ, còn dành thời gian cứu Tôn Hội đi, đưa đến Giang Nam tránh đầu sóng ngọn gió, sau đó dựa theo kế hoạch mà vu oan cho Thành Đô vương.
Người mà Tề vương phái đi giám thị Thành Đô vương từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra vết tích của Tôn Tú. Nhưng mà, một năm này Thành Đô vương kinh doanh, lông cánh đầy đủ, việc đóng góp hòm quan tài và cứu tế lương thực đã khiến hiền danh của ông ta lan xa, mơ hồ có xu thế phân chia kháng nghị với Tề vương.
Cho nên, mặc dù Tề vương vẫn luôn không có tin tức của Tôn Hội và Tôn Tú nhưng cũng tin tưởng vững chắc không nghi ngờ ý đồ mưu phản của Thành Đô vương. Tin chắc rằng Thành Đô vương xảo trá gian dối, giấu đôi ông cháu Tôn Tú và Tôn Hội quá kỹ.
Đối sách của Tề vương là quân đội lớn mạnh, một năm nay đã tích trữ từ một trăm nghìn binh thành hai trăm nghìn binh.
Tề vương tin tưởng, dốc hết toàn lực thì bất kể Thành Đô vương “đức hạnh tài năng” như thế nào, chỉ cần ông ta cầm trọng binh trong tay, bảo vệ thành Lạc Dương thì Thành Đô vương không thể làm gì được.
Tề vương đóng quân chỉ vì tự vệ, chấn nhiếp Thành Đô vương đang ngo ngoe muốn động, dùng việc đó để duy trì địa vị khống chế của Đại tư mã đối với đế vương.
Nhưng mà dưới cái nhìn của người ngoài thì không đơn giản như vậy.
Vừa đóng quân vừa đào hang ở góc tường hoàng cung, còn nói không muốn mưu phản bức thoái vị?
Người trong thiên hạ đều cảm thấy Tề vương muốn mua phản bức vua thoái vị, chỉ có bản thân Tề vương không cho là như vậy.
Tề vương đắm chìm trong tình yêu, tự mình cảm động.
Ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, Thanh Hà đã muốn diệt trừ ông ta rồi.
Thanh Hà đến biệt viện của Vương gia ở núi Mang, Tôn Hội từng ở tạm nơi đây. Đây là một vùng biển trúc, không có hoa lá cây cỏ khác, lúc này đã sắp đến tháng Chạp, Lạc Dương đã rơi mấy trận tuyết, cây trúc bị cóng đến thẳng tắp.
Trên lá khô hẹp dài còn có tuyết đọng, khi gió Tây Bắc gào thét mà đến. Tuyết đã kết thành vụn băng rơi từng viên xuống, tuyết rơi trên mũ của Thanh Hà giống như từng viên trân châu.
Keng keng keng!
Tiếng rèn sắt càng ngày càng gần, Thanh Hà tìm theo tiếng mà đến. Vương Duyệt đang vung búa đập một thanh kiếm, thân kiếm cơ bản đã thành hình, Vương Duyệt đang đập lưỡi kiếm, càng đập càng mỏng, trong lúc va vào nhau giữa búa và lưỡi kiếm bn ra từng tia lửa, chiếu sáng gương mặt như ngọc của hắn.
Hắn sắp mười ba tuổi, một năm này đã bắt đầu vỡ giọng, trước kia là không phân biệt nam nữ, bây giờ yết hầu bắt đầu phát triển, nơi cổ họng có một viên tròn vo hơi lồi ra.
Người lớn lên đẹp trai, ngay cả yết hầu cũng đẹp.
Ánh mắt càn rỡ của Thanh Hà tiếp tục hướng xuống từ yết hầu, lúc Vương Duyệt rèn sắt thì sẽ để lộ cánh tay phải rèn sắt ra ngoài từ trong áo, lộ ra toàn bộ vai phải và cánh tay để thuận tiện đập gõ.
Bả vai của Vương Duyệt càng rộng rãi hơn, hai khối cơ bắp trên cánh tay giống như cầu sắt rắn chắc, Thanh Hà nổi lên tà niệm: Thật là muốn sờ cánh tay như vậy một cái…
Vương Duyệt dừng búa lại, hỏi: “Muội tìm ta có chuyện gì?”
Hả? Chuyện gì? Thanh Hà thấy sắc là nổi lòng tham, suýt nữa quên mất chuyện chính: “A, là Tề vương. Ta cảm thấy Tề vương muốn mưu phản bức thoái vị.”
Vương Duyệt tiếp tục đập búa: “Ta không thấy như vậy, dựa vào sự hiểu rõ của ta đối với Tề vương trong một năm này, ông ta không có tâm tư soán vị, hiện tại kẻ địch lớn nhất của ông ta là Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh với thanh danh càng ngày càng vang dội.”
Từ năm ngoái Vương Duyệt đi ngàn dặm đưa chiếu thư, Tề vương đã xem hắn như tâm phúc, một năm này Vương Duyệt ở Thượng thư đài, nói hết cho Tề vương biết những chuyện không quan trọng của Thượng Thư Lệnh Vương Nhung, giống như là một quân cờ mà Tề vương sắp xếp bên cạnh Thượng Thư Lệnh.
Ngay cả cử chỉ trêu chọc “khanh khanh” giữa phu thê với nhau của Vương Nhung và thê tử, Vương Duyệt cũng thẳng thắn, đương nhiên, Tuân Hoán và Thanh Hà cũng đều nói cho người bên cạnh biết, một truyền mười, mười truyền trăm, lại trở thành một câu thành ngữ “khanh khanh ta ta” (anh anh em em), hình dung tình yêu nam nữ.
Tề vương càng ngày càng tín nhiệm Vương Duyệt, một vài hành động trọng đại của ông ta, ví dụ như tích trữ quân đội hai trăm ngàn người bảo vệ Kinh Thành, để phòng ngừa Thành Đô vương bắt chước tái diễn chuyện cũ tiến đánh đô thành cần vương năm ngoái, đều không phòng ngừa Vương Duyệt.
Cho nên, Vương Duyệt biết mối họa lớn trong lòng Tề vương là Thành Đô vương, ông ta không có dự định cướp ngôi bức thoái vị — ít nhất thì hiện tại không có.
Tề vương: Hu hu, Vương Duyệt, ngươi là tri âm của ta đó!
Vương Duyệt chắc chắn như thế, Thanh Hà bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình: “Thật sao? Vậy vì sao ông ta lại đục lỗ đào góc tường? Mỗi ngày ông ta ngồi xe dê đi xuyên qua hoàng cung từ cái cửa trên tường, đây rõ ràng là bất kính với hoàng thất.”
Vương Duyệt hỏi: “Tề vương có hành động bất kính với đế hậu?”
Thanh Hà vội la lên: “Đều đã đập tường nhà ta rồi, điều này còn không thể chứng minh ông ta bất kính à?”
Vương Duyệt lại hỏi: “Ngoại trừ đập tường thì sao? Có chỗ nào kiêu căng bất kính không?”
Thanh Hà suy nghĩ một chút, thật đúng là không có!
Đừng nói là đối với phụ hoàng mẫu hậu, ngay cả công chúa mình đây đốt nhà mới của ông ta mà ông ta cũng không hề tức giận.
Thanh Hà á khẩu không trả lời được, Vương Duyệt tiếp tục rèn sắt.
Qua một hồi lâu, Thanh Hà mới nói: “Nhưng mà… trong lòng ta rất bất an, Ngụy Võ Đế Tào Tháo từng nói, ở một bên giường sao có thể để người khác ngủ ngon()? Hiện tại ta chính là có loại cảm giác này, ban đêm đi ngủ cũng không yên, luôn cảm thấy nửa đêm sẽ có binh sĩ của phủ Tề vương tiến đánh tới, cướp ngôi bức thoái vị.”
() Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hãn thụy(卧榻之侧, 岂容鼾睡)/ Ngọa tháp chi trắc, khởi dung hàm thụy ( 卧榻之侧, 岂容酣睡): ở một bên giường sao có thể để người khác thoải mái ngủ ngon | phạm vi thế lực của mình, lợi ích của mình thì không cho phép người khác xâm chiếm. (Cre: bachngocsach.com)
Vương Duyệt cuối cùng cũng dừng rèn sắt, ngâm thân kiếm nóng rực vào trong nước lạnh, một luồng hơi nước trắng như tuyết vọt lên, giống như một con rồng trắng lượn vòng vây quanh Vương Duyệt.
Có thêm tầng kính lọc sương trắng này chống đỡ, Vương Duyệt chính là thần tiên trong tranh, Thanh Hà nhất thời nhìn đến ngây người: Đây là trai đẹp trên trần gì vậy!
Vương Duyệt cảm nhận được ánh mắt của Thanh Hà rơi vào bên vai phải và trên cánh tay trn trụi của mình, lập tức lồng ống tay áo vào, sửa sang lại cổ áo, che kín bờ vai của mình chỉ để lộ ra nửa cái yết hầu.
Mình hận quần áo, Thanh Hà nghĩ thầm.
Vương Duyệt nói: “Muội đến gần một chút, ở bên lò ấm hơn.”
Thật ra Thanh Hà đi một mạch tới trong rừng trúc cũng không cảm thấy lạnh, nhưng Vương Duyệt ấm áp, nàng rất nghe lời mà tới gần lò.
Vương Duyệt nói: “Hình như muội rất thích Tào Tháo, năm ngoái muội khích bác quan hệ giữa Tôn Tú và ngụy đế Tư Mã Luân chính là dùng điển cố Khổng Tước đài giết ca cơ của Tào Tháo, hiện tại còn nói ở một bên giường sao có thể để cho người khác thoải mái ngủ ngon, lại là Tào Tháo. Muội không được quên, Tư Mã gia vốn là soán hoàng vị của hậu duệ Tào Tháo mới thành lập Đại Tấn.”
Không sai, thiên hạ của Tư Mã gia là dựa vào binh biến mưu phản mới có được, vốn không vẻ vang.
Đương nhiên, giang sơn của Tào Ngụy cũng là dựa vào soán vị triều Hán mà có được, cũng không vẻ vang.
Tào Tháo đã từng thề làm thần tử triều Hán cả đời, Tư Mã Ý cũng thề mà Ngụy thần cả đời, kết quả, bọn họ đều nuốt lời.
Thanh Hà sửng sốt, nói ra: “Huynh đây là ý gì? Chẳng lẽ bởi vì Tào Tháo là tổ tiên Tiếu Quận Tào thị nhà ngoại huynh. Bây giờ huynh đồng tình với Tào Tháo, cảm thấy Đại Tấn của ta đáng suy tàn?”
Vương Duyệt im lặng, trước kia dưới sự tẩy não của mẹ Tào Thục, cộng thêm tuổi còn nhỏ, kiến thức có hạn, hắn bất tri bất giác đã làm theo sự sắp xếp của mẹ.
Thầy giáo Kê Hầu trung của Vương Duyệt, là thầy của Hoàng đế ngốc, vẫn luôn yên lặng bảo vệ học trò ngốc này, trải đường cho ông ấy. Vương Duyệt chịu sự ảnh hưởng chung của mẹ và thầy giáo mà bảo vệ Thanh Hà, bảo vệ hoàng thất, điều này đã sớm là bản năng của hắn, hắn chưa từng chất vấn.
Nhưng một năm này, hắn làm việc ở Thượng thư đài, chỉ về nhà ngủ vào buổi tối, sự ảnh hưởng của Tào Thục đối với con trai càng ngày càng nhỏ, Kê Hầu trung toàn lực phụ tá Hoàng đế ngốc quay lại ngai vàng, cũng không có cách nào dạy hắn nữa.
Vương Duyệt trong lúc trưởng thành chịu sự ảnh hưởng sâu sắc từ Thượng Thư Lệnh Vương Nhung, rất nhiều nhận định đã khác với Thanh Hà. Vương Nhung trải qua ba lần thay đổi triều đại, đối với “trung quân”, thậm chí là tên gọi quốc gia là gì thì ông cũng đã sớm coi nhẹ rồi.
Dưới cái nhìn của Vương Nhung, giang sơn xã tắc làm trọng, vua thì không bằng, ai ngồi trên long ỷ không quan trọng, quốc hiệu là Hán, Ngụy, Tấn cũng không quan trọng — ai có thể để bách tính an cư lạc nghiệp, quốc gia cường thịnh mới là quan trọng nhất.
Một năm này thay đổi một cách không nhận thức được, Vương Duyệt cũng dần dần nghiêng về quan điểm của Vương Nhung.
Đây cũng là quan điểm nhất trí của các sĩ tộc mấy trăm năm như Lang Gia Vương thị, sĩ tộc làm bằng sắt, Hoàng đế và triều đại như nước chảy, bất kể là ai làm Hoàng đế, triều đại gì thì sĩ tộc từ đầu đến cuối đều sừng sững không ngã.
Nếu như không có sự tỉnh ngộ này thì Vương Duyệt không xứng làm tộc trưởng của Lang Gia Vương thị, càng không có khả năng thực hiện lý tưởng làm Tể tướng.
Một sĩ tộc lớn mạnh thì không nên buộc chặt vận mệnh gia tộc và vận mệnh quốc gia lại với nhau, như vậy quá thiển cận.
Nhưng Thanh Hà là công chúa Đại Tấn, là con gái duy nhất của đế hậu, lập trường của nàng đương nhiên chính là chỉ có thể đứng về phía đế hậu, bảo vệ đế vị của phụ hoàng, dù chỉ là làm một con rối.
Bởi vì nếu như phụ hoàng không làm Hoàng đế thì cũng chỉ có thể đi chết. Làm sao Thanh Hà nỡ nhìn phụ hoàng chết chứ!
Lần đầu tiên, lập trường của Vương Duyệt và Thanh Hà xuất hiện vết nứt.
Vương Duyệt im lặng không nói, Thanh Hà cực kỳ thông minh sao lại không hiểu?
Lòng của nàng tựa như kiếm trong nước, dần dần lạnh đi.
Thanh mai trúc mã, hai người không có sự ngờ vực. Bây giờ trưởng thành rồi, không thể nào luôn ở cùng nhau như khi còn bé được.
Thanh Hà nói ra: “Ta hiểu ý của huynh. Dù cho Tề vương muốn làm phản soán vị thì cũng là sau khi giải quyết mối họa lớn trong lòng là Thành Đô vương này. Nếu như hiện tại Tề vương ra tay bức thoái vị thì Thành Đô vương sẽ chiếm ưu thế đạo đức, dựa vào một năm này ông ta thu mua lòng người, vung tay kêu gọi, chiêu mộ nghĩa quân Cần Vương trừ gian, những người phối hợp rất nhiều, Tề vương đang bê đá đập chân mình. Cho nên người một nhà chúng ta ở hoàng cung tạm thời an toàn, đúng không?”
Vương Duyệt gật đầu: “Muội có thể ngủ yên, nếu như Tề vương thật sự có hành động lạ, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tính mệnh người nhà muội có thể bảo toàn.”
Mặc dù lập trường của hai người xuất hiện vết nứt nhưng vẫn có thể tín nhiệm Vương Duyệt.
Chỉ là trong lòng Thanh Hà rốt cuộc vẫn khó yên, lý trí nói cho nàng biết, Vương Duyệt cũng không sai, nhưng mà…
Thanh Hà bỗng nhiên ý thức được, cho tới nay, nàng quá ỷ lại vào Vương Duyệt. Vương Duyệt giống như một cây quải trượng, nàng chống quen rồi, một khi rời khỏi sự chống đỡ của quải trượng thì nàng cũng không biết đi nữa.
“Cảm ơn.” Thanh Hà nói: “Huynh làm việc tiếp đi, ta đi đây.”
Thanh Hà nghĩ thầm, không thể chuyện gì cũng phải tìm Vương Duyệt, huynh ấy không phải là Vương Duyệt của trước kia nữa rồi.
Vương Duyệt lại gọi nàng lại: “Sinh thần của muội sắp đến rồi, nghe nói gần đây Tuân Hoán dạy muội dùng kiếm, thanh kiếm này chính là được đúc vì muội, muội có thể đặt tên cho nó, ta sẽ khắc tên ở chuôi kiếm tặng muội.”
Thanh Hà nghe xong, sự quyết tâm vừa rồi vất vả lắm mới có được lại biến thành bọt nước trong sự cảm động, trái tim thiếu nữ một lần nữa bị hắn gợi lên.
Thanh Hà giống như Đường Tăng rơi vào động Bàn Tơ, bất kể chạy trốn thế nào cũng không thoát được lưới tình của nhện tinh Vương Duyệt.
“Khanh Khanh.” Thanh Hà giống như hóa thân thành thê tử Vương Nhung keo kiệt: ““Khanh Khanh” trong “khanh khanh ta ta”, khắc hai chữ “Khanh Khanh” đi.”
Vương Duyệt biến ngay ra khuôn mặt của thầy chủ nhiệm: “Kiếm Khanh Khanh? Cái này còn ra thể thống gì? Nào có binh khí được đặt tên là Khanh Khanh?”
Thanh Hà gắt giọng: “Ta mặc kệ, ta là thọ tinh ta lớn nhất, ta chính là muốn đặt kiếm Khanh Khanh. Là chính huynh nói ta tự đặt tên.”
Thanh Hà hí ha hí hửng xuống núi, ngồi lên xe bò hồi cung, trên đường bỗng nhiên vỗ đầu một cái: Ôi chao, vừa rồi rõ ràng mình rất giận, sao lại chẳng biết tại sao mà trở nên phấn khích rồi?