Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan
Thị vệ không giải thích: “Hoàng cung là nơi quan trọng, người không có phận sự không được đi vào.”
Tuân Hoán nào có quan tâm mấy cái quy tắc đó, chỉ vào mình: “Biết ta là ai không? Biết ta đến từ gia tộc cấp bậc nào không? Ta là người không có phận sự? Có phải ngươi bị mù rồi không?”
Nói nhảm, ta vừa mới nhìn lệnh bài của ngươi đấy, thị vệ giả ngu: “Không có mệnh lệnh của Đại tư mã thì đều không thể vào được.”
Thị vệ không dám cứng rắn chống cự với Tuân Hoán, bởi vì Dĩnh Xuyên Tuân thị cũng có người làm chức trách lớn trong phủ Đại tư mã, nếu như nổi lên xung đột với Tuân Hoán thì người xui xẻo chính là gã, thế là gã đẩy Tề vương ra, ý là ngươi tìm Tề vương nói lý đi, ông ấy đồng ý thì ta cho đi.
Tuân Hoán đi ngay đến phủ Đại tư mã ở bên cạnh, nói với thị vệ ở cửa: “Ta muốn tìm đường thúc của ta, Tuân Khải.”
Tuân Khải là một trong những phụ tá dưới tay Tề vương Tư Mã Quýnh, thật ra việc Tề vương khởi binh Cần Vương, giết ngụy đế soán vị Tư Mã Luân cùng quân sư đầu chó Tôn Tú là chuyện rất được thế gia đại tộc tán thành, cho nên Tề vương tới cửa bái tộc trưởng của Lang Gia Vương thị là Vương Nhung làm Thượng Thư Lệnh, Dĩnh Xuyên Tuân thị cũng có người trong tộc làm phụ tá trong phủ Đại tư mã, điều này đã hình thành sự so sánh rõ ràng so với việc sĩ tộc đỉnh cấp nhao nhao thoái ẩn từ quan trong thời kỳ ngụy đế Tư Mã Luân chấp chính.
Trong tay Tề vương rõ ràng có một thẻ bài tốt, lại bởi vì sắc dục hun tâm mà đập nát bét.
Thị vệ vội vàng cho đi, dẫn nàng đi tìm đường thúc, Tuân Hoán nói: “Không cần, ta biết thúc ấy ở đâu, ta tự đi là được.”
Tuân Hoán đi vào phủ Đại tư mã, lại không tìm đường thúc mà lại đi thẳng về phía Tây, đến con đường lớn nối phủ Đại tư mã và hoàng cung.
Nơi này có ba trạm gác, phòng thủ càng thêm nghiêm ngặt.
Tề vương vì che giấu bê bối đùa giỡn Hoàng hậu mà mấy cái cửa lớn của hoàng cung bị phong tỏa toàn bộ, nhưng mấy ngàn người trong cung phải ăn uống vệ sinh, mỗi ngày thức ăn rau củ đều phải do “xe lưu thông” đi từ phủ Đại tư mã thông qua bức tường đổ Tây Uyển để ra vào hoàng cung.
Tuân Hoán nhân cơ hội bò vào một cái xe chứa than củi, lừa dối qua cửa.
Đến hoàng cung rồi, Tuân Hoán vào Hoa Lâm Viên, người chuyên chăn nuôi chim thú quý hiếm ở nơi này chính là tâm phúc của Phan Mỹ nhân.
Cung nhân truyền lại tin tức, Thanh Hà lấy lý do tản bộ mà đi đến Hoa Lâm Viên, gặp mặt Tuân Hoán.
Tuân Hoán đang dùng tuyết lau đi vết than xám trên mặt, nhìn thấy hảo hữu mạo hiểm tới đây, trong lòng Thanh Hà dâng lên một dòng nước ấm.
Tuân Hoán hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao Tề vương phong toả cung đình?”
Thanh Hà sửng sốt: “Vương Duyệt chưa nói cho muội biết?”
Tuân Hoán lắc đầu: “Hôm qua huynh ấy bảo thư đồng mang cho ta bức thư, chỉ nói là tỷ gặp phiền toái, huynh ấy ở bên ngoài hoà giải, muốn ta vào cung bảo vệ tỷ. Chuyện cụ thể gì thì trong thư không nói.”
Liên quan đến danh dự của Dương Hoàng hậu, Vương Duyệt không dám nói thẳng trong thư, lỡ như trong quá trình truyền tin thư đồng xảy ra sai sót thì danh dự của Dương Hoàng hậu khó mà giữ được.
Thanh Hà kề tai nói thầm vài câu với Tuân Hoán.
Tuân Hoán giận dữ: “Tề vương không bằng cầm thú, loại nghịch thần tặc tử này có mặt mũi gì mà làm Đại tư mã? Ta nhất định phải diệt trừ lão!”
Thanh Hà nói: “Mẫu hậu ta ăn ngủ không yên, chuyện như vậy một khi bị truyền đi, người tổn thương lớn nhất vẫn là mẫu hậu ta. Cho nên không thể lấy lý do bất kính với quốc mẫu để vạch tội Tề vương, không có lợi ích gì cả. Hôm qua ta đã suy nghĩ cả đêm, cơ hội thoáng qua là mất, nếu vạch tội không được thì hiện tại biện pháp duy nhất chính là nhân lúc Tề vương chưa chuẩn bị, cho rằng trong lúc ăn Tết sẽ bình yên vô sợ, chúng ta nhân cơ hội khởi binh trừ gian, như thế thì mới có chút hy vọng sống. Nếu như đợi đến sau Tết thì người một nhà chúng ta chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.”
Tuân Hoán lập tức nói: “Ta tham gia, ta muốn giết tên súc sinh đó.”
Thanh Hà nói: “Thế lực của chúng ta mỏng manh, ngay cả bồ câu đưa thư cũng không được thả, nếu có chim bồ câu bay ngang qua thì nhất định sẽ bị bắn rơi giữa trời, cho nên bây giờ ta cần muội đi tìm Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, muội chuyển phong thư này và bản đồ địa hình hoàng cung cho ông ấy, ta có một kế hoạch mạo hiểm…”
Tuân Hoán cầm thư, chui vào trong xe vận chuyển rác ra ngoài, một lần nữa lừa dối qua cửa. Đến phủ Đại tư mã, Tuân Hoán nhảy ra từ trong xe, nghênh ngang đi ra ngoài.
Tuân Hoán đi vào phủ đệ của Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, đưa bức thư, trải bản đồ địa hình hoàng cung, nói ra kế hoạch của Thanh Hà.
Tư Mã Nghệ sửng sốt một hồi lâu: “Quá điên cuồng, kế hoạch này quá mạo hiểm, chỉ cần một khâu xảy ra vấn đề là toàn bộ chúng ta đều sẽ chết không có nơi chôn. Thanh Hà vẫn còn rất trẻ tuổi, suy nghĩ đơn giản quá, chuyện như vậy há có thể đùa giỡn?”
Tuân Hoán cũng giống như nghé con mới sinh không sợ hổ: “Ta cảm thấy có thể, cơ hội chớp mắt là qua, nếu như chờ đến hết Tết thì tất cả đều không kịp nữa, nhân lúc Tề vương chưa chuẩn bị, chúng ta mới có cơ hội thắng lần này.”
Trong lòng bàn tay Tư Mã Nghệ chảy mồ hôi, ông không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, ta hoàn toàn không nắm chắc được, sau khi ta nhận thánh chỉ đó thì luôn âm thầm liên lạc với thủ hạ cũ, hai mươi lăm ngày ngắn ngủi, người ta chiêu mộ được thực sự có hạn, chỉ có con số này —”
Tư Mã Nghệ duỗi ra hai đầu ngón tay.
Tuân Hoán: “Hai vạn? Lợi hại đó Trường Sa vương!”
Hai đầu ngón tay lắc lư: “Không đúng, sao có thể nhiều người như vậy được.”
Tuân Hoán: “Hai ngàn?”
Hai ngón tay lắc lư lần thứ hai, Tư Mã Nghệ thở dài: “Hai trăm.”
Giống như một quả đấm mạnh vô hình đánh vào lòng tin của Tuân Hoán.
May mà ý chí Tuân Hoán kiên định, nàng cắn răng chịu đựng, nói: “Thật ra… cũng được. Trường Sa vương điện hạ đã thất thế một năm, tĩnh mịch nhiều ngày, phần lớn người đã rời khỏi điện hạ, đi nương tựa vào Tề vương, nhưng vẫn có hai trăm người luôn nhớ điện hạ, biết rõ điện hạ không quyền không thế, nhưng chỉ cần một tiếng hiệu lệnh của điện hạ thì bọn họ lập tức bỏ tất cả quay về bên cạnh điện hạ. Hai trăm người này đối với điện hạ giống như ta đối với công chúa Thanh Hà vậy, biết rõ chỉ có một chút hy vọng, biết rõ không thể làm. Nhưng vì thế, biết rõ chỉ có hai trăm người, nhưng lại có xu thế của thiên quân vạn mã, lòng tin của ta lại nhiều hơn một chút đấy.”
“Còn có, trông kế hoạch của công chúa Thanh Hà như là điên cuồng, thật ra lại có đạo lý. Bất kể là người hay là đánh trận thì đều có vận may, lúc công chúa Thanh Hà một mình thúc ngựa xông vào chính điện nghĩ cách cứu viện Dương Hoàng hậu, tỷ ấy đã đối mặt với hơn ba trăm thị vệ, tỷ ấy biết rõ là xông vào một con đường chết nhưng vẫn làm việc nghĩa không chùn bước mà đi làm.”
“Sau đó thì sao? Kỳ tích cứ như vậy mà xuất hiện, Vương Duyệt và Phan Mỹ nhân trước sau tới cứu, tạm thời hóa giải nguy cơ, ngăn cản Tề vương thực hiện hành vi hung bạo, công chúa biến thứ không thể thành có thể, ta cảm thấy lần này tỷ ấy cũng có thể.”
Gần mực thì đen, Tuân Hoán chơi với Thanh Hà và Vương Duyệt quá lâu, dần dần tính cách ngay thẳng trở nên ranh mãnh, hãm hại lừa gạt trộm cướp, không “việc ác” nào không làm, Tuân Hoán vẽ ra cái bánh nướng cho Tư Mã Nghệ, vuốt mông ngựa, cổ vũ ông phải có lòng tin với kế hoạch của Thanh Hà.
Con người đều thích nghe lời hay ý đẹp, Tư Mã Nghệ nghe xong thì rất hưởng thụ, nói: “Tề vương còn bất kính với nhất quốc chi mẫu, tương lai chắc chắn cũng sẽ đưa ta vào chỗ chết, đến mức này rồi, tên đã lên dây, không bắn không được, nếu như có chút chần chờ thì chỉ sợ con mồi sẽ chạy mất, được, ngươi trở về nói với công chúa Thanh Hà, ta sẽ làm dựa theo kế hoạch. Bất kể thành hay bại, Tư Mã Nghệ ta đều nhận!”
“Được!” Tuân Hoán móc ra một sợi vải đỏ: “Đây là do công chúa Thanh Hà cắt xuống từ phượng bào của Dương Hoàng hậu, lúc khởi binh, quân ta đều buộc một mảnh vải đỏ trên cánh tay phải để phân biệt địch ta.”
Tư Mã Nghệ lập tức đi chuẩn bị.
Tiếp theo Tuân Hoán đi đến Vĩnh Khang lý tìm Vương Duyệt.
Vừa tới cửa nhà Kỷ Khâu Tử là đã mơ hồ nghe thấy tiếng đập tường đùng đùng.
Tuân Hoán nghĩ thầm, năm hết Tết đến rồi, động thổ không tốt, Vương gia không chú ý đến điều này à?
Tuân Hoán là khách quen của Vương gia, thị nữ mang nàng đi đến hậu viện, trông thấy Vương Duyệt liên tục đập búa vào tường.
Lúc này đã đập gần xong rồi, gạch tường bị đổ một mảng lớn, cây hồng đông lạnh của nhà Nhung kẹt xỉ ở sát vách đang ở trước mắt, cũng không cần dùng sào trúc đặc chế đi câu (trộm) nữa.
Nhìn từng quả hồng giống như đèn lồng đỏ nhỏ, miệng lưỡi Tuân Hoán lập tức chảy đầy nước miếng.
Vương Duyệt còn muốn đập bể mấy cục gạch cuối cùng, thấy Tuân Hoán tới thì biết có chuyện quan trọng cần thương lượng, lúc này hắn mới dừng tay, đưa Tuân Hoán đến thư phòng nói chuyện riêng.
Tuân Hoán lấy giấy bút, vẽ phác thảo sơ đồ hoàng cung, nói ra kế hoạch tập kích chớp giật của Thanh Hà: “Sáng sớm hôm nay, Tề vương lấy lý do phải tăng cường tuần tra trong lúc đón năm mới, điều khiển năm mươi nghìn quân từ bên ngoài vào thành, cộng thêm năm mươi nghìn hộ vệ trong phủ Đại tư mã trước kia, dưới tay Tề vương có quân đội một trăm nghìn người, đây là đối thủ của chúng ta.”
“... Tư Mã Nghệ đã gật đầu đồng ý, đang chuẩn bị. Dưới tay ông ấy có hơn hai trăm người, cộng thêm ta và huynh là tổng cộng hai trăm lẻ ba người, nếu như ta và huynh có thể hoàn thành khâu quan trọng nhất ở giữa thì ta cảm thấy chúng ta vẫn rất có hy vọng.”
Một trăm ngàn người giao đấu với hai trăm lẻ ba người.
Vương Duyệt không nghĩ tới sau khi Thanh Hà gặp phải khoảnh khắc kinh hồn thì không bị đánh bại, trong một đêm ngắn ngủi đã nghĩ ra được kế hoạch kinh người như thế, dưới bề ngoài yêu kiều mềm mại là một tinh thần bất khuất.
Vương Duyệt lần lượt đập búa tới trưa, trán chảy mồ hôi, nhiệt huyết sôi trào, hắn nói: “Ta vốn đang đi gọi cứu viện, tìm kiếm đồng minh để ngăn chặn Tề vương, nhưng mà cách này không thể thấy được hiệu quả ngay. Đối phương vẫn không bị ta đả động, suy nghĩ của thế hệ trước đã ăn sâu bén rễ, rất khó thay đổi trong một sớm một chiều. Nhưng mà hoàng thất đã đến tình trạng mạng sống như treo sợi tóc, vậy thì không quan tâm đến trận huyết chiến gì nữa, ta tham gia.”
Tuân Hoán quan sát bên cạnh Vương Duyệt là cái búa với đầy mảnh gạch, rất khó hiểu: “Ta chỉ thấy huynh đập tường, thứ huynh gọi cứu viện là binh cục gạch?”
“Ta đang đánh vào tâm lý.” Vương Duyệt không tiện giải thích cặn kẽ: “Gia tộc cũng không tán thành với suy nghĩ của ta, bọn họ kiên trì quan sát. Ta đã cố gắng rồi, gia tộc có suy nghĩ của gia tộc, ta cũng có tính toán của ta, chúng ta không tán đồng với nhau, cũng không có cách nào thuyết phục đối phương, vậy thì để bọn họ làm việc mà bọn họ cho là đúng, ta làm của ta.”
Tuân Hoán vỗ bả vai Vương Duyệt: “Chúng ta đi thôi, Vương đại búa.”
Tuân Hoán đặt một biệt danh cho Vương Duyệt. Vương Duyệt hào hoa phong nhã lập tức biến thành tên đàn ông cẩu thả hoang dại.
Vương Duyệt buồn cười: “Được, chúng ta đi.”
Hai người vừa mới đứng lên thì thấy một người đi tới từ giữa giá sách: “Khoan đã, ta cũng tham gia.”
Vậy mà lại là Tào Thục!
Tào Thục ôm một chồng sổ sách ghi chép: “Ta cũng tham gia, lời vừa rồi các con nói ta đều nghe thấy, ta đã thu thập được những thứ được thêm vào khố phòng trong phủ Đại tư mã hôm nay, phát hiện ra mấy món đồ chơi thú vị, đại khái đoán ra được là dùng để làm gì, đến lúc đó ta sẽ ở bên ngoài phối hợp với các con khởi binh.”
Tào Thục vừa nói vừa mở danh sách nhập kho ra, dùng bút đánh dấu một vài thứ.
Tuân Hoán và Vương Duyệt ngầm hiểu.
Vương Duyệt hỏi mẹ: “Đằng sau giá sách trong nhà có mật đạo? Vì sao mẹ vẫn không nói cho con biết?”
“Con lại chưa từng hỏi ta.” Tào Thục nói: “Lúc trước khi đào mật đạo suýt nữa đã đào sập mật đạo nhà Vương Nhung ở sát vách, thỏ khôn có ba hang biết không? Mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau.”
Vương Duyệt bái lễ với Tào Thục: “Mẫu thân, con đi đây.”
Tào Thục xua xua tay: “Đi đi, nhi tử mà Tào Thục ta nuôi, tuyệt đối không phải là người khúm núm mặc cho gia tộc sắp xếp. Nhân sinh một đời, mấy chục năm ngắn ngủi, nếu không thể tùy tiện thoải mái, uất ức sống đến một trăm tuổi thì có ích lợi gì? Nhung kẹt xỉ nhà bên cạnh sống đến một trăm tuổi, còn cố chấp hơn mai rùa, Vương đại búa phá được nhưng không phá được sọ não của ông ấy, đừng hy vọng vào những lão già này — ngay cả cha con ta cũng chưa từng trông cậy vào.”
Tào Thục thoải mái chấp nhận biệt danh mà Tuân Hoán đặt cho Vương Duyệt.
Tuân Hoán rất bái phục, cũng bái lễ với Tào Thục, đi cùng với Vương Duyệt.
Sau khi hai người đi, Tào Thục ghi lại mấy phần món đồ nhập kho phủ Đại tư mã rồi triệu tập người làm: “Đi đến các phiên chợ lớn ở thành Lạc Dương, mua lại toàn bộ những món hàng này.”
Mấy người làm cầm tờ đơn và tiền vừa mới đi ra ngoài, bên ngoài truyền ngay đến tiếng đập cửa vang động trời, dọa cho người giữ cửa cũng không dám mở cửa, ngược lại Tào Thục nghe được tiếng vang thì trong lòng có cảm ứng, chạy tới tự mở cửa lớn ra, thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông vạm vỡ đang đứng. Ông ấy phong trần mệt mỏi, một đôi lông mày rậm giống như treo sương trắng.
Chính là Lưu Diệu, ông ấy ngày đêm thần tốc đi đường, không kịp nhuộm lại lông mày trắng phai màu trong gió tuyết.
Bên cạnh là một con ngựa, con ngựa này thở gấp ra khói trắng, rõ ràng là đã vô cùng mệt mỏi.
Ông móc ra bức tranh dê non đợi làm thịt từ trong ngực áo: “Nàng ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Vào đêm, ban đêm thành Lạc Dương cấm đi lại, các cửa lớn cùng với cửa của mỗi hai trăm năm mươi dặm trong thành gần như đồng thời đóng lại.
Hoàng cung, thủ lĩnh Hà Úc của Trung Lĩnh quân đang xem bàn cát hoàng cung trên bàn.
Hà Úc là tâm phúc của Tề vương, năm ngoái Thống lĩnh Trung Lĩnh quân là Lưu Côn bị Tề vương loại trừ, minh thăng ám hàng, Hà Úc bởi vậy mà “nhảy dù” vào Trung Lĩnh quân, nói là bảo vệ hoàng cung nhưng thật ra là vì trợ giúp Tề vương giám sát hoàng thất.
“Hà Tướng quân, hoàng thượng có chút không ổn rồi, Dương Hoàng hậu và công chúa Thanh Hà đều chạy tới điện Tử Quang.” Bên ngoài có một tiểu sĩ quan đến báo.
Tiểu sĩ quan tên là Si Giám, đã từng là thủ hạ của Lưu Côn, xuất thân sĩ tộc loại ba ở Kinh Thành, trước mắt phụ trách trông coi cung Vị Ương của Hoàng hậu, hôm qua cũng là hắn cầm tấm chắn trong tay, hộ tống Phan Mỹ nhân và Hoàng đế ngốc vọt tới chính điện cung Vị Ương.
Hà Úc không thích hắn, dự định qua năm tìm cơ điều Si Giám đi — Bởi vì hôm nay là ngày Tết ông Táo, nha môn đóng cửa, dừng làm việc, đám quan chức đều muốn về nhà ăn Tết, tất cả thủ tục đều phải chờ đầu năm sau khi nha môn khai ấn.
Nhịn mười ngày nửa tháng là được rồi, Hà Úc nghĩ thầm.
“Tình hình như thế nào? Thái y đi chưa?” Hà Úc hỏi.
Si Giám nói: “Thái y đi xem rồi, đột nhiên sốt cao, toàn thân nóng lên, thân thể đỏ lên, làm thế nào cũng không hạ sốt được, tình hình nguy cấp, Dương Hoàng hậu khóc lớn, công chúa Thanh Hà cũng rất gấp, xin Tướng quân đến phủ Đại tư mã mời Tề vương điện hạ qua đây xem ứng phó như thế nào.”
Những Trung Lĩnh quân của hoàng cung phần lớn ở trạng thái dao động, cũng không theo phe Tề vương hoàn toàn, ngay cả thủ hạ Hà Úc cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, bây giờ tình hình đặc thù, Hà Úc không dám tùy tiện mời Tề vương đến hoàng cung, ông ta nói: “Ta đi xem tình hình trước đã rồi lại nói.”
Hà Úc mang theo hơn hai trăm thị vệ tâm phúc rồi mới dám đi ra ngoài, những người này đều được mang vào từ phủ Đại tư mã, cũng không phải là Trung Lĩnh quân trong hoàng cung.
Đến điện Tử Quang, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc thê thảm của Dương Hoàng hậu: “Hoàng thượng! Cầu chàng nhanh khỏe lại! Nếu như chàng có chuyện, cô nhi quả phụ chúng ta sống sót thế nào đây Hoàng thượng!”
“Hoàng thượng, nếu như chàng đi rồi, ta nhất định sẽ đi theo, ít nhất ta cũng trong sạch…”
Hà Úc dừng lại rồi đi vào chính điện, hai trăm thị vệ sau lưng đang muốn đi theo vào thì bị Phan Mỹ nhân ngăn cản: “Đừng có quấy nhiễu Hoàng hậu và công chúa. Các ngươi ở bên ngoài chờ.”
Hà Úc nghĩ thầm, tụi mình nhiều người như thế, mấy người đàn bà yếu đuối mà thôi, hai người bọn họ cũng không dám làm gì, ông ta gật đầu: “Các ngươi canh giữ ở bên ngoài, nếu có động tĩnh thì giết vào là được.”
Hà Úc đi vào chính điện, bên trong ấm áp như xuân. Trên long sàng, Hoàng đế quả nhiên mang sắc mặt ửng hồng, trên trán còn đắp khăn lạnh hạ nhiệt.
Hà Úc đi xuyên qua từng tấm màn che treo rũ xuống từ xà nhà, đi về phía long sàng, sự chú ý đều được đặt trên người Hoàng đế phát sốt.
Bỗng dưng, sau lưng nổi lên một luồng hơi lạnh, Hà Úc đang muốn quay đầu thì thứ đập vào mi mắt lại là thân thể không đầu của ông ta.
Tay phải của Tuân Hoán giũ giọt máu trên thân kiếm Phong Tùng, tay trái bắt lấy cái đầu sắp rơi xuống đất của Hà Úc, Vương Duyệt trải chăn mền trên giường ra, ôm thân thể sắp ngã xuống của Hà Úc.