Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Tư Mã Quýnh phát hiện ra một chuyện vô cùng đáng sợ: Quân Hồng Tụ càng đánh càng nhiều, mà quân số bên ta lại càng ngày càng ít, bên này giảm bên kia tăng, lão đã mất đi ưu thế tuyệt đối về binh lực gấp năm lần ban đầu, hiện tại đã ngang hàng với đội quân Hồng Tụ.
Điều tồi tệ hơn chính là, đội quân Hồng Tụ đã thay đổi từ một đội quân cấp trung đơn giản, trở thành “đội quân linh tinh()” của các sĩ tộc kinh thành.
() Đề cập đến các đội quân của các phe phái khác ngoài "Quân đội Trung ương".
Hiệu quả chiến đấu của đội quân linh tinh này chỉ ở mức trung bình, thậm chí có đôi khi còn không thể thống nhất, mỗi người một trận, nhưng ý nghĩa sau lưng lại vô cùng to lớn —— Điều này có nghĩa là những sĩ tộc vẫn luôn giữ thái độ trung lập, khoanh tay đứng nhìn đã sôi nổi đứng thành hàng, đứng về phía Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, tàn nhẫn vứt bỏ Tề vương Tư Mã Quýnh là lão ta.
Tư Mã Quýnh mãi mãi không có cách nào quên người tiền nhiệm của lão, Triệu Vương Tư Mã Luân đã bị truất quyền và git cht cả nhà như thế nào—— chính vì ông ta trọng dụng Tôn Tú xuất thân hàn môn, hoàn toàn mất đi sự ủng hộ của sĩ tộc, cho dù miễn cưỡng bước lên ngôi vị Hoàng đế thì cũng sẽ mau chóng bị xử lý. Không có lực lượng của sĩ tộc chống đỡ ngôi vị Hoàng đế giống như thành lập dưới lớp cát rải rác, hoàn toàn không thể ngồi ổn định.
Tư Mã Quýnh luôn lấy thất bại của Tư Mã Luân làm cảnh giới, đối xử tử tế với sĩ tộc, trọng dụng sĩ tộc, thậm chí còn “Đến thăm nhà tranh”, tự mình tới Vĩnh Khang lý của Lang Gia Vương thị, mời Vương Nhung rời núi nhậm chức Thượng Thư Lệnh, phụ tá của lão ta cũng đều là các quan viên xuất thân từ sĩ tộc.
Tư Mã Quýnh vẫn luôn cho rằng, chỉ cần nắm chắc sĩ tộc, lão ta sẽ bất khả chiến bại. Vậy nên, lão ta khoét lỗ trên vách tường Tây Uyển của hoàng cung để sửa đường, bắt nạt hoàng thất, thậm chí còn đùa giỡn Dương Hoàng hậu cũng không sao cả.
Thế nhưng hiện thực tàn khốc đã chứng minh lão ta vẫn quá ngây thơ, một nhà bốn người của hoàng thất, Hoàng đế ngốc, Hoàng hậu mềm yếu, công chúa Hà Đông đã ngốc lại còn ly hôn. Người duy nhất có thể làm điều đó chính là công chúa Thanh Hà năm nay mới mười ba tuổi, loại thành viên hoàng thất mặc người xâu xé sắp đặt, không ngờ có thể nghĩ ra cách xoay chuyển, đào góc tường của lão ta, đẩy Trường Sa vương Tư Mã nghệ ra làm Đại nguyên soái đi cứu giá, phản công lại phủ Đại tư mã!
Trường Sa vương được hoàng thất ủng hộ, sĩ tộc duy trì, không ngừng bổ sung binh lực, đánh tới rạng sáng, mười vạn quân của Tư Mã Quýnh đã thiệt hại quá nửa, người kiệt sức, ngựa hết hơi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không còn hy vọng gì nữa.
Đặc biệt là sau khi Tư Mã Quýnh phát hiện, Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị là những sĩ tộc đầu tiên lãnh đạo tư binh hưởng ứng việc cứu giá, trái tim cũng đã nguội lạnh.
Vương Đôn và Tuân Tung: Nói ra có lẽ ngài không tin, ban đầu chúng ta chỉ tới cứu hoả mà thôi…
Nhưng Tư Mã Quýnh không hề biết!
Ông ta lại càng không biết rằng, “Đội quân linh tinh” của sĩ tộc càng ngày càng nhiều này do Kê Hầu trung dẫn theo công chúa Thanh Hà, giương cờ Bạch Hổ khắp nơi “lừa gạt” tới!
Tổ hợp lão tiên hạc và thiếu nữ công chúa đi “Truyền bá việc cứu giá”, thật ra là đang tiến hành một “Âm mưu Bàng thị” thời cổ xưa —— tay không lừa sói trắng, nói Trương gia rằng Vương gia đã đi cứu giá, lại nói với Lý gia rằng Trương gia đã đi cứu giá, rồi nói với những nhà tiếp theo rằng tất cả các sĩ tộc đều hưởng ứng hiệu lệnh cứu giá từ cờ Bạch Hổ, nhà ngươi có đi hay không?
Tư tưởng in sâu vào trong xương cốt của người Đại Tấn là chạy theo đám đông, nếu mọi người đều đi, vậy chúng ta cũng đi.
Huống chi, Kê Hầu trung với tướng mạo như thiên tiên, là hạc trong bầy gà, phong độ nhẹ nhàng, khi nói chuyện ánh mắt kiên định, không giống như đang nói dối. Ở thời đại mà giá trị nhan sắc tương đương với chính nghĩa, phần lớn mọi người đều nguyện ý tin tưởng vào người có diện mạo xinh đẹp!
Kê Hầu trung dựa vào một gương mặt đẹp, một cái miệng nói rơm rạ thành thỏi vàng, cùng với công chúa Thanh Hà giương cao cờ Bạch Hổ ở bên cạnh, bọn họ tới từng nhà “kéo lông cừu”, gần như “kẻ trộm không đi một chuyến vô ích”.
Đội quân linh tinh càng ngày càng đông, lòng tin của Tư Mã Quýnh càng ngày càng nhỏ, nỗi sợ hãi bao trùm lấy lão ta.
Phụ tá theo từ phủ phiên vương tới khuyên nhủ: “Tề vương điện hạ, nhân lúc chúng ta còn binh lính, hãy mau chóng rút lui, chúng ta rút lui về đất phong, nơi đó có căn cơ của điện hạ, trong phủ phiên vương vẫn còn binh, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt. Tương lai điện hạ vẫn có ngày Đông Sơn tái khởi.”
Tư Mã Quýnh đã nhìn thấy sự phồn hoa của Kinh Thành, sự tráng lệ huy hoàng của hoàng cung, ngay cả phủ Đại tư mã mở rộng còn lớn hơn cả hoàng cung, được nếm trải hương vị làm mưa làm gió, hiện tại muốn lão ta từ bỏ mọi thứ, sao lão ta có thể cam tâm?
Tuy nhiên nếu hiện tại không đi, sau này sẽ không thể đi được nữa.
Tư Mã Quýnh thở dài: “Không cần nói cho binh lính ở tiền tuyến biết, chúng ta lén lút đi từ cửa sau.”
Để che giấu tai mắt, Tư Mã Quýnh chỉ dẫn theo mấy trăm kỵ binh, thừa dịp trời còn chưa sáng, mau chóng rời đi. Phụ tá đã chuẩn bị sẵn tâm thế tuẫn táng thay chủ, ở lại phía sau tọa trấn chỉ huy, truyền đạt mệnh lệnh, khiến binh lính ở tiền tuyến cho rằng Tư Mã Quýnh vẫn còn ở đây.
Đoàn người Tư Mã Quýnh vừa mới chạy trốn tới một con hẻm nhỏ, bỗng dưng, phía trước đầu ngõ bị một chiếc xe ngựa ngăn chặn đường đi, mũi tên như châu chấu, hóa ra hai bên đã mai phục sẵn trên nóc nhà, chờ Tư Mã Quýnh bỏ trốn.
Nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, Tư Mã Quýnh cuộn mình trong chiếc xe ngựa có khuynh hướng lật úp, vẫn không nhúc nhích, đợi âm thanh bên ngoài dừng lại, tiếng bước chân nặng nề cách xe ngựa càng ngày càng gần.
Tư Mã Quýnh lấy ra một gói thuốc bột, muốn tự sát, chết có thể diện.
Tuy nhiên, khi đặt gói giấy bên môi, lão ta lại chùn bước.
Lão ta nhớ tới câu nói của Hoàng đế ngốc: “Chỉ cần ngươi chịu đầu hàng, thẳng thắn thừa nhận hành vi phạm tội, trẫm sẽ bảo vệ tính mạng cho ngươi và người nhà của ngươi.”
Vậy đầu hàng đi, nói không chừng còn có cơ hội chuyển mình.
Tư Mã Quýnh ném gói giấy xuống, chủ động bò ra từ cửa sổ, giơ hai tay lên cao: “Ta đầu hàng, ta sẽ cùng ngươi trở về phủ Đại tư mã, ra lệnh cho quân đội buông vũ khí đầu hàng.”
“Tư Mã Quýnh.” Một người có thân hình cao lớn, tựa như một vị thần đạp lên thi thể nằm đầy đất đi tới.
Tư Mã Quýnh cảm thấy người này có chút quen thuộc, dường như đã gặp qua ở nơi nào đó: “Ngươi là?”
Người nọ thô lỗ nhổ hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, lau lên lông mày, để lộ ra đôi mày rậm màu xám trắng.
Tư Mã Quýnh lập tức nhớ ra: “Ngươi chính là con nuôi của Hung Nô vương Lưu Uyên, sát thần Lưu Diệu.”
“Tốt lắm, ngươi nhận ra ta, ta không cần phải lãng phí thời gian tự giới thiệu.” Lưu Diệu chỉ vào bản thân mình: “Ngươi hãy nhìn rõ mặt ta, nhớ kỹ gương mặt này, nhớ kỹ là ta giết ngươi. Nếu thực sự có địa ngục, ngươi hãy nói cho Diêm La Vương biết, là Lưu Diệu ta giết ngươi.”
Tư Mã Quýnh sợ hãi đến nỗi mặt biến sắc: “Khẩu dụ của Hoàng đế, đầu hàng không giết, bảo vệ cả nhà ta, ngươi dám kháng chỉ?”
Trên danh nghĩa, Hung Nô là nước phụ thuộc vào Đại Tấn, phải tiến cống cho Đại Tấn, tiếp nhận sách phong của Đại Tấn, quân chủ của Đại Tấn cũng là quân chủ của Hung Nô.
Lưu Diệu mỉm cười: “Tất cả mọi người ở nơi này đều đã chết, ngoại trừ ngươi, còn ai biết?”
Tư Mã Quýnh cất bước bỏ chạy, nhưng tốc độ của Lưu Diệu càng nhanh hơn, túm lấy búi tóc của lão ta, ấn lão ta lên vách tường của con ngõ nhỏ: “Đừng chạy nữa, nợ nần giữa chúng ta còn chưa tính rõ ràng, để ngươi làm quỷ cũng phải minh bạch.”
Giọng nói của Tư Mã Quýnh run rẩy: “Tại sao người lại giết ta?”
“Hỏi rất hay!” Lưu Diệu khen: “Thật ra ngươi không hỏi, ta cũng sẽ nói.”
Lưu Diệu ghé sát vào lỗ tai nói: “Ngươi ức hiếp Dương Hiến Dung, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sao có thể để ngươi đầu hàng, vui vẻ tồn tại được? Ngươi cần phải chết, hơn nữa phải chết đủ thảm mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”
Tư Mã Quýnh nghe vậy, toàn thân lập tức cứng đờ: “Ngươi và Hoàng hậu có gian tình!”
Lưu Diệu gật đầu: “Quả nhiên trước khi chết, lời nói của con người thường thật lòng. Ta hy vọng lời ngươi nói có thể trở thành sự thật. Cảm ơn lời chúc phúc của ngươi.”
Nói xong, Lưu Diệu dùng tay ôm lấy đầu Tư Mã Quýnh, dùng sức kéo lên trên, Tư Mã Quýnh phát ra tiếng kêu thảm thiết vô nhân đạo.
Lực tay của Lưu Diệu thật kinh người, không ngờ có thể kéo đứt cổ Quýnh tặc đang sống sờ sờ.
Lưu Diệu giao đầu của Tư Mã Quýnh cho Tào Thục: “Cầm đi, đưa cho Hoàng hậu.”
Tào Thục nhét đầu vào trong hộp, đưa đến hoàng cung, Dương Hiến Dung mở ra nhìn lướt qua, mặt không cảm xúc: “Giao cho Trường Sa vương ở tiền tuyến.”
Tào Thục đưa chiếc hộp cho Si Giám của đội quân Hồng Tụ, nhẹ nhàng ôm lấy Dương Hiến Dung: “Ở trước mặt ta, muội không cần làm Hoàng hậu, muội chỉ là chính mình, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, không cần nghẹn tới mức quá vất vả.”
Nghe vậy, Dương Hiến Dung ôm chặt lấy Tào Thục, nước mắt cuồn cuộn, nháy mắt làm ướt sũng nước bả vai Tào Thục: “Hắn sao có thể… Còn bị Thanh Hà nhìn thấy, vì sao người ta muốn bảo vệ nhất, lại phải chứng kiến thời khắc bất lực vô dụng nhất của ta? Ta thật sự rất hận! Ta hận hắn!”
Tào Thục vỗ lưng Dương Hiến Dung: “Hắn đã chết, hắn sẽ không thể làm tổn thương muội được nữa.”
Dương Hiến Dung nức nở nói: “Vì hm muốn ích kỷ của bản thân, ta khiến Thanh Hà phải đeo trên lưng những khổ sở đó, ta hối hận rồi, nhưng dù sao cũng không thể quay lại được nữa.”
Tào Thục an ủi: “Nữ nhi của ta, ta cũng thương con bé, nhưng chúng ta đã thống nhất rồi, tương lai Thanh Hà sẽ gả cho Vương Duyệt, thịt chín ở trong nồi không phải sao? Nhịn một chút, sang năm Thanh Hà cập kê rồi, chịu đựng qua giai đoạn đầu sẽ tốt thôi. Đừng nhìn hiện tại đứa trẻ Thanh Hà này chịu khổ, tương lai con bé là người có phúc, cuộc sống dài như vậy, đừng chỉ nhìn vào mấy năm nay…”
Lại nói tới trận địa tại tiền tuyến Tây Uyển của hoàng cung, Si Giám giao chiếc hộp vào tay Trường Sa vương, Tư Mã Nghệ vui mừng, vội vàng sai người treo đầu Tư Mã Quýnh trên cột cờ: “Quýnh tặc đã đền tội! Đầu hàng sẽ không giết!”
Thật ra lúc này phủ Đại tư mã vẫn còn năm mươi nghìn quân, có thể chiến đấu, nhưng đầu Tư Mã Quýnh vừa xuất hiện, mọi người mới biết bọn họ đã sớm bị Tề vương vứt bỏ, hiện tại Tề vương đã chết, bọn họ chiến đấu vì ai?
Đồng loạt buông vũ khí đầu hàng.
Lúc này, bầu trời phía đông bắt đầu chuyển sang màu trắng, đêm dài chậm rãi kết thúc, trời đã sáng.
Cuối cùng Trường Sa vương Tư Mã Nghệ cũng có thể nhìn rõ từng hàng binh lính buông vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng, tính toán sơ bộ, cũng phải còn hơn năm mươi nghìn quân!
Nếu thực sự tiếp tục chiến đấu, khó mà nói được hươu chết về tay ai ().
(): Một phép ẩn dụ cho việc không biết ai sẽ nắm giữ quyền lực chính trị, nó cũng thường ám chỉ việc không biết ai sẽ giành chiến thắng cuối cùng trong một cuộc thi.
May mắn thay, có người chém đầu Quýnh tặc, nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Tư Mã Nghệ hỏi Si Giám: “Là ai chém đầu Tư Mã Quýnh? Ta muốn thăng chức cho hắn ta!”
Si Giám nói: “Là Kỷ Khâu Tử phu nhân mang theo đầu tiến cung, nhưng ai làm việc này, hạ quan cũng không biết.”
Dù sao cũng không thể là Tào Thục giết.
Tuy nhiên, đầu có thể đến tay Tào Thục, chứng tỏ vị phu nhân cao quý này thực sự lợi hại, không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Từ đủ loại hành động của Thanh Hà, dạo gần đây Trường Sa vương Tư Mã Nghệ đã thay đổi thành kiến đối với phụ nữ, ông cảm thán: “Tuyệt đối không được đắc tội với nữ tử, nếu không, ngay cả chết như thế nào cũng không biết.”
Tin tức Tư Mã Quýnh bại trận và bị git cht đã truyền khắp toàn thành, một trăm năm mươi nghìn quân đang trú đóng ngoài thành lập tức trợn tròn mắt: Một giấc ngủ dậy, lão đại đã không còn!
Một số quan quân sợ tương lai bị thanh toán, vội vàng thúc ngựa bỏ chạy. Ước chừng còn khoảng một trăm nghìn quân vẫn ở lại ngoài thành, chờ đợi hợp nhất lần nữa—— bọn họ đều sống bằng quân lương, không sợ binh lính sẽ không có cơm ăn.
Tất nhiên, những đội quân này đều quy về dưới trướng của Trường Sa vương Tư Mã Nghệ. Ban đầu, ông có bảy mươi nghìn quân bị phân tán và lẫn lộn, hiện tại chỉ cần trở về với Tư Mã Nghệ là xong.
Tư Mã Nghệ bận rộn thu dọn chiến trường, hợp nhất quân đội, khi mặt trời lên cao, ngoại trừ ở gần hoàng cung và phủ Đại tư mã vẫn còn thi thể khắp nơi, hơn hai trăm phố phường còn lại đã lui tới như thường ngày, mở bốn cổng Đông Tây Nam Bắc, mọi người ra ra vào vào, bôn ba vì cuộc sống, không khác gì ngày tháng trước kia.
Sau khi chiến tranh chấm dứt, Vương Duyệt và Tuân Hoán bị người lớn trong nhà khống chế ngay lập tức, quyết tuyệt đưa đi, nhốt vào từ đường của gia tộc để tự suy ngẫm và kiểm điểm.
Thanh Hà chạy theo Kê Hầu trung suốt một đêm, thuyết phục khắp nơi, sau nửa đêm vẫn luôn giương cao cờ Bạch Hổ, cánh tay nhức mỏi mất đi tri giác, nàng rất mệt, vừa ngả đầu xuống đã ngủ say như chết.
Chỉ có Lưu Diệu là tinh thần hăng hái, thậm chí ông còn có thời gian rảnh rỗi rửa mặt sạch sẽ, thay bộ y phục dính đầy máu tươi, mặc bộ đồ mới, chờ đợi để nhìn thấy nữ thần trong lòng.
Cuối cùng nàng cũng tới, nàng tới rồi, nàng đạp lên tia nắng ban mai mà tiến vào!
Lưu Diệu kích động bước tới nghênh đón, Dương Hiến Dung lại liên tục lui về phía sau, đã trải qua việc bị Tư Mã Quýnh đùa giỡn, bà vô cùng sợ hãi khi có nam nhân chạm vào.
Lưu Diệu xấu hổ thu hồi bước chân, hai cánh tay dài không có cách nào sắp đặt “Ta… nàng đừng hiểu lầm… ta không phải loại khốn nạn như Tư Mã Quýnh … ta không muốn… Không, không phải ta không muốn, mà là…”
Lưu Diệu vò đầu bứt tai, dứt khoát đi thẳng vào chủ đề chính: “Ta hẹn nàng tới gặp, bởi vì có tình báo quan trọng muốn nói cho nàng biết, để mọi người có sự chuẩn bị. Gần đây Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh vẫn luôn viết thư cho chư vương, muốn cùng nhau khởi binh cứu giá, tru sát nghịch tặc Tư Mã Quýnh, quân đội đã tập kết tại Nghiệp Thành – đất phong của Thành Đô vương, đoán chừng đầu xuân sẽ đánh tới Lạc Dương.”
Dương Hiến Dung vừa nghe thấy cái tên “Tư Mã Quýnh”, đôi tay căng thẳng đan chéo bên hông: “Tư Mã Quýnh đã chết, Thành Đô vương vô cớ xuất binh, nhất định sẽ lui binh. Trường Sa vương Tư Mã Nghệ đã dùng tính mạng để chiến đấu, cứu lại hoàng thất, chúng ta vẫn nên tin tưởng Trường Sa vương.”
Lưu Diệu nói: “Về mặt lý thuyết, nếu Tư Mã Quýnh đã chết, Thành Đô vương nên lui binh. Tuy nhiên, Thành Đô vương dã tâm bừng bừng, ngộ nhỡ hắn coi Trường Sa vương như cái gai, thêu dệt tội danh, sửa thành thảo phạt Trường Sa vương, quân đội cứu giá vẫn sẽ đánh tới Lạc Dương.”
Dương Hiến Dung lo lắng cả đêm, lúc này đã cực kỳ mệt mỏi, tinh thần vừa mới bắt đầu thả lỏng lại nghe được tin dữ này, niềm vui chiến thắng trong hiểm cảnh của buổi tối hôm qua bị dập tắt ngay tức thì, nhất thời không chống đỡ được, suýt té ngã trên mặt đất.
Lưu Diệu không màng tới sự lo lắng của Dương Hiến Dung, vội vàng chạy tới đỡ bà.
Dương Hiến Dung ngồi tê liệt trong lòng Lưu Diệu, hai người đụng chạm da thịt, nhất thời ngơ ngẩn.