Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Vương Nhung có khả năng làm loại chuyện này. Năm đó khi Tào Thục và Vương Đạo cưới, Vương Nhung lấy thân phận hàng xóm kiêm trưởng bối tới cửa uống rượu mừng, tùy tiện lấy một bộ quần áo làm quà tặng, kết quả ngày hôm sau lại đi tìm cặp vợ chồng mới cưới này đòi bộ xiêm y về.
Lúc ấy Tào Thục vẫn là cô dâu mới, cho rằng Vương Nhung say rượu chưa tỉnh, uống say tới cửa phát điên, nhưng Vương Đạo quá hiểu người hàng xóm lão Vương này nên cũng không lấy làm kinh ngạc, nhanh chóng tìm ra bộ quần áo, dùng dâng hai tay trả lại.
Hiện tại con trai của Tào Thục đã làm quan, bà không còn kinh ngạc đối với hành động của Vương Nhung giống như hồi tân hôn, bà nói: “Cả đêm ít nhất cũng phải đốt hết nửa bấc đèn, Vương Nhung không thu tiền bấc đèn của đệ là đã không tồi rồi. Phò mã không yên tâm về mẫu tử chúng ta như vậy sao?”
Không ngờ ông lại bắt đầu theo dõi và theo sát bước chân bọn họ.
Ngươi và ta vốn không duyên phận, tất cả đều dựa vào ta tiêu tiền.
Tính tình của Vương Đôn bướng bỉnh như một con bò, thậm chí ngoài mặt cũng lười giả bộ: “Đúng vậy, đệ không tin tưởng danh dự của mẫu tử hai người. Nhất định phải đi theo, hai người đi ngắm hoa mai bên bờ Lạc Thủy, đệ cũng đi cùng.”
Cứ thế, Vương Đôn đã đi theo mẹ con Tào Thục Vương Duyệt giống như thuốc cao da chó.
Bên trong cung điện, Dương Hiến Dung cũng rất lo lắng cho hai mẹ con kia. May thay, bây giờ Thanh Hà được coi như công chúa phụ chính, cũng có chút quyền lực, bà muốn thông qua “cách thức” của Thanh Hà, điều Vương Đôn ra ngoài làm việc, đuổi ông đi xa.
Thanh Hà không ôm hy vọng: “Mẫu hậu, với tính tình của Vương Đôn, không nói tới việc còn kém xa mới sắp xếp được ông ấy, cho dù phong ông ấy làm Đại tư mã thì cũng chưa chắc ông ấy đã chịu đi.”
Dương Hiến Dung mặt ủ mày chau: “Con thử một lần đi, biết đâu lại thành công?”
Thanh Hà tra xét, chức Thứ sử Dương Châu vẫn còn trống, từ năm ngoái Tư Mã Quýnh git cht cả nhà Thứ sử Dương Châu Si Long, chức quan này vẫn chưa có ai đảm nhiệm.
Thanh Hà bàn bạc với Trường Sa vương Tư Mã Nghệ về việc bổ nhiệm chức Thứ Dương Châu, Trường Sa vương không hỏi nguyên nhân, gật đầu đồng ý thẳng.
Điều này cũng khiến Thanh Hà cảm thấy xấu hổ: “Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên này là sự ích kỷ của bản thân con, không phải vì Đại Tấn.”
Thanh Hà thẳng thắn như thế, Trường Sa vương cũng nói thật: “Xuất thân và tài năng của phò mã Vương Đôn đều xứng làm Thứ sử Dương Châu, hơn nữa Dương Châu ở phía nam, không quá quan trọng. Nếu vị trí ở Trung Nguyên thì nó không phải là thứ mà chúng ta có thể tùy tiện sắp xếp.”
Trưa hôm đó, một tờ giấy bổ nhiệm và miễn nhiệm đã đến phủ phò mã tại Vĩnh Khang lý, Vương Đôn nhận được thư bổ nhiệm và miễn nhiệm thì ném vào chậu than: “Gần đây thân thể ta có bệnh nhẹ, không đi.”
Ông từ chối ngay tại chỗ! Không cho ai mặt mũi!
Quả nhiên là Vương Đôn cứng đầu nhất thành Lạc Dương, danh bất hư truyền.
Đã dùng đủ mọi cách nhưng Vương Đôn vẫn dầu muối không ăn, chẳng mấy chốc mà đến ngày thứ ba, Tào Thục và Vương Duyệt phải rời khỏi Lạc Dương.
Sáng sớm Thanh Hà và Tuân Hoán tới đưa tiễn, khi đưa người đến cổng thành Lạc Dương, hai người vẫn lưu luyến không rời, tiếp tục thúc ngựa đi theo, trong lòng Tào Thục khó chịu, bà kéo rèm xe ngựa ra: “Trở về đi, ta sẽ thường xuyên viết thư cho công chúa.”
Vương Duyệt cưỡi ngựa đi ngang hàng với Thanh Hà, thấp giọng nói: “Phò mã đưa chúng ta đến Kiến Nghiệp, rồi ông vẫn phải rời đi, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách trở về Lạc Dương.”
Dù sao cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Đôn, dứt khoát đợi ông đi rồi nói.
Tất nhiên Thanh Hà không nỡ rời xa Vương Duyệt, khăn tắm của hắn còn giấu trong ngực áo nàng, giữ thật chặt.
Thanh Hà nói: “Nghe biểu cữu Tôn Hội nói, Kiến Nghiệp là nơi tốt, thoải mái hơn Lạc Dương. Lạc Dương là nơi thị phi của Trung Nguyên, mấy năm nay tranh đấu ta cũng mệt mỏi, tưởng chừng như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, thân thể phụ hoàng lại không tốt, ta nghĩ đợi Trường Sa vương được phong làm Hoàng thái đệ, phụ hoàng nên thoái vị nhường ngôi cho người tài đức. Ta sẽ đưa phụ hoàng mẫu hậu, cả tỷ tỷ đi về phía Nam, đến Kiến Nghiệp, rời xa Lạc Dương, rời xa Trung Nguyên, rời xa tranh đấu.”
Thanh Hà cố gắng nở nụ cười: “Đến lúc đó, cả nhà chúng ta đi về phía Nam, đến Kiến Nghiệp nương nhờ huynh, ở lại Giang Nam không rời đi. Huynh và Tào phu nhân ở Kiến Nghiệp chuẩn bị trước, được không?”
Nó là ảo tưởng gần đây của Thanh Hà, nàng thật sự rất mệt mỏi. Mặc dù mỗi lần chiến đấu nàng đều chiến thắng trong hiểm cảnh nhưng nghĩ đến cái chết của cả nhà Si Giám, cuộc đấu tranh của những người trái ngược về lập trường trên đời, nàng lại cảm thấy đằng sau những thắng lợi đó tràn đầy máu tươi của người vô tội, không có cảm giác thành tựu gì cả, chỉ mang theo trách nhiệm nặng nề tiến về phía trước.
Khi nào có thể hoàn toàn thoát khỏi thì tốt biết bao, Thanh Hà ngây thơ nghĩ.
Vương Duyệt hiểu được những giằng xé trong lòng Thanh Hà, hắn nói: “Được, ta đồng ý với muội. Muội đừng suy nghĩ quá nhiều, những chuyện không có cách giải quyết đó, chung quy vẫn không thể hóa giải. Muội nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Vương Duyệt là Đàn lang trong lòng Thanh Hà, cũng là tri kỷ của nàng.
Hắn còn đẹp trai như vậy.
Thanh Hà cảm thán, thật may mắn biết bao khi gặp được Vương Duyệt trong cuộc đời này.
Tuân Hoán nói: “Vương Duyệt, huynh cứ yên tâm rời đi, thành Lạc Dương đã có ta ở đây.”
Tại sao lời này nghe có vẻ kỳ quái đến vậy…
Một câu của Tuân Hoán phá tan nỗi buồn ly biệt, Vương Duyệt bật cười, thúc ngựa đuổi theo đoàn xe.
Vương Duyệt và Tào Thục rời khỏi thành Lạc Dương vào mùa xuân, khi băng tuyết bắt đầu tan và hoa đào mới nở.
Lúc những bông hoa đào rơi xuống đất, kết ra trái nhỏ mềm mại, hoa đào trở thành loài hoa quý giá và kiêu ngạo nhất trong mùa, đã sang xuân đầu tháng ba.
Trường Sa vương Tư Mã Nghệ làm Đại tư mã đã được ba tháng, phiên vương nhiếp chính đã đứng vững gót chân, hơn nữa còn được sự đồng tình nhất trí từ triều thần và hoàng thất.
Trường Sa vương là một vị vương gia nhân đức, làm việc chăm chỉ, tôn trọng hoàng thất, chưa bao giờ gây ra chuyện xấu, yêu quý bá tánh, mối quan hệ với giới sĩ tộc cũng được duy trì tốt đẹp.
Theo tục truyền, Trường Sa vương nên được phong làm Hoàng thái đệ.
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh không thể ngồi yên được nữa, ông ta vẫn luôn chờ đợi Trường Sa vương giống như Triệu vương Tư Mã Luân, Tề vương Tư Mã Quýnh năm đó. Sau khi thân ở địa vị cao, dã tâm bành trướng, bắt đầu choáng váng đầu óc, nhiều lần hành động mê muội, cho rằng không ai làm gì được mình.
Tuy nhiên Trường Sa vương vẫn không hề bành trướng, ngược lại, ông càng ngày càng khiêm tốn, càng ngày càng hiền đức, danh vọng cũng ngày càng lớn.
Điều tồi tệ hơn chính là, Trường Sa vương khác với loại huyết thống hoàng thất xa xôi của Triệu vương và Tề vương, ông là con trai của Tấn Võ Đế, em trai ruột của Hoàng đế Tư Mã Trung, huyết thống thuần khiết của hoàng gia.
Theo cách này, muộn nhất vào cuối năm nay Trường Sa vương sẽ được sắc phong làm Hoàng thái đệ, một khi đã xác định vị trí, ấn định danh phận, việc khởi binh cứu giá lần nữa sẽ càng trở thành vô cớ xuất binh.
Làm sao bây giờ?
Thành Đô vương hợp tác với mấy vị phiên vương khác, bí mật mưu đồ, bàn bạc đối sách.
Tấn Võ Đế Tư Mã Viêm thống nhất ba nước, trở thành hùng chủ () của một thế hệ, đương nhiên cũng tiếp nhận phi tần từ ba nước Ngụy Thục Ngô, phi tử nhiều tới mức phải dùng xe dê để quyết định đêm nay ngủ cùng ai, các phi tử sôi nổi rải muối trước cửa để thu hút xe dê của Tấn Võ Đế.
(): Dùng để chỉ một vị quân vương có tài năng và chiến lược xuất chúng.
Nhiều phi tử, tất nhiên con trai cũng nhiều, hơn hai mươi người con trai, bây giờ đều là phiên vương thống trị một vùng. Nghe nói Trường Sa vương Tư Mã Nghệ sắp được phong làm Hoàng thái đệ, hai mươi mấy vị phiên vương này nào có ai chịu phục?
Tất cả bọn họ đều cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, đều là con trai của Tấn Võ Đế, đều là con cái của thiếp thất, Trường Sa vương làm được, mình cũng làm được!
Kết quả là, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh vung tay hô một tiếng, nhóm phiên vương sôi nổi hưởng ứng.
Thành Đô vương bấm tay tính toán, trên tay Trường Sa vương chỉ có quân đội một trăm nghìn người, mà quân đội của nhóm phiên vương cộng lại đã hơn ba trăm nghìn, lực lượng đủ để nghiền nát Trường Sa vương.
Vậy câu hỏi đặt ra, Trường Sa vương nổi tiếng là hiền vương, trước mắt vẫn không tìm ra nhược điểm nào để khởi binh cứu giá, vô cớ xuất binh!
Đó là điều tối kỵ.
Làm sao bây giờ?
Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh cầm đầu nhóm phiên vương bắt đầu động não, trí tuệ tập thể là vô hạn, bọn họ thật sự đã tìm ra cớ để khởi binh cứu giá.
Không tìm thấy nhược điểm của Trường Sa vương, vậy thì hãy dựng nên một bia ngắm mới.
Bia ngắm mới là ai?
Thành Đô vương nói: “Phụ thân của Dương Hoàng hậu, quốc trượng Dương Huyền Chi.”
Thực sự Dương Huyền Chi đang ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!
Dương Huyền Chi là sĩ tộc bình thường và nhu nhược, tuy nhiên, dựa vào những công tích vĩ đại của tổ tiên, cùng với việc thông hôn giữa các thế hệ trước và hoàng tộc Tư Mã gia, Thái Sơn Dương thị đã thiết lập nên địa vị đứng đầu giới sĩ tộc Đại Tấn, dựa vào số tiền dành dụm được sống một cuộc sống vô cùng dễ chịu.
Ngay cả hôn sự của con gái Dương Hiến Dung, Dương Huyền Chi cũng không thể làm chủ, bị cha vợ đại nhân Tôn Tú một mình ôm lấy mọi việc, ông ấy có thể làm ra chuyện xấu gì?
Nhưng, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.
Năm ngoái gian thần Tôn Tú phơi thây đầu đường, chính con rể Dương Huyền Chi đã nhặt xác an táng, Thành Đô vương git cht cả nhà Tôn thị ngoại trừ Tôn Hội, Dương Huyền Chi cũng phái người đi nhặt xác, an táng cho người nhà họ Tôn.
Thành Đô vương tìm được nhược điểm của Dương Huyền Chi, nói ông ấy cấu kết với tên đại gian thần Tôn Tú, gieo rắc tai họa cho quốc gia, đầu quân cho ngụy đế Tư Mã Luân.
Khi nghịch tặc Tư Mã Quýnh lên nắm quyền, dựa vào mối quan hệ với con gái là Dương Hoàng hậu mà thoát tội.
Chuyện Dương Huyền Chi đồng cảm với gian thần Tôn Tú, nhặt xác cho người nhà họ Tôn, toàn bộ Kinh Thành đều biết.
Còn nói Dương Huyền Chi cấu kết với Trường Sa vương hiện đang chấp chính, thông đồng với nhau làm việc xấu, ngoài mặt nhân nghĩa đạo đức, trên thực tế lại có ý đồ mưu phản, muốn phế bỏ Hoàng đế để lên thay thế.
Các vị vương gia vì muốn ủng hộ chính nghĩa, giữ gìn huyết thống hoàng tộc mà đặc biệt khởi binh cứu giá!
Thành Đô vương đề xuất ý tưởng tuyệt diệu, chúng phiên vương sôi nổi trầm trồ khen ngợi, nhất trí thông qua thư thảo phạt.
Vào mùa xuân, khi cánh hoa đào bay tán loạn, thư thảo phạt cũng truyền tới thành Lạc Dương, tên tuổi của Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, quốc trượng Dương Huyền Chi được đặt ấn tượng trước mắt.
Tại cung Vị Ương.
“Đúng là nói hươu nói vượn!” Hoàng hậu Dương Hiến Dung, người trước nay luôn dịu dàng dè dặt cũng không nhịn được mà nổi giận.
Thanh Hà tạm dừng đọc thư thảo phạt.
Trường Sa vương nói: “Là ta liên luỵ tới quốc trượng.”
Dương Hiến Dung nói: “Không phải lỗi của Đại tư mã, Thành Đô vương không được lòng dân, muốn cướp đoạt ngôi vị Hoàng thái đệ nhưng lại bất hạnh vì không có lý do xuất quân nên đã thêu dệt tội danh cho phụ thân của ta, kéo Đại tư mã liên lụy theo.”
Thanh Hà nhớ tới câu chuyện sói ăn thịt cừu mà Kê Hầu trung từng giảng cho nàng, sói muốn ăn thịt cừu, còn sợ không tìm được cớ hay sao?
Thanh Hà nói: “Thư thảo phạt đã truyền ra, Đại Tấn không ai không biết, Thành Đô vương lấy danh nghĩa cứu giá để khởi binh, ông ta muốn chiến tranh, muốn làm Hoàng thái đệ, đó là dã tâm quấy phá của ông ta, không phải lỗi của Đại tư mã hay ngoại tổ phụ. Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Chúng ta không cần tự trách, hãy cùng nhau nghĩ cách.”
Dã tâm lang sói của Thành Đô vương đã lộ rõ kể từ khi ông ta tấn công thành Lạc Dương, tiêu diệt toàn bộ gia tộc họ Tôn vào năm ngoái. Trong lòng Trường Sa vương đã sớm chuẩn bị tinh thần cho việc Thành Đô vương khởi binh, chỉ không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra nhanh chóng như vậy.
Trường Sa vương mới hai mươi bảy tuổi, tuổi trẻ khí thịnh, không sợ chuyện gì, nói: “Thoạt nhìn Thành Đô vương có vẻ binh lực hùng mạnh, hung hãn nhưng trên thực tế, ngoại trừ mười mấy vạn quân đội do chính ông ta chiêu mộ ra,thì những phiên vương còn lại cũng không thực sự ủng hộ ông ta, bọn họ chỉ hy vọng sau khi đánh tới Kinh Thành thì có thể được chia một chén canh, thậm chí là thay thế, quân đội hơn ba trăm nghìn người cứu giá nhìn thì có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là một đống cát rời rạc. Trước tiên ta sẽ phái phụ tá đi thuyết phục các phiên vương, những thứ Thành Đô vương hứa hẹn cho bọn họ, hiện tại ta đều có thể cho, thậm chí còn cho nhiều hơn, phải chia rẽ bọn họ trước.”
Trong lòng Thanh Hà khẽ động: “Đại tư mã, nếu thuyết phục thành công, chia rẽ đánh tan đội quân cứu giá thì có phải sẽ không cần đánh giặc nữa đúng không?”
Bởi vì thảm kịch diệt môn của cả nhà Si Giám, Thanh Hà đã có nhận thức sâu sắc với sự tàn khốc của chiến tranh. Sau một cuộc đại chiến, chỉ có số ít người dẫn đầu cuộc chiến là giành chiến thắng, nhận được lợi ích, hầu hết những người tham gia vào cuộc chiến, thực tế thắng thua không có gì khác biệt, mọi người đều là kẻ thua cuộc.
Trường Sa vương đã trải qua hai lần cứu giá, mỗi lần đều giành thắng lợi nhưng ông vẫn không mấy lạc quan về chuyện này: “Ta cũng hy vọng có thể đàm phán trước, không nên dễ dàng xuất chiến, mấy năm gần đây Đại Tấn rung chuyển biến động, toàn là người một nhà chém giết lẫn nhau, lực lượng của quốc gia dần dần suy bại, cứ tiếp như vậy cũng không được, bớt một cuộc chiến tranh, không ít người có thể sống sót.”
Trong số rất nhiều phiên vương, chỉ có Trường Sa vương là thuận mắt nhất, thực tế nhất, đối xử với hoàng thất tốt nhất, nhưng ông càng tốt, các phiên vương khác lại càng nhìn ông không vừa mắt.
Khi nào mới kết thúc?
Thanh Hà rất phiền muộn, mới qua ba tháng an ổn lại chuẩn bị bắt đầu một vòng náo loạn mới.
Trường Sa vương đang bàn bạc kế hoạch tiêu diệt từng bộ phận, thuyết phục chư vương thì Kê Hầu trung tới, biểu cảm trịnh trọng, thoạt nhìn đã biết không phải tin tức tốt.
Trong lòng Thanh Hà khẽ lộp bộp, thầm nghĩ còn tin tức nào tệ hơn việc Thành Đô vương khởi binh cứu giá hay sao?
Kê Hầu trung hành lễ với Dương hoàng Hậu: “Hoàng hậu, sau khi quốc trượng Dương Huyền Chi nghe tin trong thư thảo phạt có tên của mình, muốn tru sát ông ấy thì… tắt thở luôn rồi. Thái Sơn Dương thị đã phái người tiến cung báo tang, Hoàng hậu, xin nén bi thương.”
Dương Huyền Chi đang sống sờ sờ bị dọa chết!