Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Tư Mã Nghệ có thể tiếp tục chịu đựng, nhưng quân đội, bá tánh, bao gồm cả sĩ tộc đều chịu đựng không nổi nữa.
Trên thực tế, chỉ cần ông cứng rắn kháng cự, dù thành Lạc Dương đã tới mức người ăn thịt người thì vẫn có thể kéo dài một tháng, Thành Đô vương ở bên ngoài không đợi được lâu như vậy, tự nhiên sẽ lui binh.
Nhưng Tư Mã Nghệ cũng được xem là người có lương tâm, ông không muốn nhìn thấy tình cảnh nhà nhà phải đổi con cho nhau ăn.
Vương Nhung nói: “Đại tư mã phải suy nghĩ thật kỹ, nếu ra khỏi thành đầu hàng, e rằng Đại tư mã sẽ bị cầm tù ở Nghiệp Thành cả đời, cũng tương đương với việc cả đời làm tù nhân.”
Tư Mã Nghệ nói: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy xét đến chuyện đầu hàng, không phải nhất thời xúc động. Ta quyết định, trở thành tù nhân vẫn tốt hơn việc trở thành tội nhân của thành Lạc Dương.”
“Vào ngày Tết Nguyên Tiêu, ta và đế hậu cùng ngắm nhìn lễ hội đèn lồng trên Lăng Vân lâu, Hoàng thượng thắp sáng đèn rồng, từng chiếc đèn Khổng Minh cũng theo đó mà sáng lên. Trong phút chốc, toàn bộ đèn lồng trong thành Lạc Dương đều được thắp sáng, cảnh tượng đó…”
Tư Mã Nghệ thổn thức: “Suốt đời không quên, Lạc Dương là vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, người trong thiên hạ đều muốn có được nàng, ta là kẻ phàm tục, cũng muốn có được nàng. Trong ba tháng qua, ta là kẻ thống trị thành trì này, ta đã chiến đấu để bảo vệ nàng, ta rất thỏa mãn. Tuy nhiên, nếu có được nàng, cái giá phải trả là tổn thương nàng, huỷ hoại nàng, nhìn thấy nàng trở nên tàn tạ, ta thà không cần.”
Vương Nhung không ngờ Tư Mã Nghệ lại có giác ngộ như vậy, bộ râu bạc run lên, tự tay cởi bỏ áo giáp cho Tư Mã Nghệ “Ngày mai, ta và Vương Duyệt sẽ tiễn Đại tư mã một đoạn đường.”
Vương Nhung muốn đi theo Tư Mã Nghệ cùng mở cửa thành đầu hàng, điều này đã nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bởi vì điều đó có nghĩa rằng Vương Nhung ủng hộ Tư Mã Nghệ, kể từ khi Thành Đô vương tuyên bố hịch văn thảo phạt, Dương Huyền Chi đang sống sờ sờ bị dọa chết, ông lão này vẫn luôn giả bộ hàn thực tán () phát tác, ở nhà dưỡng bệnh nghỉ ngơi, ngay cả thượng triều cũng không đi.
():“Ngũ thạch tán”, còn gọi là “Hàn thực tán”, là một loại thuốc, sau khi uống thuốc xong, cần phải ăn thức ăn lạnh mới có thể tản nhiệt.
Lúc này, không phải ông nên đứng ngoài cuộc sao?
Tào Thục: “Tộc trưởng đại nhân, đêm nay ngài uống nhiều quá rồi?”
Vương Nhung lắc đầu: “Ta hơn bảy mươi tuổi rồi, từng tận mắt chứng kiến cái chết của Hán Vương, Ngụy quốc trỗi dậy, thôn tính Thục quốc, ta cũng tham dự vào cuộc chiến bình định Đông Ngô, chứng kiến Tào Ngụy diệt vong, Đại Tấn dựng quốc. Có gì mà ta chưa nhìn thấy? Triều đại, đế vương, phiên vương, Tể tướng, Đại tư mã, ngươi hát ta lên sân khấu, chẳng có gì hiếm lạ. Nhưng, cũng giống như Trường Sa vương, ta yêu Lạc Dương.”
Nói đến đây, đôi mắt vẩn đục của Vương Nhung tỏa sáng: “Ta thích thành trì này, đó là lý do ta theo Trường Sa vương ra khỏi thành đầu hàng.”
Có vị lão thần “đức cao vọng trọng” như Vương Nhung làm chứng, tin chắc Thành Đô vương sẽ không làm khó Trường Sa vương.
Không biết vì sao, Vương Nhung chỉ nhẹ nhàng nói vài câu, mọi người đều quên đi tính keo kiệt, ngược lại tràn đầy sự kính trọng dành cho ông.
Chuyện đầu hàng được quyết định tại nhà Vương Nhung.
Trường Sa vương trở về chuẩn bị công việc đầu hàng, dáng vẻ Vương Nhung như vẫn chưa đã thèm, bằng này tuổi rồi còn hứng gió lạnh ban đêm. Ông vẫy tay gọi ba người trẻ tuổi Vương Duyệt, Thanh Hà, Tuân Hoán đi theo, nói rằng sẽ dẫn họ đến một nơi vui vẻ.
Vương Nhung thúc ngựa đi trước, hầu hết người trong tộc trên Vĩnh Khang lý đều đã dọn đi rồi, trống tới mức thực sự có thể dọa ma. Vương Nhung tiến vào từ đường của Lang Gia Vương thị, mùi thơm của bánh Hồ thoang thoảng phía sau ngôi nhà.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng chấn động: Mười mấy lò nướng đang đỏ lửa, những bao bột mì được mở ra, đổ vào cái thau to bằng cái bồn để nhào mì, có khoảng năm mươi đầu bếp đang làm bánh Hồ suốt đêm.
Nhìn thấy người trong tộc tới, nhóm đầu bếp cũng không dừng lại, gần như đổ mồ hôi như mưa làm bánh Hồ.
Vương Duyệt thông minh, lập tức đoán ra: “Thượng Thư Lệnh chính là ông chủ thần bí phía sau tiệm bánh Hồ Vương Ký sao?”
Nếu không phải cảnh tượng nằm ngay trước mắt, Thanh Hà và Tuân Hoán đều cho rằng mình đang nằm mơ!
Một chiếc bánh Hồ của tiệm bánh Hồ Vương Ký có giá hai điếu tiền, nhưng so với giá cả đắt đỏ của lương thực, mỗi một chiếc bánh Hồ cửa hàng bán ra, sẽ phải bù lỗ năm mươi quan tiền, về cơ bản chính là làm từ thiện.
Thanh Hà tính toán sơ sơ: “Mấy ngày nay Thượng Thư Lệnh phải lỗ ít nhất mấy trăm vạn lượng đúng không?”
Vương Nhung vuốt râu bạc: “Không đúng, ta còn kiếm lời được mấy ngàn vạn lượng —— số bột mì đó đều được ta dự trữ từ trước, không phải mua lương thực với giá cao, hàng hóa tăng giá ầm ầm, nếu không, giá cả lương thực tại kinh thành sẽ càng cao hơn. Mấy năm nay, tất cả tiền bạc tích cóp được ta đều dùng để dự trữ lương thực, khi giá lương thực xuống thấp, ta mua vào với số lượng lớn. Để tránh thiệt hại cho người nông dân, ta đặt lương thực ở nhà kho các nơi, khi giá cả tăng cao, ta sẽ bán ra với số lượng lớn, bình ổn giá cả, để tránh tình trạng lương thực tại thành Lạc Dương lên xuống đột ngột.”
Vương Nhung đã tự mình giải đáp những điều khó khó hiểu: Ông keo kiệt như thế, giàu có như vậy, toàn bộ tiền tài của ông đều ở đó?
Con cái qua đời, một người con vợ lẽ duy nhất cũng bị ông cho đi làm con thừa tự, ông đã tự cắt đứt con nối dõi của mình, không còn vướng bận, tiền bạc chính là hậu duệ, là sinh mệnh của ông.
Có lời đồn, thú vui duy nhất của ông chính là đóng cửa lại cùng vợ đếm tiền.
Tuy nhiên, Vương Duyệt làm hàng xóm của Vương Nhung, hắn quá hiểu cuộc sống của hai vợ chồng già này tiết kiệm cỡ nào, ngay cả hạt cơm rơi trên bàn cũng sẽ nhặt lên ăn.
Dù thế nào ba người trẻ tuổi cũng không đoán được, tiền của Vương Nhung đều được dùng vào việc xây dựng kho lương, điều chỉnh giá lương thực.
Tuân Hoán là người thẳng tính, chưa dấn thân sâu vào thế sự, nói: “Nếu Thượng Thư Lệnh đã dự trữ trước nhiều lương thực như vậy, vì sao còn đẩy giá bánh Hồ lên gấp một trăm lần? Vì sao không đến phố Đồng Lạc phát cháo miễn phí? Cứu mạng những bá tánh bình thường?”
Vương Nhung nói: “Mạng của bá tánh bình thường là mạng, vậy mạng của kẻ có tiền thì không phải mạng sao? Thành Lạc Dương là nơi giàu có nhất thiên hạ. Huống chi, ta cũng lấy danh nghĩa của những người khác, xây dựng lều phát cháo ở bên ngoài. Chỉ là, kho lương ở trong thành của ta có hạn, phần lớn đều ở ngoài, căn bản không thể vận chuyển vào được. Ta không biết bọn họ sẽ bao vây thành đến khi nào, mỗi ngày ta chỉ phát ra ngoài năm nghìn cân lương thực, phân phối ở cửa hàng bánh Hồ Vương Ký và các lều cháo miễn phí, dòng nước nhỏ chảy tí tách. Ta đã chuẩn bị cho một cuộc bao vây trường kỳ, nhưng dù có tiết kiệm như vậy, lương thực dự trữ cũng sắp cạn kiệt.”
Ba người nghe xong lời giải thích của Vương Nhung thì vô cùng chấn động, bọn họ không ngờ, Vương Nhung là người có trí tuệ cao siêu và lòng nhân ái vĩ đại đến vậy.
Ông chỉ cần tiền, không cần thanh danh, không cần mặt mũi, là con người vô cùng thực tế.
Vương Nhung nói: “Ngày mai khi cửa thành mở ra, ta sẽ sai người chuyển lương thực từ nhà kho ngoài thành tiến vào, Lạc Dương sẽ lập tức khôi phục sức sống. “
Vương Duyệt bừng tỉnh từ trong cơn chấn động: “Phụ thân con đã yêu cầu phò mã Vương Đôn tới Lạc Dương đón Thượng Thư Lệnh đi Kiến Nghiệp.”
Tuân Hoán nói: “Gia tộc Dĩnh Xuyên Tuân thị chúng ta cũng đang chuẩn bị di dời.”
Thành Đô vương sắp lên nắm quyền, sĩ tộc đều xem thường ông ta. Bản thân vô năng cũng thôi đi, người này còn không tuân thủ quy củ, không có điểm mấu chốt, bất cứ lúc nào cũng đẩy thuộc hạ ra gánh tội thay.
Vương Nhung lắc đầu: “Ta không đi, ta muốn bảo vệ tòa thành này. Ở độ tuổi của ta, sống lâu thêm mấy năm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta muốn ở lại nơi này xem kết cục.”
Thanh Hà cũng có cảm giác đại thế đã mất, Trường Sa vương đầu hàng, nàng nản lòng thoái chí, lẩm bẩm nói: “Dù ta có phản kháng như thế nào, lăn xả ra sao, kết quả vẫn là công dã tràng, Tư Mã gia vẫn sẽ rơi vào cái vòng lẩn quẩn giết hại lẫn nhau, không thoát ra được, dù có đẩy ngã Thành Đô vương, cũng sẽ xuất hiện Thành Đô vương thứ hai… Thậm chí còn có người bất tài hơn Thành Đô vương lên nắm quyền, không có điểm cuối.”
“Ta như đang ở trên một con thuyền bị rò rỉ, ta không ngừng dùng chậu hết nước từ khoang thuyền ra ngoài, hết chậu này đến chậu khác, vĩnh viễn không ngừng nghỉ, nhưng nước ở trong thuyền cũng không giảm bớt, thậm chí, có lúc nước càng ngày càng nhiều, thuyền càng ngày càng chìm.”
“Ta mệt rồi, ta không muốn lăn xả nữa, dù sao lăn xả cũng vô ích, ta còn làm liên luỵ đến Trường Sa vương.” Thanh Hà nhìn Vương Nhung, nàng mới mười ba tuổi mà nội tâm đã già nua như Vương Nhung, người từng trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nói:
“Ta sinh ra ở Lạc Dương, lớn lên ở Lạc Dương, phụ mẫu ta vẫn luôn ở Lạc Dương. Giống như Thượng Thư Lệnh, ta sẽ không đi đâu cả, ở lại nơi này, chờ đợi một kết quả, rồi chìm xuống cùng con thuyền này.”
Vương Duyệt và Tuân Hoán đồng thanh nói: “Không được.”
Thanh Hà: “Ta tên Tư Mã Y Hoa, người nhà Tư Mã gia không còn con đường nào khác để đi. Hai người thì khác, hãy đến một nơi mới bắt đầu lại lần nữa, không cần ở lại chết chìm trên con tàu hỏng của Tư Mã gia.”
Tư Mã Nghệ bất đắc dĩ mở cửa đầu hàng, điều này đã mang đến đả kích trầm trọng cho Thanh Hà, thậm chí còn cuốn trôi niềm vui đoàn tụ cùng Vương Duyệt.
Cực khổ chạy vội về phía trước, vòng đi vòng lại một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về điểm ban đầu.
Thanh Hà quay lại hoàng cung, nàng muốn ở bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu.
Vương Duyệt cưỡi ngựa đuổi theo Thanh Hà.
Ngay cả người có phản ứng chậm chạp như Tuân Hoán cũng cảm thấy lúc này mình nên đứng tại chỗ, cho Thanh Hà và Vương Duyệt có thời gian ở một mình.
Vương Nhung cầm một chiếc bánh Hồ mới ra lò: “Hoán Nương có muốn nếm thử một chiếc hay không?”
Tuân Hoán tiếp nhận chiếc bánh, cắn một miếng.
Vương Nhung xòe tay ra: “Hai điếu tiền.”
Sự kính trọng của Tuân Hoán đối với Vương Nhung vừa dâng lên đã bị triệt tiêu hoàn toàn, nàng đưa cho ông một hạt vàng: “Tiền quá nặng, không cần thối lại. Ngài cho con hai mươi cái bánh Hồ mang về nhà.”
Vương Duyệt đuổi theo Thanh Hà, hắn rất quen thuộc đường xá trên Vĩnh Khang lý, đi đường vòng chặn đứng nàng giữa đường, nói: “Thuyền hỏng, sửa chữa cũng vô ích, vậy thì đóng một con thuyền khác, muội không cần phải chìm theo con thuyền hỏng.”
Lúc này Thanh Hà rất bi quan: “Lang Gia Vương thị có thể, Dĩnh Xuyên Tuân thị cũng có thể, nhưng Tư Mã gia thì không được.”
Vương Duyệt nói: “Cùng ta đến Giang Nam.”
Thanh Hà chỉ về hướng hoàng cung: “Vậy cha mẹ của ta phải làm sao? Thành Đô vương sẽ không tha cho bọn họ.”
Vương Duyệt nói: “Ta sẽ nghĩ cách, muội hãy cho ta thời gian, ta sẽ đóng một con thuyền mới tới đón mọi người.”
Không hổ là người trong lòng nàng bấy lâu nay.
Chỉ là, thiếu niên khí phách hứa hẹn suông.
Thanh Hà không muốn mở miệng đả kích Vương Duyệt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Được, ta chờ huynh.”
Ngày hôm sau, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ cùng Thượng Thư Lệnh Vương Nhung, còn có Kỷ Khâu Tử Thế tử Vương Duyệt, bỏ thành đầu hàng.
Vốn dĩ Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh không ôm hy vọng quá lớn đối với Vương Duyệt, thậm chí còn cảm thấy rất có khả năng là bánh bao thịt đánh chó, có đi mà không có về, nhưng Vương Duyệt lại mang cho ông ta niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới hắn thật sự có thể thuyết phục được Trường Sa vương.
Nhưng trước mặt Vương Nhung đức cao vọng trọng, Thành Đô vương không tiện làm nhục Trường Sa vương, khi Trường Sa vương quỳ xuống, ông ta còn chủ động tiến lên nâng dậy gọi “Thập nhị ca”: “… Huynh và ta là huynh đệ ruột thịt, đều là nhi tử của Võ Đế, thập nhị ca biết sai mà sửa, ta rất vui mừng.”
Lễ nghĩa thì lễ nghĩa như vậy, sau khi thực hiện nghi thức đầu hàng, cả nhà Trường Sa vương tạm thời bị nhốt trong thành Kim Dung, tương lai sẽ chuyển đến Nghiệp Thành.
Quân đội của Thành Đô vương tiến vào kinh thành, tiếp quản việc phòng ngự tại các cổng lớn của kinh thành, quân đội của Trường Sa vương cũng bị giải tán ngay tại chỗ.
Thành Đô vương tới hoàng cung, Kê Hầu trung vội vàng soạn thảo chiếu thư sách phong, phong Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh làm Hoàng thái đệ, giữ chức vị trữ quân ().
():Đề cập đến ngai vàng hoặc người thừa kế ngai vàng, người thừa kế ngai vàng được gọi là Thái tử.
Hai lần cứu giá liên tiếp, cuối cùng cũng có được vị trí trữ quân mơ ước tha thiết, Thành Đô vương cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Tuy nhiên ông ta cũng không dám dọn đến Đông Cung được chuẩn bị cho trữ quân mà vẫn ở lại phủ Đại tư mã, nơi ở của Tề vương ngày trước.
Trung Lĩnh quân trong hoàng cung về cơ bản đều trung thành với Hoàng đế, Tề vương Tư Mã Quýnh cũng bị Trung Lĩnh quân git cht, Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh lo lắng kết cục của ông ta sẽ giống như Tề vương nên ngay cả cửa hoàng cung cũng không dám bước vào một bước, chỉ ban hành mệnh lệnh trong phủ Đại tư mã.
Hoàng thái đệ cảm thấy mỹ mãn, nhưng thuộc hạ của ông ta lại cực kỳ bất mãn, bọn họ cùng nhau đến phủ Đại tư mã xin mệnh lệnh: “Hoàng thái đệ điện hạ, chẳng lẽ ngài đã quên những binh sĩ bỏ mạng trong khe Thất Lý rồi sao?”
Sau thất bại tại khe Thất Lý, thi thể nhiều tới mức tắc nghẽn nguồn nước, đến nay vẫn chưa rửa sạch.
Tất nhiên Hoàng thái đệ sẽ không quên.
Các thuộc hạ chỉ về phía thành Kim Dung: “Thây cốt chiến hữu của chúng ta còn chưa lạnh, đầu sỏ gây tội lại sống thoải mái dễ chịu trong thành Kim Dung, dựa vào đâu? Điều đó không công bằng!”
Lại có thuộc hạ khác lấy hịch văn thảo phạt ra, đọc từng câu từng chữ cho Hoàng thái đệ nghe: “… Nói là thảo phạt Trường Sa vương và gian thần Dương Huyền Chi, hiện giờ hai người này, một người vẫn sống yên ổn, người còn lại đã sớm bị dọa chết, vậy bao nhiêu huynh đệ của chúng ta phải bỏ mạng vì chiến đấu như thế là vì cái gì? Các huynh đệ tại khe Thất Lý đều chết vô ích sao?”
Khe Thất Lý là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng đội quân thảo phạt.
Mắt thấy cảm xúc của quần chúng đang bị động, như muốn bất ngờ làm phản, lòng Hoàng thái đệ sợ hãi: “Các ngươi muốn kết quả gì?”
Thuộc hạ nói: “Trường Sa vương cần phải chết mới có thể an ủi các vong hồn tại khe Thất Lý. Dương Huyền Chi đã chết, tội phụ thân nữ nhi trả, phế bỏ Dương Hoàng Hậu!”