Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Nhờ công chúa Hà Đông bảo vệ mẹ, đây là chủ ý của Thanh Hà. Dương Hiến Dung đã đến thành Kim Dung một lần, ít nhất bên cạnh còn có cha làm bạn, khi đó cha là Thái thượng hoàng, có thể bảo vệ mẫu thân. Nhưng lần này, mẹ phải một mình đến thành Kim Dung, một người đẹp nghiêng thành đổ nước, Thanh Hà lo lắng cho sự an toàn của mẹ.
Mới đầu chị gái không tình nguyện, nàng ta vốn không thích Dương Hiến Dung, công chúa Hà Đông là người thẳng tính: “Đều là phế hậu, đều bị nhốt ở thành Kim Dung, dựa vào đâu mà mẫu thân của ta bị độc chết, còn mẫu thân của ngươi lại được sống?”
Thanh Hà cũng không chút khách khí: “Có lẽ bởi vì tỷ nợ ta một ân tình?”
Công chúa Hà Đông nghẹn lời, Thanh Hà không dùng cái gọi là thân tình trói buộc nàng ta mà trực tiếp dùng tình người để tính kế, chị em ruột thịt, tính toán rõ ràng, ngược lại nàng ta cũng ngại từ chối.
Công chúa Hà Đông trừng mắt nhìn nàng: “Qua lần này, chúng ta thanh toán rõ ràng, sau này không ai nợ ai, mỗi người đều có con đường riêng của mình.”
Thanh Hà: “Nếu tỷ tỷ gặp phiền toái, ta vẫn vui vẻ ra tay giúp đỡ.”
Công chúa Hà Đông hừ lạnh một tiếng: “Không cần, con người ngươi giỏi về tâm kế, mọi việc đều được tính toán cẩn thận từ lâu, ý đồ ép ta phải báo đáp, ta sẽ không bị ngươi lừa đâu.”
Ngoài miệng luôn oán giận nhưng hành động lại rất thực tế, biểu diễn tiết mục con gái trả thù mẹ ghẻ ác độc ở bên ngoài cung Vị Ương, nhất định phải đi theo sống trong thành Kim Dung.
Nếu buộc phải phế hậu mới có thể bình ổn nỗi oán hận của thuộc hạ Hoàng thái đệ, vậy tạm thời cứ giữ tính mạng mẹ trước.
Thanh Hà nhìn theo chị gái và mẹ rời khỏi hoàng cung, trong điện Tử Quang, Hoàng đế ngốc hoàn toàn không biết gì về việc này, Kê Hầu trung vẫn luôn ở cạnh ông.
Đến ban đêm, lúc này Hoàng thượng mới phát hiện ra thiếu gì đó, hỏi: “Hoàng hậu đâu?”
Kê Hầu trung nói: “Thân thể quốc trượng có chút không tốt, Hoàng hậu về nhà ngoại thăm hỏi quốc trượng, qua mấy ngày sẽ hồi cung.”
Dù sao Dương Huyền Chi cũng đã chết rồi, nói thân thể ông không khỏe cũng không tính là nguyền rủa.
Hơn nữa, gần đây trí nhớ của Hoàng đế kém đi rất nhiều, mỗi ngày ông đều hỏi đi hỏi lại những câu hỏi giống nhau, hoàn toàn không có khái niệm gì về thời gian.
Hoàng đế ồ một tiếng, nhắm mắt lại, không ngủ được: “Từ ngày Hoàng hậu gả cho ta, nàng chưa bao giờ trở về nhà ngoại, lần này vì sao lại trở về?”
Kê Hầu trung dỗ dành ông: “Hoàng thượng nhớ lầm rồi, Hoàng hậu đã từng trở về rồi.”
Hoàng đế lặp lại lời nói của Kê Hầu trung: “Ta nhớ lầm rồi, ồ, Kê Hầu trung luôn đúng.”
Hoàng đế tựa như một đứa trẻ, rất ỷ lại vào Kê Hầu trung, đồng thời cũng hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của ông ấy, không chút nghi ngờ.
Sau khi Dương Hiến Dung bị nhốt tại thành Kim Dung, Kê Hầu trung chưa từng trở về nhà, vẫn luôn ở lại điện Tử Quang chăm sóc Hoàng đế, một tấc cũng không rời, giống như khi Dương Hiến Dung còn ở đây.
Hoàng đế vẫn là Hoàng đế trước kia, nhưng Hoàng thái đệ cầm quyền, Hoàng hậu bị phế, Trường Sa vương bị cực hình pháo lạc tra tấn đến chết.
Vậy nên, Đại Tấn đã không còn là Đại Tấn trước kia, không có điểm mấu chốt, không có quy tắc, trở thành nơi man rợ cá lớn nuốt cá bé.
Cực hình pháo lạc? Sau khi nhóm sĩ tộc nghe nói Trường Sa vương bị chết thê thảm như thế, bọn họ sôi nổi liếc mắt nhìn nhau: Hoàng thái đệ điên rồi sao? Ngươi muốn giết thì cứ giết đi, vì sao nhất định phải dùng phương pháp giết người nổi tiếng của hôn quân Ân Trụ Vương để xử tử Trường Sa vương?
Không phải ngươi đã hứa hẹn, chỉ cần mở cửa đầu hàng sẽ không giết Trường Sa vương sao?
Trường Sa vương là vị phiên vương hiền đức lại có tài quân sự, tuy rằng nhóm sĩ tộc không đứng thành hàng, duy trì thế trung lập nhưng trong lòng vẫn tương đối ủng hộ Trường Sa vương. Sau khi biết được Trường Sa vương bị cực hình pháo lạc tra tấn đến chết, bọn họ không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo buồn.
Ngươi muốn thảo phạt Dương Huyền Chi, Dương Huyền Chi đã chết, vì sao ngươi còn muốn phế truất Dương Hoàng hậu nhiều lần như vậy?
Ngại gây thù chuốc oán chưa đủ nhiều sao?
Nhóm sĩ tộc vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra mánh khóe trong từng bước đi của Hoàng thái đệ, cảm thấy chỉ cần vắt nước trong đầu Tư Mã Dĩnh, là có thể giải quyết được tình hình hạn hán của Trung Nguyên.
Mới là trữ quân mà đã hoa mắt ù tai thành như vậy, nếu làm quân chủ, nói không chừng sẽ trở thành Ân Trụ Vương thứ hai!
Nói đến Ân Trụ Vương, người ta không thể không nhớ tới việc moi tim Tỷ Can, băm vằm các chư hầu thành thịt vụn, v.v... Nhóm sĩ tộc đồng loạt từ quan quy ẩn, mỗi ngày thành Lạc Dương đều có đại tộc lấy cớ về quê tảo mộ, hiến tế, v..v, để rời khỏi nơi này.
Không thể trêu vào còn trốn không nổi sao? Hoàng thái đệ nắm quyền chưa đến ba tháng, số lượng tinh anh ở tầng lớp thượng lưu của thành Lạc Dương bị hao hụt nghiêm trọng. Phần lớn các sĩ tộc đều giống như Lang Gia Vương thị ở Vĩnh Khang lý, di dời cả tộc đến nơi khác, có người về quê, nhưng hầu hết đều đến Giang Nam tránh họa.
Ngay cả gia tộc Dĩnh Xuyên Tuân thị của Tuân Hoán cũng mười nhà thì chín nhà trống, chỉ để lại mấy người trong tộc ở lại quan sát tình hình Kinh Thành. Bởi vì sự cố lần trước, lần này Hoán Nương bị cha Tuân Tung tự mình “áp giải”, không cho phép nàng ấy ở lại nơi thị phi như thành Lạc Dương nữa.
Hoán Nương không còn cách nào khác, đành phải nói lời từ biệt với Thanh Hà, thậm chí còn chỉ tay lên trời phát lời thề: “Ta sẽ luôn chú ý đến thành Lạc Dương. Ta thề, chỉ cần tỷ gặp nguy hiểm, ta sẽ trở về ngay lập tức cứu tỷ ra ngoài.”
Kê Hầu trung cũng muốn người nhà đến Giang Nam Kiến Nghiệp, một mình ông ấy ở lại Lạc Dương, chăm sóc Hoàng đế ngốc.
Rất nhiều năm sau, trong sử sách, nhóm sử quan gọi chung hiện tượng “khổng tước bay về phía Đông Nam phi” của tầng lớp dân cư ưu tú thời Đại Tấn là “Áo quan xuôi Nam”.
Mỗi ngày thành Lạc Dương đều “mất máu”, các sĩ tộc không chỉ lấy đi nhân tài mà còn có cả của cải, thậm chí con phố Đồng Lạc phồn hoa nhất Kinh Thành cũng mang dáng vẻ suy sụp tiêu điều.
Giá cả lương thực đã hạ xuống, thậm chí còn thấp hơn trước kia, việc kinh doanh của cửa hàng lương thực vẫn nhẹ nhàng như cũ.
Sĩ tộc di cư, nô bộc, tư binh của bọn họ cũng rời khỏi thành Lạc Dương, dân số Lạc Dương giảm sút trầm trọng, hơn nữa lương thực vụ chiêm đã bắt đầu thu hoạch, giá cả vẫn không mấy khả quan.
Vương Nhung nhân cơ hội thu mua một lượng lớn lương thực dự trữ để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào. Ông ấy già rồi, không có sức làm nữa, những việc đó đều giao hết cho Vương Duyệt. Vương Duyệt lăn lộn khắp nơi thu mua lương thực, làn da trắng lạnh cũng bị phơi thành màu đen.
Đô thành của đế quốc, giống như Hoàng đế, ngày qua ngày, tốc độ suy yếu, già cả nhanh tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngày nào Hoàng đế cũng hỏi Kê Hầu trung: “Hoàng hậu đâu?”
Mỗi lần Kê Hầu trung đều trả lời “vài ngày nữa”, ký ức của Hoàng đế bị xóa sạch mỗi ngày, sau đó sẽ hỏi lại hết lần này đến lần khác.
Khi mùa hè kết thúc, Hoàng đế không còn hỏi nữa.
Dường như ông đã quên mất mình còn có một vị Hoàng hậu là Dương Hiến Dung.
Trí lực của ông tiếp tục thụt lùi, hiện tại ông chỉ có trí lực của đứa trẻ năm tuổi, cùng bệnh hay quên của một ông cụ trăm tuổi.
Kê Hầu trung nói chuyện này cho Thanh Hà biết.
Thanh Hà vừa đưa tiễn gia đình Tuân Hoán, hiện tại đang rất cô đơn, nàng thở dài: “Cha thật may mắn, quên đi cũng tốt, quên mẹ rồi, ông sẽ không phải đau khổ nữa.”
Thanh Hà không nỡ chia tay Hoán Nương, đó là người bạn nữ duy nhất của nàng, người bạn tri kỷ nguy nan đều có nhau. Hoán Nương khiến nàng nhìn ra, phụ nữ không cần lúc nào cũng phải trốn phía sau đàn ông, chờ đợi đàn ông bảo vệ mình. Phụ nữ cũng có thể cầm vũ khí, bảo vệ bản thân, thậm chí là xây dựng sự nghiệp.
Nhưng Thanh Hà biết, rời khỏi Lạc Dương, đối với cá nhân hay đại gia tộc, đều là quyết định sáng suốt. Tuân Hoán cũng có người nhà, nàng ấy không thể bỏ mặc gia đình, chỉ vì một tiểu công chúa như mình, nàng ấy cũng có trời đất của riêng nàng.
Hoán Nương rời đi, dường như đã cắt một góc trái tim của Thanh Hà mang theo.
Trái tim Thanh Hà trống trải, Vương Duyệt ra ngoài thu mua lương thực vội vã chạy về thành Lạc Dương trong đêm nhưng vẫn không kịp đưa tiễn Tuân Hoán.
Thanh Hà nhìn Vương Duyệt đen và gầy đi trông thấy, cuối cùng không kìm được nữa, ồ ạt rơi lệ: “Nếu ta chưa từng quen biết Hoán Nương thì tốt biết bao, nếu ta cũng giống như phụ hoàng, trí nhớ suy giảm, ngay cả người thân thiết nhất cũng bị xóa sạch khỏi tâm trí, như thế sẽ không phải đau đớn nữa.”
Vương Duyệt ngồi bên cạnh nàng, đưa bả vai tới cho nàng dựa vào: “Muội muốn quên cả ta sao?”
Chiếc cằm nhọn và gầy tì trên vai hắn, nước mắt cũng chảy dọc theo gương mặt thấm ướt bờ vai hắn, nàng nghẹn ngào không nói nên lời.
Nàng vẫn luyến tiếc Vương Duyệt.
Thà rằng đau khổ cũng không muốn quên đi người trong lòng mình.
Vương Duyệt nói: “Muội nhẫn nại thêm vài ngày, mọi chuyện sẽ mau chóng kết thúc.”
Thanh Hà giống như bị sét đánh, lập tức bật dậy từ bả vai Vương Duyệt: “Có ý gì? Hoàng thái đệ sắp xuống đài? Những phiên vương khác muốn thay thế?”
Vương Duyệt nói: “Tình huống hiện tại có chút thay đổi, Hoàng thái đệ ở Lạc Dương hơn ba tháng, có người nổi dậy tại đất phiên Nghiệp Thành của ông ta. Nghiệp Thành là căn cơ của ông ta, ta đoán ông ta sẽ phải quay về Nghiệp Thành dẹp loạn.”
Thanh Hà như có tâm linh tương thông với hắn: “Là người của huynh?”
Vương Duyệt cười nói: “Ta còn nhỏ tuổi, tư binh của Lang Gia Vương thị không nghe lệnh ta, ta không thể chỉ huy bọn họ nên nào có người ở nơi đó? Ta chỉ cho những người ở Nghiệp Thành đó mua lương thực, binh khí, cùng mấy trăm vạn lượng, có những thứ ấy còn sợ bọn họ không tìm ra người nhập bọn? Ta đã châm lửa, chỉ đợi ngọn lửa bùng lên, Hoàng thái đệ sẽ không thể ngồi yên tại thành Lạc Dương được.”
Thanh Hà lại nhen nhóm hy vọng, hỏi: “Vương Nhung có biết huynh ra ngoài làm những việc này không?” Ngay cả Thanh Hà cũng cho rằng Vương Duyệt đi thu mua lương thực.
Vương Duyệt nói: “Vương Nhung mở một mắt, nhắm một mắt, ta đoán ông ấy chỉ làm bộ không biết, ông ấy không phái người ngăn cản ta, chắc hẳn cũng ngầm đồng ý.”
Thanh Hà nói: “Đợi Hoàng thái đệ trúng kế điệu hổ ly sơn, dẫn theo quân đội trở về Nghiệp Thành dẹp loạn, Kinh Thành mất đi sự phòng thủ, chúng ta sẽ cứu phụ hoàng mẫu hậu ra ngoài, sau đó đưa mấy người công chúa Hà Đông đi cùng, rời khỏi thành Lạc Dương, người một nhà chúng ta sẽ mai danh ẩn tích, không còn mang họ Tư Mã nữa, tìm nơi núi rừng ẩn cư.”
Vương Duyệt gật đầu: “Ngôi vị Hoàng đế đã không còn ý nghĩa, Hoàng thái đệ trở về, dù có đăng cơ làm Hoàng đế, ông ta cũng chẳng làm nổi Hoàng đế được mấy ngày, con thuyền này nhất định sẽ chìm. Mẫu thân ta đã sớm sắp xếp tốt nơi ở cho gia đình muội tại Giang Nam, đến địa phương mới, bắt đầu cuộc sống một lần nữa.”
Trong ba tháng qua, các sĩ tộc lần lượt di chuyển xuống phía nam, ngoại trừ một vài quan viên như Thượng Thư Lệnh Vương Nhung, Hầu trung Kê Thiệu vẫn kiên trì ở lại thì hầu hết đã từ bỏ Đại Tấn, vứt bỏ hoàng thất, điều này càng đáng sợ hơn việc phiên vương chiếm đoạt ngai vàng.
Ngay cả Thanh Hà cũng cảm thấy, Đại Tấn sớm muộn gì cũng kết thúc.
Thậm chí, nếu ngày hôm sau Thanh Hà tỉnh lại, Phan Mỹ nhân nói cho nàng biết Đại Tấn đã diệt vong, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Được sĩ tộc ủng hộ, sẽ có được thiên hạ.
Mất đi sự ủng hộ của sĩ tộc, cũng mất luôn thiên hạ.
Không có sĩ tộc, quyền lực chính trị của Đại Tấn chẳng khác gì một gốc cây không rễ, cái kệ rỗng này sẽ mau chóng sụp đổ.
Bắt đầu cuộc sống một lần nữa… Thanh Hà nắm lấy hy vọng mong manh này, đêm đó an ổn chìm vào giấc ngủ.
Khi chiếc lá phong đầu tiên bắt đầu chuyển sang màu đỏ, cuộc nổi loạn của người dân Nghiệp Thành ngày càng mãnh liệt, tin tức cũng truyền tới thành Lạc Dương.
Quả nhiên Hoàng thái đệ không thể ngồi yên, ba tháng làm trữ quân, nếm trải địa vị dưới một người, trên vạn người, nắm quyền hành trong tay, chỉ thiếu một bước nữa là đạt đến đỉnh cao của cuộc đời —— đó là đợi Hoàng thượng băng hà, lúc này lại bất chợt nhận được tin dữ.
Sĩ tộc Kinh Thành mười nhà thì chín nhà trống, những người còn lại chỉ đứng xem, cũng không ủng hộ ta. Thành Lạc Dương ngày càng suy tàn, nếu ngay cả căn cơ Nghiệp Thành cũng hỗn loạn, ta mất đi sự trợ giúp lớn nhất, canh giữ một tòa thành trống mà lòng người đang lơ lửng thì có ích lợi gì?
Hoàng thái đệ đưa ra một quyết định khó khăn: Rời khỏi Lạc Dương, dẫn binh trở về Nghiệp Thành dẹp loạn.
Trước khi đi, Hoàng thái đệ sắp xếp thân tín của mình là Lư chí (Người đã cùng huynh đệ Lục Cơ Lục Vân thăm hỏi tổ tiên của đối phương) vào Trung Hộ quân, để lại năm mươi nghìn Trung Hộ quân duy trì sự thống trị ở thành Lạc Dương.
Chân trước Hoàng thái đệ vừa mới rời đi, sau lưng Vương Duyệt và Thanh Hà đã liên lạc với công chúa Hà Đông, hóa trang cho Dương Hiến Dung thành cung nữ, cứu bọn họ ra khỏi thành Kim Dung. Mọi người ở dưới chân núi Mang, đợi Kê Hầu trung, Phan Mỹ nhân cải trang cho Hoàng đế ngốc thành thái giám, chạy thoát khỏi hoàng cung, sau đó cùng nhau đi về phía Nam.
Nhưng chờ đến lúc hừng đông vẫn không thấy bóng dáng mấy người Kê Hầu trung và Hoàng đế đâu.
Trời sáng, tiếng chuông thượng triều vang lên, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt đứng trên vị trí trước kia của Hoàng thái đệ, ra lệnh cho Kê Hầu trung lấy danh nghĩa của Hoàng đế soạn thảo một bản hịch văn thảo phạt: Thảo phạt Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh mưu đồ gây rối, hành hạ Trường Sa vương Tư Mã Nghệ đến chết, vô cớ phế bỏ Hoàng hậu Dương Hiến Dung, kêu gọi thiên hạ cứu giá, bất cứ ai cũng có thể git cht.
Sau đó, Đông Hải vương Tư Mã Hoạt yêu cầu Kê Hầu trung soạn thảo chiếu thư thứ hai, đón Dương Hiến Dung ra khỏi thành Kim Dung, tái lập Hoàng hậu.