Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Vương Nhung nghe xong, trong lòng vô cùng khổ sở.
Vương Nhung đã tự mình đưa tiễn hai thế hệ cha con Kê Khang và Kê Thiệu, cả hai người đều chết vì tín ngưỡng của riêng mình, vận mệnh giống nhau một cách đáng kinh ngạc.
Ngay cả người ngốc cũng biết nhớ về Kê Hầu trung, có thể thấy được, những năm gần đây Kê Hầu trung luôn cẩn thận chăm sóc Hoàng đế. Nếu là thời đại thái bình thịnh vượng thì thật ra đó cũng là điều bình thường, nhưng hiện tại thời thế rối ren, thân là thần tử sĩ tộc, phần lớn bọn họ đều đặt việc bảo vệ mình và lợi ích của gia tộc lên hàng đầu.
Lòng tốt của Kê Hầu trung đối với Hoàng đế ngốc vượt xa những gì hai chữ “trung quân” có thể chứa đựng. Như thầy như cha, như thần như bạn, bảo vệ Hoàng đế ngốc là tín ngưỡng của ông ấy.
Vương Nhung và cha Kê Khang của Kê Hầu trung, thuộc cùng một thế hệ, đều là Trúc lâm thất hiền. Năm đó, khi Kê Khang bị ông nội Tư Mã Chiêu của Hoàng đế ngốc chém đầu tại chợ ngựa, Kê Hầu trung chỉ mới bảy tuổi, trở thành đứa trẻ mồ côi, ngay sau đó lại nhìn Ngụy quốc diệt vong.
Những ân oán trong quá khứ, mối thù giết cha, mối hận diệt quốc, đều dần phai nhạt.
Vương Nhung tận mắt nhìn thấy cái chết của Kê Khang ở chợ ngựa, vài thập niên sau, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cách một cánh cửa, nghe con trai Kê Hầu trung của bạn tốt đứng cầm kiếm, chết trận để bảo vệ cháu nội của Tư Mã Chiêu.
Có lẽ, đây chính là tạo hóa trêu người.
Vương Nhung cầm bút, vẽ một bức tranh nhỏ của Kê Hầu trung, chỉ với vài nét bút ít ỏi đã phác họa ra hương vị hạc trong bầy gà, bay bổng như thần tiên.
Bức tranh của Vương Nhung lập tức thu hút sự chú ý của Hoàng đế, Hoàng đế chỉ vào bức tranh: “Là Kê Hầu trung… hắn chết rồi sao?”
Vương Nhung vẽ thêm vài đám mây vào bức tranh, Kê Hầu trung trong bức tranh như cưỡi gió trở về, ông giải thích: “Kê Hầu trung đã bay lên trời, bước lên những đám mây bảy màu để đến một nơi rất xa. Con người cũng giống như bốn mùa, sinh lão bệnh tử, xuân hạ thu đông. Bốn mùa thay đổi, Kê Hầu trung vĩnh viễn không bao giờ chết, ông ấy sẽ lưu danh thiên cổ.”
Hoàng đế khó hiểu: “Nơi rất xa … nơi đó ở đâu?”
Vương Nhung dỗ dành Hoàng đế như trẻ nhỏ: “Nơi đó không có chiến tranh, không có ly biệt, không có đau khổ, ở bên người mình thích, cho đến vĩnh hằng.”
Lúc này sắc mặt Hoàng đế mới hơi thả lỏng: “Nghe có vẻ không tồi, ta thì sao, tương lai ta cũng sẽ đến nơi đó sao? Ta nhớ Kê Hầu trung.”
Vương Nhung gật đầu: “Đương nhiên, Hoàng thượng và Kê Hầu trung đều là đứa trẻ ngoan, chỉ có đứa trẻ ngoan và sạch sẽ mới có thể đến nơi đó —— Vậy nên điện hạ nhanh chóng cởi xiêm y đi tắm rửa, như vậy tương lai mới có thể đến nơi đó gặp Kê Hầu trung.”
Cuối cùng Hoàng đế buông lỏng đề phòng, chủ động dang rộng hai tay, để Vương Nhung cởi áo cho mình.
Vương Nhung cởi áo choàng dính máu ra, Hoàng đế lại nói: “Máu của Kê Hầu trung, đừng giặt đi, giữ nó lại, giống như Kê Hầu trung vẫn còn ở bên cạnh ta.”
Vương Nhung gấp xiêm y gọn gàng: “Đó là chuyện đương nhiên.”
Hoàng đế ngâm mình trong thau tắm, Vương Nhung đặt xiêm y ở nơi mà tầm mắt của ông ấy có thể nhìn thấy, như vậy mới thuận lợi tắm xong.
Tây Đài Trường An.
Hà Gian vương Tư Mã Ngung cứu giá thành công, còn thuận tiện tấn công Nghiệp Thành, bắt Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh làm tù binh, chiếm được Trường An, lấy lý do hành thích vua, phế truất ngôi vị trữ quân của Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh, tống ông ta vào ngục.
Cuộc đời của Tư Mã Dĩnh gập ghềnh lên xuống như chiếc tàu lượn siêu tốc, hai lần cứu giá, trận chiến thảm bại tại khe Thất Lý, tuy nhiên lại nhờ việc bao vây thành mà giành được thắng lợi cuối cùng, ép Trường Sa vương Tư Mã Nghệ phải bỏ thành đầu hàng.
Rốt cuộc ông ta cũng giành được ngôi vị Hoàng thái đệ, nhưng chỉ mới ba tháng, bởi vì phải đi dẹp loạn tại đất phiên Nghiệp Thành nên đã bị Đông Hải vương Tư Mã Hoạt nắm được chỗ trống, bắt cóc Hoàng đế chiếm lĩnh Lạc Dương, triệu tập mười mấy vạn quân đội đi thảo phạt ông ta.
Tư Mã Dĩnh cho rằng mình sẽ thua, quyết định tử chiến đến cùng, nhưng không ngờ lại thắng lớn trong trận chiến ở Đãng Âm.
Sau khi tạo dựng được lòng tin, vốn tưởng ông ta chỉ còn cách ngôi vị Hoàng đế một bước, bí mật git cht Hoàng đế rồi đăng cơ, thế nhưng lại bị chú Hà Gian vương Tư Mã Ngung đánh bại, từ Hoàng thái đệ trở thành tù nhân.
Cuộc đời có vài lần thăng trầm, tất cả đều ngoài ý muốn, Tư Mã Dĩnh cũng chịu phục, tạo hóa trêu người, chơi đùa con người như chơi với khỉ.
Tư Mã Dĩnh bị nhốt vào ngục, Vương Nhung sẽ không bỏ qua cho ông ta, ông ấy phải báo thù cho Kê Hầu trung.
Tư Mã Dĩnh nhìn Vương Nhung qua hàng rào sắt: “Ngươi tới giết ta sao?”
Vương Nhung nói: “Ta già rồi, mọi ân oán đều xem nhẹ, ta vốn không muốn tham dự, nhưng… Ngươi không nên giết Kê Hầu trung, chắc hẳn ngươi cũng biết quan hệ giữa ta và Kê Khang, cha của Kê Hầu trung.”
Cuộc đời có vài lần thăng trầm, Tư Mã Dĩnh bị vận mệnh dạy dỗ tới ngoan ngoãn, lúc này ông ta cũng lười giảo biện nói mấy lời bất đắc dĩ gì đó: “Không giết ông ấy, ta sẽ không thể đăng cơ, đã ngồi lên vị trí trữ quân rồi, chẳng lẽ lại không muốn làm hoàng đế? Nếu là ngươi, ngươi cũng sẽ làm như vậy.”
Vương Nhung nói: “Năm đó khi yêu hậu Giả Nam Phong cầm quyền, Giả Mịch cháu của bà ta nắm giữ triều chính. Giả Mịch chơi cờ với Thái tử Mẫn Hoài, hai người xảy ra tranh chấp, là ngươi không sợ quyền thế của Giả Mịch và Giả Nam Phong, đứng ra răn dạy Giả Mịch vô lễ với trữ quân. Kết quả, ngươi bị Giả Nam Phong ghi hận, trục xuất ra khỏi thành Lạc Dương, buộc phải đến đất phiên Nghiệp Thành. Khi đó, các đại thần trong triều đều tán dương khí tiết không sợ cường quyền của ngươi, nói ngươi là vị phiên vương trung thành hiền đức nhất.”
Vương Nhung vô cùng cảm thán: “Không nghĩ tới, một khi ngươi có được quyền thế, lại ngang ngược vô lễ với hoàng thất, thậm chí còn dám hành thích vua, những việc làm xấu xa của người còn đáng ghê tởm hơn yêu hậu Giả Nam Phong và gian thần Giả Mịch năm đó. Mặc dù Giả Nam Phong kiểm soát triều chính nhưng lại không hề mất đi điểm mấu chốt, bỏ qua các quy tắc, khiến cho đất nước hỗn loạn như ngươi!”
Tư Mã Dĩnh cười ha ha: “Không ngờ ngươi lại hoài niệm yêu hậu gà mái báo sáng kia? Một nữ tử mà thôi, lại vọng tưởng nắm giữ triều chính. Thiên hạ này là thiên hạ của Tư Mã gia, không phải họ Giả!”
Vương Nhung tức giận nói: “Ít nhất khi Giả Nam Phong cầm quyền, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Ngươi trợn to mắt chó lên nhìn xem thế giới này đã hỗn loạn tới mức nào rồi! Hơn một trăm nam tử Tư Mã gia các ngươi cộng lại cũng không bằng chiến tích của một mình yêu hậu Giả Nam Phong! Ngươi còn có mặt mũi khinh bỉ bà ta!”
“Thậm chí vì muốn mượn binh của Hung Nô, mà ngươi còn phong Lưu Uyên làm Đại thiền vu, thống nhất năm bộ lạc Hung Nô, đầu óc của ngươi bị lừa đá à? Hiện giờ Lưu Uyên cầm chiếu thư sách phong của ngươi đi trưng binh khắp nơi, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã tập kết được hơn trăm nghìn quân, chẳng mấy chốc Hung Nô sẽ trở nên độc lập, bây giờ Đại Tấn sụp đổ, giết hại lẫn nhau, sợ rằng thiên hạ này sẽ sớm sửa thành họ “Lưu” rồi!”
Tư Mã Dĩnh vừa nghe vậy thì sợ tới mức mặt biến sắc ngay tức thì: “Không phải ta, ta không có, ta sẽ không ngu như vậy, Tào Tháo chia Hung Nô thành năm bộ lạc là để phân hoá bọn họ, ta chỉ muốn mượn binh, nên phong Lưu Uyên thành Bắc thiền vu mà thôi, không hề phong ông ta làm Đại thiền vu.”
Thật ra, Vương Nhung cũng nghi ngờ tính chân thật của Đại thiền vu, tuy nhiên, hiện tại Tư Mã Dĩnh không chịu thừa nhận cũng đã quá muộn, Lưu Uyên đã có thành tựu, Tư Mã gia bận việc nội chiến, không rảnh áp chế Hung Nô, chỉ có thể ngồi nhìn Hung Nô lớn mạnh.
Vương Nhung tức giận nói: “Không phải dân tộc ta, đương nhiên phải có tâm tư khác, đáng lẽ ngay cả Bắc thiền vu ngươi cũng không nên phong! Tương lai nếu người Hung Nô đánh vào, đó chính là mầm tai hoạ do tên phế vật ngươi gieo xuống! Ngươi là tội đồ của Đại Tấn, tội nhân của Tư Mã gia! Ngươi đã tự tay chôn vùi giang sơn của Tư Mã gia!”
Tư Mã Dĩnh tuyệt vọng: “Ngươi muốn giết cứ giết, báo thù cho Kê Hầu trung mà thôi, không cần kiếm cớ nhiều như vậy.”
Vương Nhung nói: “Ta muốn ngươi phải mang theo cảm giác tội lỗi đi chết, loại phiên vương chỉ biết tới bản thân mình, không màng đại cục như ngươi, dù có chết, xuống dưới lòng đất cũng sẽ hổ thẹn với tổ tiên Tư Mã gia.”
Vương Nhung vung tay: “Hành động đi.”
Ngục tốt lấy ra một sợi dây thừng, siết cổ Tư Mã Dĩnh, năm ấy ông ta hai mươi tám tuổi.
Vương Nhung nhìn Tư Mã Dĩnh dần từ bỏ việc giãy giụa và tắt thở, lòng ông ấy nặng trĩu, không hề có cảm giác sảng khoái khi đã báo thù cho Kê Hầu trung. Thiên hạ rồi sẽ diệt vong, chết hay sống, dường như cũng không còn khác biệt quá lớn.
Chỉ mong thật sự có tiên giới, một người thuần khiết như Kê Hầu trung, sau khi chết đi, nhất định sẽ được về cõi tiên.
Sau cái chết của Tư Mã Dĩnh, không ai nhặt xác cho ông ta, thi thể bị phơi thây đầu đường.
Cuối cùng, tâm phúc Lư Chí mặc tang phục, đưa ma cho chủ cũ Tư Mã Dĩnh, ông ta xuất thân từ Phạm Dương Lư thị, cũng là danh môn sĩ tộc, chỉ là không hiển hách bằng Lang Gia Vương thị mà thôi.
Vương Nhung không động đến Lư Chí, ông ấy biết Lư Chí chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ công, Vương Nhung là người có nguyên tắc, tuân theo quy củ, ông ấy chỉ tiêu diệt kẻ ác cầm đầu chứ không giết thuộc hạ.
Lư Chí bước ra để tang cố chủ, việc đó khiến vị bá chủ hiện tại là Hà Gian vương Tư Mã Ngung phải lau mắt mà nhìn, đánh giá cao điều đó, cho phép ông ta tổ chức tang lễ cho Tư Mã Dĩnh, hơn nữa còn ban thưởng rất nhiều.
Thế nhưng, Lư Chí vẫn căm hận Hà Gian vương hại chết chủ cũ Tư Mã Dĩnh —— Ông ta có chung giá trị quan với những sĩ tộc cũ kỹ như Vương Nhung, không hận Vương Nhung – người đã git cht Tư Mã Dĩnh, mà đặt mục tiêu báo thù lên người đầu sỏ gây tội Hà Gian vương Tư Mã Ngung, đây mới là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cái chết của Tư Mã Dĩnh.
Lư Chí từ bỏ phần thưởng và chức quan Hà Gian vương ban cho mình, rời khỏi Trường An, chuyển sang đầu quân cho Đông Hải vương Tư Mã Hoạt!
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Trong trận Đãng Âm, Lư Chí là đối thủ của Đông Hải vương, người dẫn theo thiên tử ngự giá thân chinh, song hành cùng Hoàng thái đệ Tư Mã Dĩnh tử chiến đến cùng, đánh cho Đông Hải vương hoa rơi nước chảy. Nhưng sau khi Tư Mã Dĩnh bị Hà Gian vương git cht, Lư Chí lập tức trở thành mưu sĩ dưới trướng Đông Hải vương, đúng là hiện thực kỳ diệu.
Mục tiêu của Lư Chí rất đơn giản —— báo thù cho Tư Mã Dĩnh, git cht Hà Gian vương!
Hà Gian vương Tư Mã Ngung phế bỏ và git cht Hoàng thái đệ ở Tây Đài Trường An vẫn chưa đủ, ông ta còn hạ sắc lệnh, gửi tới Đông Đài Lạc Dương: Phế bỏ Hoàng hậu Dương Hiến Dung.
Vì sao muốn phế Dương Hiến Dung?
Nói đến cũng buồn cười, hai đô thành Tây Đài và Đông Đài, Tây Đài có Hoàng đế, Đông Đài có Dương Hoàng Hậu, trên danh nghĩa, cả hai đều là quân chủ tối cao.
Bởi vì Hoàng đế bù nhìn đang ở Tây Đài Trường An, nên bọn họ có thể kiểm soát được trạng thái của Đông Đài. Để thể hiện lực khống chế của Tây Đài, và quyền kiểm soát tuyệt đối của Hà Gian vương Tư Mã Ngung dành cho Đông Đài, trước tiên phải lấy Hoàng hậu có địa vị tối cao của Đông Đài ra “thử đao”, giết gà dọa khỉ, không đúng, là giết cừu cảnh cáo khỉ.
Các ngươi xem, ngay đến Hoàng hậu, chỉ cần ta nói phế là phế, các ngươi đều phải nghe lời ta.
Cứ như thế, Dương Hiến Dung bị phế bỏ lần thứ ba, bị đưa tới thành Kim Dung để giam cầm.
Vào ngày nhận được chiếu thư phế hậu, Vương Duyệt ngàn dặm xa xôi đưa thi thể Kê Hầu trung về thành Lạc Dương, muôn người đổ xô ra đường, tiễn đưa Kê Hầu trung, tiếng khóc rung trời, tiếc hận cho Kê Hầu trung hạc trong bầy gà.
Thanh Hà nén đau chọn ra một trăm hai mươi thiếu niên chưa lập gia đình, tướng mạo thanh tú, tài học xuất chúng, từ những sĩ tộc còn lưu lại thành Lạc Dương, hợp thành đoàn Vãn Lang ().
(): Có nghĩa là thanh niên dắt quan tài hát bài phúng điếu trong đám tang, nó phổ biến trong thời kỳ từ Ngụy, Tấn đến Đường.
Đoàn Vãn Lang mặc tang phục màu trắng, vây quanh quan tài của Kê Hầu trung, vừa đi vừa nhảy, đồng thời cùng nhau hát bài phúng điếu. Hai câu ca đầu được chọn lọc từ các bài thơ tứ tuyệt của Kê Khang - cha Kê Hầu trung, buồn nhưng không uỷ mị.
“Nước chảy nhẹ nhàng
Chìm rồi biến mất
Thuyền trôi giữa dòng
Lúc trôi lúc dừng
Làn gió nhẹ nhàng
Cổ tiếp dung duệ
Buông tay khỏi sào
Cuộc sống an nhàn.”
“Mây trắng rực rỡ
Trở về với gió
Dòng nước xanh biếc
Lợi nhuận và suy đồi
Đi theo dòng chảy
Hoa lan cúi mình
Làm theo đáp án
Chấp nhận tham vọng
Thét dài thanh nguyên
Chỉ để than khóc.”