Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Phan Mỹ nhân tuyệt đối không thể nghĩ tới, hôm nay Thanh Hà đã mất nụ hôn đầu, nàng không còn là trẻ nhỏ nữa.
Lỗ tai bị bịt kín, Thanh Hà không nghe thấy lời nói phía sau của chị gái, nhưng nàng nghe thấy câu cuối cùng của Hà Đông, đó là “Con hôn hắn”.
Hôn hắn, sẽ mang thai sao?
Thanh Hà hoảng hốt, không khỏi che kín miệng mình.
Thanh Hà sắp xếp lại lời nói của chị gái, chị gái hôn Tôn Hội… sau đó bị chậm kinh nguyệt… cuối cùng mang thai.
Lần này rắc rối rồi.
Thanh Hà tính ngày, đại khái còn khoảng mười ngày nữa, nàng sẽ trải qua giai đoạn khó chịu nhất mỗi tháng —— nhưng lúc này, nàng vô cùng khát vọng ngày đó tới sớm một chút.
Công chúa Hà Đông kể lại toàn bộ quá trình “nữ tử trong thiên hạ đều mắc sai lầm”, cuối cùng Phan Mỹ nhân cũng buông lỗ tai Thanh Hà ra.
Công chúa Hà Đông nói: “… Trước khi con và Tôn Hội ly hôn, chúng con thường xuyên ——”
Phan Mỹ nhân lại che lỗ tai Thanh Hà, nàng chỉ đành chắp ghép ngôn ngữ theo cách thủ công.
Công chúa Hà Đông: “… Nhưng nửa năm rồi vẫn không mang thai, vậy nên con đã bất cẩn, cho rằng thỉnh thoảng làm một lần với Tôn Hội…”
Phan mỹ nhân lại che lỗ tai Thanh Hà.
Công chúa Hà Đông: “… Sẽ không sao, nhưng con sai rồi, bây giờ kinh nguyệt vẫn chưa đến, con rất hoảng loạn, hơn nữa gần đây luôn cảm thấy mệt mỏi, tức ngực khó thở, đặc biệt còn chán ăn, khác hẳn thường ngày, con tự hỏi liệu có phải mình mang thai hay không.”
Trước giờ công chúa Hà Đông luôn ăn uống ngon miệng, ngoại trừ khoảng thời gian bao vây thành, xảy ra nạn đói, bị bắt phải ăn uống điều độ thì sức ăn của nàng ta vẫn luôn rất tốt.
Điều này khiến Dương Hiến Dung cảm thấy kế nữ tám phần là có thai rồi, không ngờ công chúa Hà Đông cũng có lúc chán ăn.
Dương Hiến Dung đã từng sinh con, hỏi: “Con có cảm thấy nôn nao buồn nôn không? Đặc biệt là sáng sớm lúc rời giường.”
Công chúa Hà Đông lắc đầu: “Không có, con chỉ cảm thấy mệt mỏi, mùa đông cũng muốn đi ngủ trưa.”
Mặc dù vô cùng khiếp sợ, nhưng Thanh Hà vẫn không quên sứ mệnh của mình —— nói đỡ cho chị gái. Nàng đi đến bên cạnh Dương Hiến Dung: “Xin mẫu hậu bớt giận, mấy ngày nay tỷ tỷ và biểu cữu mưa gió chung thuyền, nảy sinh tình cảm tốt đẹp, hoạn nạn… tiền phu tiền thê, còn có thể ở bên nhau thật sự không dễ dàng, tỷ tỷ có con, mẫu hậu được lên chức ngoại tổ mẫu, đó là chuyện đáng mừng.”
Nhất thời Dương Hiến Dung cũng không biết làm thế nào cho phải: “Bây giờ tỷ tỷ con và Tôn Hội không danh không phận, người bên ngoài đều cho rằng tỷ tỷ con là quả phụ. Đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, cũng may tỷ tỷ con tính cách mạnh mẽ, không ai dám trêu chọc nên mới có những ngày tháng yên bình như hiện tại. Nhưng một khi chuyện tỷ tỷ con mang thai truyền ra ngoài, chắc chắn tỷ tỷ con sẽ bị phế truất làm dân thường, cũng rất khó giữ được đứa nhỏ trong bụng.”
Thanh Hà nói: “Vậy thì đừng truyền ra ngoài.”
Phan Mỹ nhân nhắc nhở: “Bụng và ngực lớn lên từng ngày, sao có thể giấu được?”
Thanh Hà: “Vậy thì giả bệnh đóng cửa không ra ngoài, sinh con xong hãy đi, tỷ tỷ vốn đã béo, ở nhà dưỡng bệnh mấy tháng, bụng và ngực lớn hơn trước kia, người khác sẽ không nghi ngờ đâu.”
Công chúa Hà Đông: Ta cảm ơn ngươi!
Công chúa Hà Đông tính tình mạnh mẽ: “Con cũng biết việc này khiến hoàng thất xấu hổ, là con không khống chế được bản thân mình, nhất thời phóng túng, gây ra họa lớn, một người làm một người chịu, nhân lúc còn non tháng, con đóng giả làm nữ tử dân gian, đi tìm đại phu kê đơn thuốc, loại bỏ mầm tai hoạ này là được.”
Dương Hiến Dung nổi giận, “Nói hươu nói vượn! Con cho rằng phá thai dễ dàng như vậy sao? Bao nhiêu nữ tử chết vì loại thuốc lang sói này, một xác hai mạng, mức độ nguy hiểm còn cao hơn việc dưa chín cuống rụng tự nhiên. Đứa nhỏ này, con có thể không cần, nhưng nó phải được sinh ra —— để giữ lấy mạng sống của con trước.”
Sự tuyệt vọng của công chúa Hà Đông đã khơi dậy những ký ức không thể nguôi ngoai của Dương Hiến Dung vào năm đó. Bà tiến cung làm Hoàng hậu, không bao lâu đã mang thai, nhưng bà không muốn sinh ra một con rối nhỏ. Nếu là con trai, đó chính là tai họa, nhất định sẽ giống như Thái tử Mẫn Hoài, chết trong cuộc nội chiến không hồi kết của hoàng thất, lúc ấy bà cũng giống như công chúa Hà Đông, muốn từ bỏ đứa trẻ trong bụng.
Nhưng sau khi Phan Mỹ nhân và Tào Thục lặng lẽ ra ngoài cung hỏi thăm phương thức phá thai, cả hai đều khuyên bà nên sinh con, bởi vì phá thai quá nguy hiểm, thường là một xác hai mạng. Cùng lúc đó, Tào Thục cũng phát hiện mình mang thai nên đã thỏa thuận với Dương Hiến Dung, nếu Dương Hiến Dung sinh hạ tiểu công chúa, vậy thì hãy cẩn thận nuôi dưỡng, ba người phụ nữ sẽ cùng nhau bảo vệ tiểu công chúa.
Nếu bà sinh được con trai, Tào Thục sinh hạ con gái, vậy thì hãy trộm long tráo phụng, tương lai gả công chúa giả cho Thái tử thật, thịt chín ở trong nồi, tất cả đều là con của mình, thân càng thêm thân.
Nếu Tào Thục cũng sinh con trai, vậy thì ôm một đứa nhỏ bị vứt bỏ từ bên ngoài về đổi lấy Thái tử —— Thông thường, đứa trẻ bị vứt bỏ đều là nữ, rất hiếm người vứt bỏ con trai.
Vì vậy, không ai hiểu nỗi sợ sinh sản hơn Dương Hiến Dung.
Dương Hiến Dung sinh lòng trắc ẩn với kế nữ, không muốn nàng ta phá thai một cách thô bạo, để rồi một xác hai mạng.
Công chúa Hà Đông nghe tới một xác hai mệnh, không còn nghĩ đến chuyện phá thai nữa: “Ngộ nhỡ phủ công chúa để lộ tiếng gió thì làm phải sao? Con sẽ khiến hoàng thất bị xấu hổ.”
“Xấu hổ?” Dương Hiến Dung cảm thấy buồn cười: “Hoàng hậu như ta, trải qua năm lần phế rồi lại lập, vô cùng nhục nhã, Hoàng hậu của một nước bị đối xử như vậy, tôn nghiêm bị chà đạp dưới chân những năm lần, con bảo có xấu hổ hay không? So với những kẻ xấu xa tranh quyền đoạt lợi xuất thân từ dòng họ Tư Mã, một quả phụ mang thai thì có gì phải xấu hổ?”
“Người thật sự khiến hoàng tộc Đại Tấn phải xấu hổ là kẻ mang dã tâm như Triệu vương, Tề vương, vì lòng tham mà giết hại lẫn nhau, khiến vị Hoàng hậu là ta hết phế rồi lại lập, lập rồi lại phế, bị coi như lợi thế để cạnh tranh. Ở bên ngoài, người Hung Nô đã dựng nước, loạn trong giặc ngoài, bọn họ còn không ngừng nội chiến, đây mới chính là nỗi xấu hổ của Đại Tấn, tương lai lưu danh sử sách, bị hậu thế thóa mạ.”
Thái độ của Dương Hiến Dung nằm ngoài dự kiến của công chúa Hà Đông, nàng ta vốn tưởng rằng, mẹ kế sẽ túm lấy cơ hội giễu cợt nàng ta.
Thế nhưng, tuyệt đối không ngờ, câu nói “Quả phụ mang thai thì có gì phải xấu hổ” sẽ được thốt ra từ miệng Dương Hiến Dung, một người thanh nhã chẳng khác gì hoa sen trắng.
Công chúa Hà Đông vô cùng sửng sốt, trong lòng nhất thời xúc động: “Bọn họ đều gọi mẫu thân con là yêu hậu, nói bà ấy tư thông với thái y Trình Cứ, mắng bà ấy là dâm phụ. Nhưng vì sao các nam tử ở địa vị cao lại có thể cưới vô số thê tử, mà nữ tử thì nhất định phải thủ thân như ngọc? Trong mười năm mẫu thân con chấp chính, quốc thái dân an, biên cương ổn định, phiên bang không dám nảy sinh tâm tư khác, không giống với đám nam tử phá của kia, khiến cho núi sông Đại Tấn rách nát, sụp đổ.”
Nhan sắc của Giả Nam Phong rất bình thường, vừa đen vừa thấp, nhưng bà ta là người có thể khống chế vận mệnh của mình, không chịu sự sắp xếp của người khác, về điểm này, Dương Hiến Dung vô cùng bội phục. Không giống như bà, một con rối gỗ bị đủ loại người thao túng.
Giả Nam Phong gặp phải kết cục thê lương, nhưng như thế thì sao? Bà ta đã từng nở rộ rực rỡ suốt mười năm. Điều này vượt xa khỏi tầm với của ta.
Dương Hiến Dung bước đến bên cạnh công chúa Hà Đông: “Đây là bí mật của chúng ta, ta sẽ giúp con che giấu, thông thường phải qua năm tháng mới lộ bụng, nếu con có thể kiểm soát được cân nặng thì đừng suốt ngày nằm một chỗ, thường xuyên đi lại, có lẽ phải sáu tháng mới có thể thấy rõ. Sau khi sinh hạ, ta sẽ nhờ Kỷ Khâu Tử phu nhân đưa đứa nhỏ về Giang Nam để nuôi dưỡng trước, con dùng vải quấn bụng lại, sau hai tháng bụng sẽ xẹp xuống. Với thế cục hiện giờ của Đại Tấn, nói không chừng người một nhà vẫn có cơ hội đoàn viên, con chớ hoảng sợ, mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết.”
Thanh Hà cố kìm nén nỗi sợ hãi từ thông tin hôn môi cộng thêm mất kinh đồng nghĩa với việc mang thai để an ủi chị gái: “Ta cũng sẽ giúp tỷ và cháu nhỏ, tỷ chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt.”
Phụ nữ có thai, cảm xúc dễ mất kiểm soát, công chúa Hà Đông vốn định thẳng thắn “anh dũng hy sinh”, không ngờ lại thu hoạch ngoài ý muốn, nhận được sự giúp đỡ, lập tức òa khóc thành tiếng.
Cung nhân bên ngoài tới bẩm báo, nói Vương Duyệt và vú nuôi ôm cành mai mới cắt dâng lên Hoàng hậu.
“Đầu sỏ gây tội” đến rồi.
Dương Hiến Dung nói: “Để Vương Duyệt đến điện phụ cùng Kỷ Khâu Tử phu nhân, cho vú nuôi vào.”
Tôn Hội tiến vào, thấy công chúa Hà Đông thút thít, đột nhiên quên cả hành lễ, vội chạy tới hỏi: “Sao công chúa lại khóc? Ai bắt nạt nàng?”
Tôn Hội quay đầu lại, tức giận trừng mắt nhìn Dương Hiến Dung: “Hoàng hậu nương nương muốn dạy dỗ kế nữ thì cứ nói chuyện đàng hoàng, vì sao lại mắng khiến công chúa phải khóc?”
Trong cuộc đời, Phan Mỹ nhân từng nhìn thấy vô số con chó gục dưới gấu váy màu hạt lựu của Dương Hiến Dung, loại chó lim từ fan biến thành anti quay ra cắn ngược như Tôn Hội là lần đầu tiên nhìn thấy.
Phan Mỹ nhân, chiếc gương soi chó cảm thấy ngay xem thế là đủ rồi, đúng là con người sống lâu, loại chó lim kiểu nào cũng thấy. Năm đó, khi Tôn Hội thèm nhỏ dãi chị họ Dương Hiến Dung, hắn ta cũng rất biết cách lim, ai có thể ngờ được hiện giờ hắn ta sẽ vì công chúa Hà Đông mà cắn ngược lại Dương Hiến Dung.
Công chúa Hà Đông vội vàng kéo Tôn Hội nhận lỗi: “Không phải mẫu hậu, là ta… Mẫu hậu, Tôn Hội không biết chuyện này, con vẫn chưa nói cho hắn biết.”
Thành ý của Dương Hiến Dung đã khiến công chúa Hà Đông cảm động, nàng ta trực tiếp đổi giọng gọi mẫu hậu.
Ánh mắt của bốn người phụ nữ trong đại điện đồng loạt nhìn về phía Tôn Hội, trong lòng Tôn Hội nổi cả da gà: “Chuyện gì… liên quan đến ta?”
Dương Hiến Dung khó có thể mở miệng, công chúa Hà Đông còn đang nức nở, Thanh Hà đành nói: “Biểu cữu, tỷ tỷ của ta mang thai rồi.”
Người vừa được thăng chức làm cha, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phát ra tiếng tru như một con chó đất().
():土拨鼠 (Marmota ) là một trong những loài gặm nhấm, là một chi động vật có vú trong họ Sóc.
A!
Tại điện phụ, Vương Duyệt và Tào Thục nghe thấy tiếng tru của Tôn Hội truyền đến từ chính điện. Vương Duyệt vội vàng lao ra, Phan Mỹ nhân đứng trước cửa nói không có chuyện gì lớn, là vú nuôi bị chậu than làm bỏng tay.
Tôn Hội còn kinh ngạc hơn cả công chúa Hà Đông, trước kia khi còn là vợ chồng, để đối phó với sự thúc giục của người trong nhà, sinh ra con cái mang dòng máu hoàng thất để nâng cao địa vị gia đình, gần như đêm nào hắn ta cũng vất vả cày cấy gieo giống, khi ấy công chúa Hà Đông còn không tình nguyện, vô cùng có lệ, luôn thúc giục hắn ta làm cho xong, nàng ta buồn ngủ rồi.
Có đôi khi khó chịu, thậm chí còn đuổi hắn ta ra khỏi phòng ngủ, không cho hắn ta chạm vào mình.
Một đôi hận thù ân oán lăn lộn gần nửa năm, nhưng bụng của công chúa Hà Đông vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Kết quả, tháng trước Hoàng đế từ Trường An hồi cung, công chúa Hà Đông vui vẻ, gia yến vẫn chưa uống tận hứng, trở về phủ công chúa, lại thêm rượu chong đèn mở tiệc, hơn nữa còn nhất quyết lôi kéo Tôn Hội uống cùng mình.
Công chúa Hà Đông uống tới mức đi không nổi, Tôn Hội đành phải bế nàng ta về phòng, dù sao cũng dựa vào người khác để kiếm ăn, Tôn Hội nghe lệnh mà làm, ai ngờ Hà Đông vừa chạm tới gối đầu đã xoay người đẩy ngã hắn ta. Khi nụ hôn che trời lấp đất rơi xuống, thật ra Tôn Hội rất tỉnh táo, bởi vì một người đàn ông say rượu, thần kinh bị tê liệt thì không có cách nào làm chuyện mà nền tảng Tấn Giang chắc chắn sẽ che giấu. (Là chuyện xxx đó)
Trước kia chỉ vì tạo người, bây giờ là thuận theo cảm giác trong lòng, mặc dù cùng làm một việc hoàn toàn tương đồng nhưng mục đích lại khác nhau, cảm giác cũng hoàn toàn khác biệt. Tôn Hội cảm thấy mùi vị này không tệ!
Tôn Hội nếm được ngon ngọt, suốt mấy ngày liền, hắn ta và công chúa Hà Đông không ngừng làm bậy. Cho đến một ngày, bỗng nhiên Hà Đông không cho hắn ta chạm vào nữa, hắn ta còn tưởng rằng công chúa đến khoảng thời gian bất tiện hàng tháng nên cũng từ bỏ, tuyệt đối không nghĩ tới nàng ta lại mang thai.
Công chúa Hà Đông bình tĩnh lại, nói với Tôn Hội còn đang bối rối: “Mẫu hậu sẽ giúp đỡ che giấu, đợi ta sinh con, dù nam hay nữ, chàng đều phải ôm đứa nhỏ đến Giang Nam, tự mình nuôi nấng, nếu thiếu sợi một tóc nào, chàng… chàng cứ chờ đó cho ta!”
Đến lúc này rồi, Hà Đông vẫn không quên uy hiếp Tôn Hội.
Nhìn cặp đôi oan gia hoan hỉ này, mọi người đều dở khóc dở cười.
Công chúa Hà Đông cùng Tôn Hội trở về phủ công chúa, Dương Hiến Dung và Tào Thục tiếp tục bàn bạc chuyện hôn sự của hai người, Vương Duyệt muốn tìm Thanh Hà tiếp tục “ngắm mai”, nhưng Phan Mỹ nhân lại nói Thanh Hà có chút mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi rồi.
Vương Duyệt cũng không thể đi đến tẩm cung của Thanh Hà, trong miệng vẫn còn dư vị của hoa mai, dư vị của nụ hôn đầu tiên, đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của hắn.
Sau khi Dương Hiến Dung và Tào Thục quyết định mọi việc, mẹ con Tào Thục trở về Vĩnh Khang lý, Dương Hiến Dung triệu kiến Đông Hải vương Tư Mã Hoạt, người chiến thắng cuối cùng trong cuộc nổi dậy của tám vị phiên vương, người hiện tại đang nắm giữ triều chính.
Cách tấm rèm hạt, Dương Hiến Dung đề cập đến hôn sự của Thanh Hà “… Công chúa cập kê năm mười bốn tuổi, có hơi sớm, chỉ là hiện giờ thân thể Hoàng thượng như vậy, ta rất lo lắng, dân gian có tục xung hỉ, hôn sự của con cái sẽ mang đến vận may, ta nghĩ cô nương trưởng thành, rồi cũng phải xuất giá, chi bằng sắp xếp hôn sự của Thanh Hà trước.”
“Ta nhìn Kỷ Khâu Tử Thế tử Vương Duyệt từ nhỏ đến lớn, tướng mạo gia thế học thức đều xứng làm phò mã của công chúa Thanh Hà. Hôm nay ta cũng thảo luận qua với Kỷ Khâu Tử phu nhân, bà ấy đồng ý rồi, hiện tại chỉ chờ thánh chỉ tứ hôn, phải nhờ Đông Hải vương chứng hôn cho Thanh Hà và Vương Duyệt.”
Công chúa Thanh Hà tổ chức lễ cập kê năm mười bốn tuổi, Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục là khách mời danh dự, nghe đồn con trai Vương Duyệt của bà đã bị Dương Hoàng hậu nhìn trúng, Đông Hải vương cũng từng nghe nói, ông ta vừa mới có chỗ đứng trong triều đình, cần hoàng thất ủng hộ, chỉ cần là yêu cầu không quá mức, ông ta đều sẽ thỏa mãn.
Đông Hải vương Tư Mã Hoạt nói: “Nếu hai nhà đã bàn bạc xong xuôi, hãy giao cho Trung thư tỉnh lo liệu đi, tiểu vương rất vinh hạnh khi được là người chứng hôn cho công chúa Thanh Hà và Kỷ Khâu Tử Thế tử.”
Trong cuộc nổi dậy của tám vị phiên vương, những kẻ ức hiếp hoàng thất cuối cùng đều thất bại rất nhanh, hơn nữa còn chết cực thảm, Đông Hải vương rút ra bài học nên cũng đối xử rất khách khí với Dương Hiến Dung.
Trong lòng Dương Hiến Dung yên tâm hơn một chút, tâm nguyện mười bốn năm qua, cuối cùng cũng thực hiện được.
Đông Hải vương lệnh cho Trung thư tỉnh nhanh chóng lo liệu việc này, chớ có chậm trễ, thân thể Hoàng đế không thể kéo dài thêm nữa, nhanh chóng xung hỉ —— Thật ra Đông Hải vương hy vọng Hoàng đế ngốc sẽ sống mãi, bởi vì huyết thống của Đông Hải vương không thuần khiết, là họ hàng xa cách vài đời, ông ta không có tư cách trở thành trữ quân. Vậy nên, nếu Hoàng đế ngốc chết đi, ông ta sẽ phải lựa chọn một trong những người em trai của Hoàng đế đưa lên làm Hoàng đế.
Đám em trai của Hoàng đế đều đã trưởng thành, dù ai là Hoàng đế đi chăng nữa, một vị phiên vương giỏi tính kế cũng không dễ điều khiển như một vị Hoàng đế ngốc, vậy nên Đông Hải vương rất hy vọng Hoàng đế có thể sống trường thọ.
Đông Hải vương có lệnh, Trung thư tỉnh không dám chậm trễ, lập tức soạn thảo thánh chỉ, nhưng Đại tư đồ Vương Diễn, tộc trưởng Lang Gia Vương thị vừa nghe thấy tin tức này thì lập tức chạy đi tìm Đông Hải vương: “Thừa tướng tuyệt đối không thể! Đây là ý của một mình Kỷ Khâu Tử phu nhân, Kỷ Khâu Tử cũng không có ý này.”
“Hả?” Đông Hải vương nói: “Nhưng thân thể Hoàng đế suy yếu, hôn sự của công chúa Thanh Hà vô cùng cấp bách, phải xung hỉ cho Hoàng đế.”
Vương Diễn nói: “Sẽ không làm chậm trễ hôn sự của công chúa, thành Lạc Dương có vô số con cháu thế gia ưu tú, bao gồm cả Lang Gia Vương thị chúng ta, ngoại trừ Vương Duyệt, còn lại mặc cho Hoàng hậu lựa chọn.”