Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Vĩnh Gia Đế và Lương Hoàng hậu làm đế hậu chỉ thiếu nước khiến người ta giận sôi máu, nhưng làm bà mối thì có thể nói là phối hợp tuyệt vời, một đứa con gái hứa gả cho ba nhà, lời nào cũng nói được.
Tào Thục nghe nói Lưu Diệu muốn cưới Thanh Hà, biết ngay con gái của mình được cứu rồi!
Chỉ có công chúa Hà Đông không biết chuyện, vẫn tiếp tục chửi ầm lên: “Ta nhổ vào! Nghe nói Lưu Diệu trời sinh khác người, một đôi lông mày màu trắng, tuổi tác của ông ta đủ làm thúc thúc của Thanh Hà, ông ta mãi không thành thân, diện mạo còn kỳ quái như thế, tám phần là thân thể có bệnh kín!”
Vương Duyệt nhìn công chúa Hà Đông và mẹ Tào Thục bị trói chặt, vô cùng nôn nóng, ra vẻ không biết, chỉ vào các nàng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Vương Duyệt vừa mở miệng, Tào Thục đã nhìn ra đây là con trai của mình! Hắn còn sống!
Lương Hoàng hậu không dám lừa gạt, đành phải báo cáo đúng sự thật.
Vương Duyệt nói: “Một nàng công chúa, một phu nhân có tước vị, người tài như vậy rất xứng để đi đưa dâu cho phu nhân tướng quân của chúng ta, thả bọn họ ra, để bọn họ đỡ công chúa.”
Công chúa Hà Đông đang định mắng tiếp, Tào Thục đưa mắt ra hiệu, dùng ngón tay viết chữ lên người Hà Đông.
Hà Đông không hiểu, nhưng vẫn im lặng.
Lương Hoàng hậu nói: “Hai người bọn họ… không nghe lời.”
Tuân Hoán lấy roi ngựa, quất thật mạnh lên mặt đất: “Không nghe lời thì đánh! Hai người các ngươi nghe đây, đưa dâu cho công chúa Thanh Hà, là cơ hội sống sót duy nhất của các ngươi, nếu các ngươi dám làm trái ý, không cần biết các ngươi là công chúa hay phu nhân, đều sẽ bị lôi ra ngoài chém đầu.”
Tuân Hoán đang ở độ tuổi khó phân biệt nam nữ, giọng nói của nàng trong trẻo, Tào Thục và Hà Đông đều nghe ra hàm ý, vui mừng tức khắc: Cứu binh tới rồi!
Tào Thục nói: “Chúng ta có thể đi đưa dâu, nhưng phải đảm bảo sự an toàn Dương Hoàng hậu và Phan Mỹ nhân ở cung Hoằng Huấn.”
Tào Thục đang nhắc nhở Vương Duyệt rằng mấy người Dương Hiến Dung vẫn đang bị nhốt ở cung Hoằng Huấn.
Vương Duyệt ngầm hiểu, gương mặt vẫn dữ tợn như cũ, nói: “Vấn đề sống chết của Hoàng hậu Đại Tấn không phải chuyện chúng ta có thể quyết định, cần phải báo cáo với Hoàng đế Đại Hán, chuyện này không liên quan đến các ngươi, các ngươi chỉ cần lo việc đưa dâu, hầu hạ thật tốt phu nhân tướng quân của chúng ta.”
Cubg Hoằng Huấn cách nơi này một đoạn đường, ở bên ngoài, Lưu Diệu và Vương Di còn đang đối đầu, cục diện chạm vào là nổ ngay, không biết có thể chống đỡ được bao lâu, hiện tại chỉ đành đưa mấy người Thanh Hà ra ngoài trước, sau đó mới trở về cứu Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân.
Vương Duyệt đưa mắt ra hiệu với Tuân Hoán.
Tuân Hoán hiểu ý, vung đao lên, lưỡi đao sáng chói, cắt đứt dây thừng trói Tào Thục và Hà Đông, thúc giục: “Còn thất thần làm gì? Không mau đi đỡ công chúa!”
Tào Thục và công chúa Hà Đông thay thế vị trí của cung nhân, một trái một phải đỡ Thanh Hà.
Không ngờ Lương Hoàng hậu còn tìm được mấy người nhạc công, tạo nên không khí vui mừng!
Bản nhạc có tên “Phượng cầu hoàng”.
Đúng là cảnh tượng hôn lễ của Thanh Hà và Vương Duyệt từng xuất hiện ở trong mộng của Thanh Hà vô số lần. Tuân Hoán ở đây, chị gái công chúa Hà Đông cũng ở bên người, thậm chí mẹ chồng Kỷ Khâu Tử phu nhân còn tự tay đỡ nàng!
Ai nha, phải bái chào tạm biệt cha mẹ, gả cho Vương Duyệt, vì sao không thấy phụ hoàng mẫu hậu?
Thanh Hà liên tục nhìn lại, miệng nói không rõ nói: “Mẫu hậu… bái tạ mẫu hậu.”
Tào Thục dỗ dành nàng “Đã lạy rồi, công chúa đi thôi.”
Đã tạm biệt phụ hoàng mẫu hậu rồi sao? Trong đầu Thanh Hà hiện ra cảnh tượng mình bái tạ phụ mẫu ở cung Vị Ương, đó là sự thật.
Người trong lòng ta là Vương Duyệt, mỗi lần ta gặp nguy hiểm, hắn đều sẽ tới cứu ta, hôm nay cuối cùng ta cũng gả cho hắn, người trong lòng ta. Ta vẫn giấu chiếc khăn tắm của hắn ở trong người, vào buổi tối, khi động phòng hoa chúc, ta sẽ lấy ra, cho hắn biết, ta đã thèm hắn nhỏ dãi từ lâu, dọa hắn nhảy dựng, ha ha.
Dưới tác dụng của thuốc, Thanh Hà tràn đầy ảo tưởng đi theo Tào Thục và Hà Đông ra khỏi điện Tử Quang, nàng cho rằng mình sắp gả cho Vương Duyệt, nên rất phối hợp, thuận lợi bước lên xe ngựa.
Lương Hoàng hậu thấy thuốc có tác dụng, thì thở phào nhẹ nhõm, đợi ngày hôm sau gạo nấu thành cơm, cho dù Thanh Hà có cao ngạo cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, làm phu nhân của Lưu Diệu, tương lai cũng có lợi cho Đại Tấn ta…
Vương Duyệt đánh xe, Tuân Hoán ở bên cạnh canh giữ, đại nội thị vệ khiêng tám rương của hồi môn đi theo phía sau.
Xe ngựa tới cổng Tây Minh.
Vĩnh Gia Đế thấy xe ngựa chở cô dâu, lúc này mới ra lệnh cho thuộc hạ mở cửa đưa dâu.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa cung, Lưu Diệu cười ha ha: “Phu nhân của ta, công chúa của ta, vi phu sẽ tới đón nàng!”
Vương Duyệt phát hiện, Vương Di vừa mới đối đầu cùng Lưu Diệu không biết đã rút lui từ khi nào, bên ngoài cổng Tây Minh đều là quân đội của Lưu Diệu.
Chẳng lẽ Vương Di biết khó mà lui?
Điều này có vẻ không phù hợp với tính cách thổ phỉ của Vương Di, loại người này chẳng e ngại một ai, không lẽ còn sợ kẻ làm em trai của Hoàng đế như Lưu Diệu sao?
Huống chi số lượng binh lính của Lưu Diệu còn không bằng Vương Di.
Ngay khi rương của hồi môn cuối cùng được đưa ra ngoài cổng Tây Minh, Vĩnh Gia Đế đang định bước ra khỏi hoàng cung, chủ trì hôn lễ của Lưu Diệu và Thanh Hà, thì đột nhiên nghe thấy tiếng vang lớn từ phía cổng Đông Dịch!
Hóa ra ngoài mặt Vương Di rút quân, trên thực tế là đi đường vòng, tấn công hoàng cung từ cổng Đông Dịch!
Vương Di quả thực là tên thổ phỉ, sao hắn có thể buông tha cho tài phú trong hoàng cung? Thay vì đánh giết lẫn nhau cùng Lưu Diệu ở bên ngoài hoàng cung, chi bằng xông vào hoàng cung, cướp trước rồi nói sau.
Đối mặt với loại tướng cướp không tầm thường như Vương Di, Vĩnh Gia Đế hoảng sợ, vội vàng bỏ thành đầu hàng, chạy đến nhờ cậy Lưu Diệu: “Hiện giờ ngươi đã là cháu rể của ta, cầu xin cháu rể hãy cứu ta một mạng!”
Vương Di là tên thần kinh giết người, để mà so sánh, hình như Lưu Diệu vẫn đáng tin hơn một chút.
Lưu Diệu nhìn thấy Vương Di sắp xông vào hoàng cung, mà Dương Hiến Dung vẫn còn bị tên cẩu Hoàng đế này nhốt ở cung Hoằng Huấn không ra được, ông ta lập tức giáng cho Vĩnh Gia Đế một bạt tai!
“Mọi người theo ta đánh vào hoàng cung! Vương Di dám cướp thức ăn từ trong miệng chúng ta, chúng ta phải chém đứt tay hắn!”
Lưu Diệu dặn dò tâm phúc —— cũng chính là mấy người ông chủ tiểu nhị của cửa hàng hương liệu ở tứ di lý, rồi lại nói với Vương Duyệt Tuân Hoán: “Trên tay bọn họ có lệnh bài và giấy thông hành, bọn họ sẽ hộ tống các ngươi đến Giang Nam, các ngươi rời đi trước, đợi ta git cht Vương Di, sẽ tìm cách cứu Dương Hiến Dung, sau đó nghĩ biện pháp đưa nàng rời đi, các ngươi đi trước —— đừng ở lại Lạc Dương, dù cho ta có đánh lui Vương Di, thì đại quân của Thạch Lặc cũng sẽ đuổi tới Lạc Dương. Đến lúc đó, tình hình sẽ ngày càng phức tạp căng thẳng, các ngươi ở lại nơi này là sẽ chỉ kéo chân ta và Dương Hiến Dung, mau chạy đi!”
Lưu Diệu lo lắng cho sự an nguy của Dương Hiến Dung, lòng nóng như lửa đốt, nhanh chóng chỉ huy quân đội xông vào cổng Tây Minh.
Vương Duyệt đánh xe ngựa, lao ra khỏi thành, thân tín của Lưu Diệu cũng cưỡi chiến mã, hộ tống vị “phu nhân tướng quân” vừa mới đến tay, bảo vệ suốt dọc đường.
Trên đường đi, tất cả đều là người của Lưu Diệu, không bị cản trở, khi tới phía nam thành Lạc Dương, lại trùng hợp chạm mặt quân đội của Hô Diên Yến đang ở bên ngoài xem chiến.
Vương Duyệt treo cờ chiến của Lưu Diệu trên xe ngựa, quát: “Tránh ra!”
Từ xa Hô Diên Yến đã nhìn thấy hoàng cung giao chiến, biết Lưu Diệu và Vương Di vì muốn tranh đoạt hoàng cung mà đánh nhau —— Tên nhu nhược Vĩnh Gia Đế đã sớm đầu hàng, chắc chắn không dám ngoan cố chống lại Hán quốc.
Trước mắt chưa nhìn ra được thắng bại, Hô Diên Yến dậm chân tại chỗ, không giúp đỡ ai, dự định đợi bọn họ đánh một lúc rồi tính sau, nhưng đột nhiên một chiếc xe ngựa và một đội kỵ binh chạy ra khỏi trận doanh của Lưu Diệu, Hô Diên Yến cảm thấy rất tò mò: “Trên xe có gì?”
Vương Duyệt quát: “Lớn mật! Dám vô lễ với phu nhân tướng quân của chúng ta!”
Chiến sự phía trước hừng hực khí thế, Lưu Diệu tiễn vị phu nhân vừa mới cưới rời đi.
Ồ, hóa ra cuối cùng Vĩnh Gia Đế đã gả công chúa Thanh Hà cho Lưu Diệu.
Suýt chút nữa là ta đã cưới được vị công chúa này, Hô Diên Yến chỉ có hứng thú với tiền tài, không muốn vì một nữ nhân mà gây thù với sát thần của Hung Nô, vì thế lập tức ra lệnh cho thuộc hạ rời đi: “Còn thất thần làm gì? Cung tiễn phu nhân!”
Đám người tránh đường, Vương Duyệt tiếp tục vung roi tiến về trước, lòng bàn tay cầm roi ngựa ướt đẫm mồ hôi, Tuân Hoán cũng căng thẳng nhìn xung quanh, sợ Hô Diên Yến đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Đại Tấn chiến tranh nội bộ, Đại Hán cũng đâu kém gì? Vì muốn tranh giành quyền lực và của cải, bọn họ mất đi mấu chốt, cướp bóc lẫn nhau.
Con mẹ nó, rốt cuộc là thế giới rách nát gì vậy!
Tuân Hoán phẫn nộ tới mức bàn tay nắm kiếm Phong Tùng bắt đầu run lên, Dương Hoàng hậu vẫn còn ở cung Hoằng Huấn, nhưng nàng căn bản không có năng lực đi cứu vị Hoàng hậu đã trả giá tất cả vì Đại Tấn này. Trải qua năm lần phế rồi lại lập, bà vẫn cố gắng thực hiện trách nhiệm của Hoàng hậu, thân là quân lính, lại không có cách nào bảo vệ Hoàng hậu.
“Có loại thuốc nào có thể đánh thức Thanh Hà hay không? Dường như linh hồn của nó đã rời khỏi xác, cứ mãi cười ngây ngô.” Trong xe, công chúa Hà Đông nôn nóng nói.
Tào Thục nói: “Không nghĩ tới Hoàng hậu của một nước sẽ hạ loại thuốc bỉ ổi này, hiện tại nào có thuốc giải, rót cho nàng ít nước, để dược tính phát tác sớm một chút.”
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tào Thục và công chúa Hà Đông, Tuân Hoán bình tĩnh lại, ít nhất ta cũng cứu được mấy người Thanh Hà, hiện giờ Dương Hoàng hậu chỉ có thể dựa vào tướng quân Lưu Diệu của địch quốc.
Thật nực cười! Hoàng hậu của một nước lại cần tới tướng quân của địch quốc cứu mạng.
Công chúa Hà Đông đỡ Thanh Hà đang trong cơn mê ngồi dậy, để Tào Thục đút nước cho nàng.
Thanh Hà cười nói: “Rượu hợp cẩn, thật ngọt.”
Đương nhiên, chỉ có bản thân nàng mới biết mình đang nói gì, vào tai của công chúa Hà Đông và Tào Thục, chỉ nghe thấy vài từ ngữ mơ hồ không rõ.
Công chúa Hà Đông rất lo lắng cho Thanh Hà: “Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch hiện tại của muội ấy, giống hệt lúc phụ hoàng còn sống, ta rất sợ loại thuốc này làm tổn thương não bộ của nàng.”
Lương Hoàng hậu cho Thanh Hà uống một loại thuốc cực mạnh, tương tự như Ngũ Thạch Tán, thứ này khiến người ta thả lỏng cảnh giác, vui vẻ một cách khó hiểu, bay bổng như tiên, có thể khiến người vui vẻ ba ngày ba đêm không thấy mệt mỏi, tổn thương thân thể và não bộ.
Tào Thục cũng sợ, bà tự an ủi bản thân mình: “Thanh Hà luôn có thể gặp dữ hóa lành, nếu may mắn, trên đường gặp được y quán, chúng ta sẽ tìm đại phu điều chế thuốc giải cho nàng.”
Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy, xe ngựa và kỵ binh rời khỏi thành Lạc Dương, biến mất dưới chân núi Mang mênh mông.
Lại nói hoàng cung Đại Tấn đã loạn thành một nồi cháo, Vĩnh Gia Đế dẫn theo lương Hoàng hậu cùng đám cung nhân thị vệ đầu hàng, Vương Di và Lưu Diệu không rảnh bận tâm đến đế hậu, hai đội quân của nhà Hán cứ thế giao chiến trong hoàng cung Đại Tấn, đúng là cảnh tượng thiên cổ, thời đại kỳ diệu.
Hai quân giao chiến còn tàn nhẫn hơn khi đối phó với Đại Tấn, căn bản không thèm quan tâm đối phương là đồng đội của mình, mỗi đao mỗi rìu đều dùng hết sức lực. Lưu Diệu ném mạnh cây giáo, có xuyên thủng ba người, ông ta chỉ huy quân đội tiến về phía cung Hoằng Huấn, kẻ nào dám cản đường, bị nghiền nát tức thì, máu lạnh vô tình.
Gần như chỉ trong phút chốc, hàng ngàn người ngã xuống đất, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Sau khi quân đội của Vương Di xông vào hoàng cung, bọn chúng phân tán ra ngay, xông vào các cung tranh cướp tài vật, cướp bóc xong, bọn chúng sẽ dùng một mồi lửa thiêu rụi cung điện, tuyệt đối không để người đến sau có bất kỳ cơ hồi nào nhặt được của hời.
Đúng là tướng quân thổ phỉ sẽ đào tạo ra một đội quân thổ phỉ.
Điều này đối với Lưu Diệu mà nói cũng là chuyện tốt, bởi vì quân đội của Vương Di rải rác ở các cung, ông ta chỉ muốn cứu một mình Dương Hiến Dung, lực cản sẽ nhỏ hơn.
Chém giết một đường, cuối cùng cũng đến được cung Hoằng Huấn, Lưu Diệu phát hiện mình đã tới chậm một bước —— cửa cung bị người lực phá mở, trên mặt đất có mười mấy thi thể của thị vệ hoàng cung, đúng là thị vệ đại nội trông coi Dương Hiến Dung và Phan mỹ nhân.
Lưu Diệu thúc ngựa xông vào, kéo cung bắn chết đội quân cướp bóc của Vương Di, phi ngựa tiến vào chính điện —— cửa chính điện mở rộng.
Ông ta lần theo tiếng lục lọi, lệnh cho thuộc hạ giết hết đám cướp, không cho phép kẻ nào được sống sót.
Cứ như thế, ông ta cũng xâm nhập vào tẩm cung.
Trong tẩm cung, có mấy tên lính đang tranh cướp đồ trang sức ở trên bàn trang điểm, thậm chí còn có tên thân hình nhỏ gầy chui xuống dưới gầm giường tìm báu vật!
Lưu Diệu rút đao giết vài tên lính, lôi tên ở dưới gầm giường ra ngoài, giẫm một chân lên đầu hắn: “Hai nữ tử trong cung này đâu? Nói!”
Binh lính nhìn thấy đôi lông mày trắng của ông ta, lập tức sợ tới mức run bần bật “Ta… cũng không nhìn thấy nữ tử nào.”
Lưu Diệu dùng sức giẫm mạnh: “Còn không nói thật!”
Tên lính lớn tiếng kêu đau “Thật sự không có, giết ta cũng không có! Nếu trong cung có nữ tử xinh đẹp, các huynh đệ đã sớm lột xiêm y cùng nhau ——”
Lưu Diệu không muốn nghe mấy lời bẩn thỉu, lập tức giậm chân, tên lính tắt thở ngay.
Có thị vệ canh giữ ở cửa lớn, chắc chắn Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân không thể chạy ra ngoài được, nhưng binh lính tới cướp bóc cũng không nhìn thấy hai người các nàng, vậy các nàng đã đi đâu?
Đang lúc suy nghĩ, bức tường phía sau bắt đầu cử động.
Lưu Diệu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trên bức tường xuất hiện một khe hở, khe hở càng lúc càng lớn, lộ ra gương mặt của Dương Hiến Dung và Phan mỹ nhân, hóa ra các nàng trốn trong mật thất.
Dương Hiến Dung vội hỏi: “Nữ nhi của ta đâu? Còn có mấy người Tào Thục Hà Đông——”
“Tất cả đều được cứu.” Lưu Diệu nói: “Bên ngoài rất hỗn loạn, ta muốn Vương Duyệt và Tuân Hoán đưa họ đi trước. Ta sẽ dẫn hai người ra ngoài, quân đội của Vương Di đang cướp bóc khắp nơi, sắp cướp sạch nơi này rồi.”
“Vậy là tốt rồi, các nàng được cứu là tốt rồi.” Dương Hiến Dung thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền ngài ra ngoài một chút, ta và Phan Mỹ nhân muốn thay nam trang.”
Lưu Diệu ở trước mặt người khác là sát thần máu lạnh vô tình, nhưng ở trước mặt Dương Hiến Dung, lại ngoan ngoãn nghe lời hơn cả chó, ông ta đi ra ngoài ngay, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Lưu Diệu chờ bên ngoài, cửa tẩm cung bị đập phá, ở giữa có vài khe hở, ánh sáng rò rỉ từ bên trong.
Phi lễ chớ nhìn, Lưu Diệu quay mặt sang hướng khác, nhưng bản năng lại khiến ông ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào khe hở.
Thật kỳ lạ, hai người không hề thay xiêm y, chỉ thấy Phan Mỹ nhân bưng tới một ấm trà, rót ra hai chén, hai người mỗi người lấy ra một thứ, bỏ vào miệng!
Lưu Diệu kinh hoàng, cởi ngay giày, đẩy cửa ra, ném vào giữa hai người!
Thuốc trong tay Dương Hiến Dung và Phan mỹ nhân bị chiếc giày đập rơi xuống đất.