Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan
Ngày hôm qua còn ôm quan tài của Lương Hoàng hậu “Hi sinh cho tổ quốc” khóc rưng rức, đóng vai một vị quân vương mất nước thâm tình, hôm nay lại muốn ôm niềm vui mới trở về nhà?
Lưu Diệu lập tức mở mắt, ông ta vốn tưởng rằng Vĩnh Gia Đế sẽ từ chối, sau đó nhân cơ hội “thổi gió”, nói Vĩnh Gia Đế không nghe lời, xúi giục Hoàng đế Lưu Thông giết Vĩnh Gia Đế —— Vĩnh Gia Đế từng ngược đãi Dương Hiến Dung như thế nào, Lưu Diệu sẽ chẳng bao giờ quên, ông ta là người rất hay ghi thù, đặc biệt là khi đối mặt với những kẻ uy hiếp Dương Hiến Dung, ông ta càng có thù tất báo, sao có thể buông tha cho Vĩnh Gia Đế?
Chỉ là, Vĩnh Gia Đế vẫn còn chỗ hữu dụng với Hoàng đế Lưu Thông, không thể chết trong tay Lưu Diệu, nên ông ta mới không tiện động thủ.
Nhưng Vĩnh Gia Đế căn bản không bị mắc lừa, hắn có niềm vui mới, dáng vẻ sung sướng quỳ xuống đất tạ ơn của hắn, còn không có đạo đức bằng câu nói nổi tiếng “vui đến quên cả trời đất” của Thục đế Lưu Thiền thời tam quốc.
Kẻ không biết xấu hổ, chính là thiên hạ vô địch —— bởi vì đối thủ của hắn không phải Lưu Diệu.
Lưu Diệu nhất định sẽ hành hạ chết Vĩnh Gia Đế!
Một kế không thành, thì lại thêm một kế khác, trong bữa tiệc chúc mừng, Lưu Diệu đã trò chuyện riêng với Hoàng đế Lưu Thông, tiết lộ nguyên nhân thật sự về cái chết của Lương Hoàng hậu.
Lưu Diệu nói: “… Tên Hội Kê quận công này sâu không lường được, tàn nhẫn độc ác, thần đệ cảm thấy hắn không thật sự thần phục Đại Hán ta, mà là ẩn nhẫn chịu đựng, đợi ngày Đông Sơn tái khởi.”
Hoàng đế Lưu Thông nghe xong, cũng kinh ngạc, nói: “Ta sẽ dò xét hắn xem sao.”
Ngày hôm sau, Lưu Thông lại tổ chức yến tiệc, đặc biệt mời các quan đại thần đã đầu hàng của Đại Tấn đến dự tiệc. Trong bữa tiệc, Hoàng đế hỏi Hội Kê quận công Tư Mã Sí, người có địa vị cao nhất trong nhóm đại thần đầu hàng: “Năm đó khi ngươi vẫn còn là phiên vương, trẫm đã từng đến Lạc Dương ghé thăm ngươi, ngươi và ta từng trao đổi các bài thơ Nhạc Phủ do nhau viết, chúng ta còn thi bắn cung, ta bắn trúng mười hai mũi tên, ngươi bắn trúng chín mũi tên, những việc này Hội Kê quận công còn nhớ không?”
Vĩnh Gia Đế cung kính nói: “Thần vẫn luôn nhớ rõ, chỉ hận thần năm đó có mắt không tròng, không thể nhận ra thân thế chân long thiên tử của bệ hạ, thật xấu hổ.”
Lời này nói ra, vòng nguyệt quế của thiên hạ đệ nhất chó lim như Lưu Diệu cũng phải nhường cho Vĩnh Gia Đế, lời vũ nhục như vậy mà vẫn có thể lấp lim được!
Hoàng đế Lưu Thông không biết Vĩnh Gia Đế tâm tư thâm trầm đến đâu, hay đúng thật là xương cốt quá mềm?
Lưu Thông quyết định dò xét lần nữa, hỏi: “Đại Tấn các ngươi vốn không nên diệt vong sớm như vậy. Nếu không phải ngươi và Đông Hải vương Tư Mã Hoạt nổ ra chiến tranh nội bộ, đang lúc lâm trận đột nhiên tuyên bố Đông Hải vương là kẻ phản bội, khiến lòng quân bị dao động, chắc chắn Đại Tấn sẽ không tới mức thất bại thảm hại. Vì sao người nhà Tư Mã các ngươi luôn muốn cốt nhục tương tàn, kéo dài không dứt?”
Những lời này quả thực đâm thẳng vào tim!
Anh cả Lưu Hòa bị chính tay Lưu Thông xử lý: Em hai à, ngươi ức hiếp một người chết không thể mở miệng nói chuyện, Tư Mã gia bọn họ giết hại lẫn nhau, chẳng lẽ Lưu gia chúng ta thì khác! Đầu của ta do chính tay ngươi chặt bỏ, ngai vàng của ta ngươi cũng cướp mất!
Ai ngờ Vĩnh Gia Đế lại chẳng hề đỏ mặt, thậm chí còn bái lạy Hoàng đế Lưu Thông: “Đó là bởi vì ông trời cũng cảm thấy thiên hạ này nên thuộc về Đại Hán, cho nên mới phá hủy hoàng thất Tư Mã thị của Đại Tấn, khiến Tư Mã thị chúng ta tàn sát lẫn nhau. Nếu gia tộc Tư Mã thị chúng ta cũng đoàn kết yêu lẫn nhau như gia tộc Lưu thị của Đại Hán, như thế, Hoàng đế bệ hạ sao có thể giành được thiên hạ?”
Lời này nói ra, đừng nói Hoàng đế Lưu Thông, ngay cả các đại thần đã đầu hàng của Đại Tấn đang ngồi ở đây cũng cảm thấy xấu hổ, cúi đầu nhìn chén rượu, hận không thể băm nát lỗ tai của mình!
Rốt cuộc, cái thứ gì đã trở thành Hoàng đế của Đại Tấn vậy? Thật quá mất mặt xấu hổ!
Hoàng đế Lưu Thông sai người đỡ Vĩnh Gia Đế đi xuống thay xiêm y, khi trở về, Vĩnh Gia Đế đã thực sự cởi bỏ y phục triều đình, mặc trang phục nô lệ!
Không chỉ như thế, trong tay Vĩnh Gia Đế còn bưng một bầu rượu.
Hoàng đế Lưu Thông chỉ vào các đại thần trong yến tiệc: “Đó đều là những thần tử trước kia của ngươi, ngày trước bọn họ hầu hạ ngươi, hôm nay ngươi hầu hạ bọn họ, thế nào?”
Các đại thần ồ lên.
Vĩnh Gia Đế nói: “Tuân chỉ.”
Nói xong, hắn thật sự bưng bầu rượu, thêm rượu cho từng vị đại thần!
Có đại thần im lặng không nói gì, có đại thần thở dài, có đại thần ôm bầu rượu trong tay Vĩnh Gia Đế khóc lóc thảm thiết “Bệ hạ… chớ có chịu nhục như thế, mau chóng theo Lương Hoàng hậu hi sinh cho tổ quốc đi thôi!”
Vĩnh Gia Đế sao có thể chịu chết? Giật lại bầu rượu từ tay đại thần: “Đừng khóc, ngươi đang hại chết ta đấy.”
Hoàng đế Lưu Thông thấy Vĩnh Gia Đế có thể nhẫn nhục như vậy, ắt phải có tính toán, sau khi tiệc rượu kết thúc, ông ta ban rượu độc cho Vĩnh Gia Đế.
Lưu Diệu tự mình bưng rượu độc, đưa tiễn Vĩnh Gia Đế.
Vĩnh Gia Đế luống cuống “Không… không thể nào, ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Hoàng đế sẽ không giết ta.”
Lưu Diệu cười nói: “Chính bởi vì ngươi quá nghe lời, kiểu nghe lời không giống như thật sự nghe lời, nó nhất định sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ của Hoàng thượng. Cho dù ngươi chỉ phản kháng một chút thôi, cũng không đến mức như ngày hôm nay, nhưng chính ngươi lại thích làm cho mọi chuyện quá tuyệt, ngươi vì hư vinh, vì cái gọi là danh tiết, giết cả thê tử. Vậy nên, rốt cuộc là ngươi yếu đuối hay độc ác?”
“Hoàng đế sẽ cảm thấy, ngươi tàn nhẫn với thê tử, có thể sẽ ác với bản thân mình hơn, tất cả hành vi vui đến quên cả trời đất của ngươi, đều sẽ bị ngộ nhận là nhẫn nhục chịu đựng, để tương lai còn chuyển mình. Vậy nên, Hoàng đế sẽ không giữ một tai hoạ ngầm như ngươi ở bên người, lên đường đi, nhanh một chút, nói không chừng còn có thể đuổi kịp thê tử của ngươi.”
Dù thế nào Vĩnh Gia Đế cũng không nghĩ tới, hắn mạnh mẽ ép Lương Hoàng hậu “Hi sinh cho tổ quốc”, kết quả lại là hại bản thân mình bị Hoàng đế Đại Hán kiêng kị!
Hại người chung quy lại hại mình, dù hắn có hèn mọn, ẩn nhẫn, vứt bỏ thể diện quỳ gối liến chân Hoàng đế Lưu Thông như thế nào, cuối cùng vẫn không trốn khỏi số mệnh bị giết.
Vĩnh Gia Đế không cam lòng, nhưng vẫn bị người ta tàn nhẫn rót rượu độc, tử vong.
Ở phía bên kia, Dương Hiến Dung và Phan Mỹ nhân dọn vào Trung Sơn vương phủ, Lưu Diệu nói dối rằng công chúa Thanh Hà, người mà hắn vừa cưới trước trận chiến, trên đường hộ tống đến Bình Dương đã bị tàn quân Đại Tấn cứu đi, không rõ kết cục ra sao, nên không có ai truy tìm tung tích của công chúa Thanh Hà.
Dương Hiến Dung đợi mãi vẫn không nhận được tin tức con gái đã an toàn đến Giang Nam, nhưng lại chờ được tin Hoàng đế Lưu Thông tứ hôn, phong bà làm Trung Sơn vương phi!
“Không thể!” Dương Hiến Dung tức giận nói: “Khi chàng đưa ta tới nơi này, ta chưa từng nói sẽ gả cho chàng.”
Lưu Diệu nghĩ thầm: Nhưng ta lại muốn cưới nàng, ta nằm mơ cũng muốn cưới nàng. Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng vẫn nói: “Nếu ta không cưới nàng, nàng sẽ phải trao thân cho Hoàng đế. Ông ta muốn triệu kiến nàng, nàng lại xinh đẹp như vậy, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua. Tên nhị ca này của ta rất háo sắc, ông ta có sáu vị Hoàng hậu, hai Hoàng hậu trên, hai Hoàng hậu trái, một Hoàng hậu phải, và một Hoàng hậu ở giữa, tất cả đều giữ ấn Hoàng hậu, cùng lúc ta có sáu vị nhị tẩu, nàng nói có buồn cười hay không?”
“Ta cưới nàng, là vì bảo vệ nàng, Hoàng đế tuy háo sắc, nhưng sẽ không nhúng chàm thê tử của huynh đệ và đại thần, thánh chỉ tứ hôn sắp tới rồi, nàng phối hợp một chút.”
Có vẻ như… đạo lý chính là như vậy, kế sách tạm thời, không thể không như thế.
Dương Hiến Dung do dự một lát, nói: “Ta sẽ không tiếp chỉ, cũng không quỳ gối trước Hoàng đế Hán quốc.”
Lưu Diệu vỗ ngực: “Nàng yên tâm, ta có cách, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
Thánh chỉ tứ hôn đã đến Trung Sơn vương phủ.
Quản gia đưa công công tuyên đọc thánh chỉ tứ hôn vào trong phủ, nhưng lại không thấy Lưu Diệu đâu.
“Vương gia nhà chúng ta … có lẽ đang bận.” Quản gia đưa công công tới thư phòng, gõ cửa: “Vương gia, công công tới rồi, mời vương gia và vương phi ra quỳ tiếp thánh chỉ.”
Một lát sau, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở, Lưu Diệu để vai trần, chỉ mặc quần, có thể là quá mức vội vàng, ngay cả thắt lưng quần cũng chưa buộc, treo lỏng lẻo trên hông, cũng may mông đủ cong, nên mới không tới mức rơi xuống.
Không chỉ như thế, trên ngực Lưu Diệu còn có vài vết cào rõ ràng, miệng vết thương đang rớm máu, vô cùng bắt mắt.
Công công sửng sốt “Trung sơn vương, ngài đây là…”
Lưu Diệu: “Ồ, bị mèo cào.”
Quản gia che mặt.
Cho dù công công có là thái giám, thì lúc này cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, thầm nghĩ Trung Sơn vương không khỏi quá gấp gáp đi, ban ngày ban mặt… Công công ho nhẹ hai tiếng, nói: “Hoàng Thượng có chỉ, mời Vương gia và… Thái Sơn Dương thị ra tiếp chỉ.”
Lưu Diệu nói: “Làm phiền công công chờ một lát.”
Lưu Diệu xoay người, để lộ ra ra bờ mng cong như đỉnh Everest, sau đó đóng sầm cửa lại.
Lưu Diệu bước vào phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi trong thư phòng, Dương Hiến Dung nhìn thấy dáng vẻ xiêm y không chỉnh tề của ông, quả thực cay đôi mắt, vội vàng xoay người đưa lưng về phía ông ta.
Lưu Diệu nói: “Nàng cào chưa đủ tàn nhẫn, phiền nàng đánh ta hai bạt tai.”
Dương Hiến Dung đành phải phất tay, đánh bốp một cái.
Lưu Diệu cảm thấy như vừa bị muỗi đốt, không đau chút nào, nhìn mình trong gương, trên mặt chẳng hề có lấy một dấu vết.
“Thôi.” Lưu Diệu nói: “Nàng cẩn thận đau tay.”
Nói xong, Lưu Diệu bốp bốp hai cái, tự đánh mình, lòng bàn tay to như chiếc quạt hương bồ còn mạnh hơn cả ván gỗ.
Chỉ trong khoảnh khắc, má trái và má phải của Lưu Diệu đã hiện lên dấu ngón tay ửng đỏ.
Dương Hiến Dung nhìn đến ngây người.
Lưu Diệu lại soi gương, rất vừa lòng, nói: “Ta đi một chút rồi về.”
Lưu Diệu mở cửa ra, lần này gương mặt cũng đổi màu, đây rõ ràng là dấu ngón tay của con người, mèo tuyệt đối không thể đánh được như vậy.
Lưu Diệu nói: “Thân thể phu nhân nhà ta có chút không thoải mái, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, một mình ta tiếp chỉ cũng được.”
Công công thầm nghĩ, trong phòng xảy ra chuyện gì, mà phụ nữ không thể xuống giường …
Bởi vì không thể kéo Trung Sơn vương phi xuống giường, nên công công đành phải tuyên chỉ, sau khi Lưu Diệu tiếp chỉ, thay xiêm y, một mình tiến cung tạ ơn.
Hoàng đế Lưu Thông nhìn thấy hai dấu tay trên mặt sát thần Lưu Diệu, vừa tức vừa buồn cười: “Từ ngày Trung Sơn vương tòng quân đến nay, chưa từng bị thương nghiêm trọng như vậy.”
Lưu Diệu thầm nghĩ: Có, con gái của nàng, công chúa Thanh Hà từng đâm ta, thiếu chút nữa đâm thủng thận ta.
Lưu Diệu giả bộ không hiểu: “Một chút vết thương ngoài da mà thôi, không đáng ngại.”
Từ chỗ thái giám, Hoàng đế Lưu Thông đã biết được dáng vẻ khó coi của Lưu Diệu vào ban ngày khi mở cửa ra: “Ngươi mãi không thành thân, trẫm còn tưởng ngươi có … sở thích không bình thường (thích nam nhân). Nếu đã thành thân rồi, thì phải sống cho tốt, sinh con đẻ cái, đã là vương gia rồi mà vẫn còn độc thân, ngay cả thê tử cũng không có, sau này còn ai dám đầu quân cho Đại Hán chúng ta?”
Lưu Diệu ngoan ngoãn nghe lời, nói: “Hoàng thượng dạy dỗ rất phải, sau này thần đệ sẽ thay đổi.”
Hoàng đế Lưu Thông kinh ngạc khi thấy Lưu Diệu kiêu ngạo khó thuần lại ngoan ngoãn phục tùng trước vị Hoàng hậu mất nước kia, quả nhiên, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!
Điều này đối với Hoàng đế mà nói, đó là chuyện tốt, bởi vì từ nay Lưu Diệu không còn là người cô đơn, chỉ những người có điểm yếu, ông ta mới yên tâm sử dụng.
Lưu Thông rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Diệu, nhưng trong lòng không khỏi có chút tò mò về Dương Hiến Dung: Dạng mỹ nhân gì mới có thể thu phục được con ngựa hoang Lưu Diệu?
Dương Hiến Dung cứ thế trở thành Trung Sơn vương phi, Lưu Diệu lấy cớ thân thể bà suy yếu, đóng cửa không ra ngoài, cũng không có bất kỳ hoạt động xã giao nào.
Nhưng có một ngày, hai anh em Đại tư không Lưu Hoan Nhạc và Thượng thư Lưu Duyên Niên tự mình đến Trung Sơn vương phủ tặng lễ, muốn gặp mặt Trung Sơn vương phi Dương Hiến Dung.
Dương Hiến Dung vốn không muốn gặp, nhưng nghĩ đến thân phận đặc biệt của hai anh em, trên thực tế, bọn họ cũng là trưởng bối của bà, nên đã đồng ý gặp mặt qua tấm rèm.
Tài nữ Thái Văn Cơ, mẫu thân của Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên —— người viết nên “ Mười tám phách Hồ Già ()”. Muội muội của Thái Văn Cơ gả tới Thái Sơn Dương thị, sinh ra vị quan Dương Hỗ nổi tiếng, Dương Hiến Dung phải gọi Dương Thái thị là thúc tằng tổ mẫu.
():Một loại nhạc cụ của các dân tộc cổ đại phương Bắc ở Trung Quốc, có hình dạng giống cây sáo.
Bởi vì quan hệ giữa Thái Văn Cơ, cho nên anh em Lưu Hoan Nhạc và Lưu Duyên Niên cũng là trưởng bối của bà.
Năm đó, trong lúc hỗn loạn, Thái Văn Cơ bị Hung Nô vương Lưu Báo bắt cóc, thật trùng hợp, khi ấy Thái Văn Cơ cũng là quả phụ. Vệ Trọng Đạo, chồng đầu tiên của bà ấy xuất thân từ Vệ thị ở Hà Đông, qua đời khi còn trẻ, khi tân quả phụ Thái Văn Cơ trở về nhà ngoại, bà ấy đã bị Lưu Báo bắt đi.
Thái Văn Cơ sinh hạ anh em Lưu Hoan Nhạc Lưu Duyên Niên, sau đó lại bị Tào Tháo dùng số tiền lớn chuộc về nhà Hán.
Dương Hiến Dung cũng là quả phụ, cũng bị Lưu Diệu bắt đến Bình Dương, cũng được phong làm vương phi.
Hoàng hậu trước kia trở thành vương phi của một nước khác, sau khi chuyện này truyền ra ngoài, người Đại Hán giễu cợt bà, người Đại Tấn mắng nhiếc bà, mắng bà vì sao không chết đi, vì sao không thể hi sinh cho tổ quốc giống như Lương Hoàng hậu, bà là nỗi xấu hổ lớn nhất của Đại Tấn, vân vân.
Chỉ có duy nhất anh em Lưu Hoan Nhạc Lưu Duyên Niên là giữ thái độ thân thiện với Dương Hiến Dung, bởi vì Dương Hiến Dung quá giống Thái Văn Cơ. Hai huynh đệ cũng không thù hận mẹ Thái Văn Cơ, hồng nhan trong thời loạn lạc, thân bất do kỷ, các nàng đã đủ bi thảm rồi, hà tất phải bỏ đá xuống giếng.
Lưu Hoan Nhạc nói: “Vương phi không cần để ý đến những tin đồn nhảm nhí bên ngoài, sống sót cần nhiều dũng khí hơn là chết.”
Lưu Duyên Niên nói: “Những lời phê bình đó sẽ đi theo vương phi cả đời, thậm chí sau khi chết sử sách vẫn sẽ không ngừng tranh luận. Huynh đệ chúng ta có một nửa huyết thống người Trung Nguyên, huynh đệ chúng ta phụ tá Đại Hán tiêu diệt Đại Tấn, san bằng Trung Nguyên, đây là lựa chọn của huynh đệ chúng ta, cho dù bọn họ có nói như thế nào, chúng ta cũng không oán không hối hận.”