Anh sợ cô sẽ từ chối, hoặc có thể nói anh ích kỷ khi muốn đưa cô đến nơi anh có thể nhìn thấy, trong phạm vi anh có thể bảo vệ.
Cho dù một ngày nào đó, cô không còn mối quan hệ với Hạ Dư Quang và cũng chẳng có liên quan gì đến anh nữa. Thì anh và cô cũng không đến nỗi như bốn năm trước đây, nói xa cách đã thật sự xa cách ngay, hoàn toàn dứt khoát, không hề liên quan gì đến nhau nữa.
Cô có biết không? Tuy anh không giỏi nói chuyện, nhưng vào giờ phút này, anh đang nghĩ hết tất cả biện pháp để thuyết phục cô.
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần khẽ mím mím khóe môi, không đợi Quý Ức điều chỉnh xong tâm trạng để nói chuyện, anh đã tự ý lên tiếng: “Đến tận bây giờ, YC vẫn chưa ký với bất kỳ nghệ sĩ nào, nếu em ký hợp đồng, em sẽ là đối tượng duy nhất mà cả công ty sẽ toàn lực nâng đỡ.”
“Em cũng thấy đấy, YC và Hoàn Ảnh đã đạt được sự hợp tác, một khi kịch bản mới bắt đầu, nhất định sẽ dùng diễn viên của Hoàn Ảnh. Em cần phải hiểu, bất luận một diễn viên nào trong Hoàn Ảnh, không phải vượt qua một đường thì cũng đã đến gần một đường.”
Hạ Quý Thần dừng một chút lại lên tiếng: “Ngay lúc này đây, tôi chỉ dành cho em một lời hứa…”
Đôi mắt đẹp đẽ và tinh tế của Hạ Quý Thần tràn ngập sự trang nghiêm, giống như có rất nhiều lời cam kết vậy, âm thanh khi lên tiếng lần nữa vô cùng nghiêm túc, cũng đặc biệt mê hoặc lòng người.
Anh nói: “… Không chạy đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm.”
Không chạy đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm… Trên thế giới này, sợ rằng chỉ có một mình anh sẽ vì cô ngược dòng mà đi thôi.
Sự chua xót càng tệ hơn trong mắt Quý Ức, cô trải qua nhiều nỗi lo lắng không yên như vậy thật sự đã kiên cường rất nhiều. Nhưng giờ phút này cô lại có chút sợ bỗng nhiên mình sẽ rơi lệ, cô vội vàng quay mặt chỗ khác tránh được ánh mắt của Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần vẫn nói chuyện, lần thứ ba hỏi Quý Ức: “Em có bằng lòng tin tưởng tôi không?”
Đến bên cạnh anh… Anh và em cùng nhau đối mặt với thế giới phức tạp này, dùng tất cả năng lực của anh mang đến hạnh phúc đơn giản nhất cho em.Anh không dừng lại và tiếp tục lên tiếng, nhưng trong ánh mắt anh có một ít dịu dàng hiếm thấy: “Nếu bằng lòng, đến YC đi.”
Đôi mắt Quý Ức trở nên đẫm lệ, cô vô thức cúi đầu.
Hạ Quý Thần biết mình đã quá vội vàng, nhưng anh không ngờ đã ép cô phải lo lắng đến thế, anh đợi một hồi rồi lên tiếng: “Tất nhiên, tôi sẽ không yêu cầu em phải trả lời ngay bây giờ, tôi có thể cho em…”
Hạ Quý Thần lại dừng lại.
Ngay lúc anh còn chưa nghĩ ra nên cho cô bao nhiêu thời gian để suy nghĩ, cô gái cúi đầu đứng trước mặt anh bỗng nhiên xoay người, quay mặt về phía bàn làm việc.
Cô giống như đánh cướp vậy, bước ngay đến chiếc bàn lộn xộn, sau đó cầm bút ký tên của anh, lật thẳng đến một trang cuối cùng của hợp đồng, vừa nhanh chóng vừa lưu loát đặt bút viết xuống hai chữ “Quý Ức”.
Những suy nghĩ trong đầu Hạ Quý Thần dừng lại.
Hợp đồng có hai phần.
Sau khi cô ký xong phần thứ nhất, ném qua một bên, lật tiếp phần thứ hai.
Theo âm thanh xoẹt xoẹt của trang giấy, anh thấy cô tiếp tục cầm bút lên, vẫn là hai chữ xinh đẹp: “Quý Ức”.
Đặt bút xuống, Quý Ức cũng không liếc mắt nhìn vào Hạ Quý Thần, cúi đầu, giọng nói rất buồn bực để lại một câu: “Tôi còn hơi buồn ngủ, đi ngủ bù trước.”
Cô không đợi Hạ Quý Thần có phản ứng đã xoay người đi thẳng vào phòng ngủ, hung hăng đóng cửa lại.
Cô khóa trái và tựa người lên cánh cửa, chỉ vừa chớp chớp mắt, một dòng nước lặng lẽ chảy xuống.
“Bằng lòng tin tưởng tôi có thể cùng em kề vai chiến đấu.”
“Bằng lòng tin tưởng tôi có thể cùng em từng bước từng bước đi từ nơi thấp nhất tiến đến nơi tỏa sáng nhất trong làng giải trí.”
“Bằng lòng tin tưởng tôi có thể giúp em đoạt lại những thứ đã mất đi, từng cái từng cái đều đòi trở lại.”
Truyện convert hay : Siêu Phẩm Nông Dân