Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần lại nói: “Buổi chiều tôi đưa em ra công viên đi dạo một chút?”
“Hoặc là chúng ta đi dạo phố? Em muốn đi đâu dạo? Shin Kong Place? (*)”
“Nếu không, chúng ta đến Hậu Hải (*) cũng được, thời tiết nóng như vậy, chúng ta đến quán bar ngồi một chút?”
Hạ Quý Thần hết câu này đến câu khác thương lượng cùng Quý Ức, cẩn thận từng li từng tí hỏi cô, khiến cho Quý Ức vừa mới khóc một trận ở căn tin lại tiếp tục rơi nước mắt.
Đôi khi, phụ nữ luôn kỳ quái như vậy, bị uất ức lớn cỡ nào cũng không lên tiếng, chỉ biết cắn chặt răng mà chịu đựng, nhưng khi mọi chuyện qua đi, nghe được một câu an ủi hời hợt cũng có thể nghẹn ngào rơi nước mắt, rồi bỗng nhiên sẽ như nước lũ tràn đê, khóc không thành tiếng.
Thật ra cô không mềm yếu đến như vậy, ba năm trước, bị Thiên Ca liên thủ với kẻ địch của mình hãm hại. Sau khi tỉnh lại, biết rõ chân tướng, đối mặt với sự phản bội của cô ta, cô không hề rơi một giọt nước mắt.
Ngày hôm qua, lúc bị té xuống, cổ chân đau đến mức không thở nổi, nhưng cô cũng không khóc.
Về đến nhà, nhận được cuộc gọi khiêu khích của Thiên Ca, cô tức giận, khó chịu, nhưng cũng không khóc.
Ngay cả sáng hôm nay, trong phòng họp, bị giám đốc Lâm hùng hổ dọa nạt như vậy, mặc dù trong lòng khó chịu, cũng có tức giận, nhưng cô thực sự không muốn khóc.
Thậm chí, lúc giữa trưa tại căn tin, nghe được những lời bàn luận của nhân viên YC, không phải cô không buồn bực vì bị bọn họ hiểu lầm, nhưng hơn hết vẫn là lo lắng và áy náy đối với anh. Tinh thần cô có hơi không tập trung, nhưng cũng không hề có một chút suy nghĩ nào muốn khóc.
Nhưng từ sau khi anh xuất hiện, cô không biết rốt cuộc mình bị làm sao, cả người thoáng chốc trở nên vô cùng nhạy cảm.
Hạ Quý Thần đứng ở bên cạnh Quý Ức, anh thấy cô rơi nước mắt, những lời thương lượng trong miệng bỗng nhiên khựng lại… giọng của anh trở nên khẩn trương hơn: “Tại sao lại khóc?”
“Đừng khóc, mọi chuyện đều qua rồi, cần giải quyết thì tôi cũng đã giải quyết hết, không có việc gì đâu…”
Đâu phải cô khóc vì mấy chuyện kia, cô khóc là vì anh…
Thà rằng anh trách cứ cô, oán trách cô, thậm chí răn dạy cô như giám đốc Lâm, chắc chắn cô sẽ không khóc, nhưng thái độ của anh bây giờ, khiến cô cảm thấy rất buồn…
“... Thật sự không có việc gì nữa, mọi chuyện đều đã qua...”
Hạ Quý Thần càng dỗ dành, Quý Ức càng thêm nghẹn ngào, cô giơ tay ngăn nước mắt trên mặt, giọng run run nói: “Anh đừng nói nữa, van anh, đừng nói nữa…”
Cô sợ nếu anh nói thêm gì nữa, thì sẽ giống như lúc ở căn tin, cô không kiềm chế được cảm xúc mà khóc rống lên.
“Được, được, tôi không nói, không nói.” Hạ Quý Thần thật sự ngậm miệng.
Văn phòng lại rơi vô thế yên tĩnh.
Cô chịu đựng cảm xúc cuộn trào trong lồng ngực, nhìn chằm chằm ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ.
Anh đứng một bên, chăm chú nhìn cô, yên lặng đau lòng, khổ sở cùng cô.
Thời gian dường như chậm lại, tĩnh lặng mà nhạt nhẽo trôi qua.
Qua thật lâu, thật lâu, lâu đến mức mặt trời ngoài cửa sổ đã nghiêng về phương Tây, lặn xuống núi, màn đêm buông xuống, từng ngọn đèn nê-ông bừng sáng lên, Quý Ức mới không nhìn bên ngoài cửa sổ nữa mà nhìn người đàn ông vẫn yên lặng đứng bên cạnh cô từ trưa đến giờ.
Sự kiên nhẫn của anh, sự dung túng của anh, khiến cho cô hoàn toàn dao động. Cô dõi mắt nhìn anh trong chốc lát, nghĩ đến việc cơm trưa mình không ăn, anh cũng không ăn, cô liền chủ động mở miệng: “Tôi đói bụng.”
Ba chữ đơn giản lại khiến cho Hạ Quý Thần cảm giác như nghe được tiếng trời, anh lập tức lên tiếng: “Muốn ăn cái gì?”
***
(*) Shin Kong Place: là do Công ty bách hóa tổng hợp Shin Kong Mitsukoshi Đài Loan và Tập đoàn Hoa Liên Bắc Kinh hùn vốn thành lập một trung tâm thương mại thuộc hàng bậc nhất.
(*) Hậu Hải: là một địa danh du lịch khá nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Truyện convert hay : Mộ Tiên Sinh Tiểu Kiêu Ngạo