Tại sao tôi phải tin lời của cô…
Hạ Quý Thần đã nói xong một lúc lâu, nhưng bên tai Quý Ức vẫn còn quanh quẩn mấy chữ này.
Mồ hôi trên người cô đã sớm bị gió đêm thổi khô, vốn dĩ cô cảm thấy có hơi lạnh, nhưng khi câu nói kia len lỏi trong suy nghĩ của cô đến lần thứ ba thì đột nhiên cô thấy như có một ngọn lửa ấm áp lan ra khắp cơ thể.
Có lẽ là Thiên Ca không ngờ rằng Hạ Quý Thần lại lựa chọn tin tưởng Quý Ức mà không chút do dự, cô ta thoáng qua vẻ kinh ngạc rồi lộ ra sự phẫn nộ khó có thể nói thành lời.
Hôm đó, tại thẩm mỹ viện, lúc cô ta nói những lời có ý châm ngòi ly gián, Quý Ức cũng đã dứt khoát đáp lại rằng cô tin tưởng Hạ Quý Thần. Hôm nay, đến lượt Hạ Quý Thần, anh cũng lựa chọn tin tưởng Quý Ức.
Ngay lúc này đây, Thiên Ca có cảm giác mình cứ như một thằng hề, đã vắt óc suy nghĩ, bày hết những thủ đoạn, nhưng vẫn không đạt được mục đích của mình. Cô không biết rốt cuộc là cô giận bản thân mình hay là đố kị Quý Ức. Nhìn hai người họ đứng chung một chỗ, trong mắt cô bỗng lóe lên một sự ganh ghét hung ác: “Được thôi, anh có thể không tin lời của tôi, nhưng mà Hạ Quý Thần, sự thật thì vẫn là sự thật, cho tới nay, cũng chỉ có một mình anh tin tưởng cô ta mà thôi…”
Hạ Quý Thần đã nói đến nước này rồi, sao Thiên Ca vẫn không chịu bỏ qua?
Nếu như lúc nãy, Quý Ức chỉ có hơi khó chịu, thì bây giờ cô đã thật sự tức giận.
Cô còn đang nghĩ là nên đáp lại Thiên Ca như thế nào, thì Hạ Quý Thần đứng bên cạnh đã lên tiếng trước. Giọng nói trong trẻo của anh xen lẫn sự kiên định, không oán không hối: “Tôi tin cô ấy là chuyện của riêng tôi, tôi chưa từng mong ước xa vời là cô ấy tin tôi.”
Suy nghĩ trong đầu Quý Ức bỗng dưng khựng lại.
Quý Ức còn chưa tỉnh táo lại sau khi nghe Hạ Quý Thần nói, thì anh đã đẩy cô vào trong xe, sau đó chui vào ngồi cạnh cô.
Trần Bạch đóng cửa xe, nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.
Lúc xe đi ngang qua Thiên Ca, Quý Ức vô thức quay đầu nhìn cô ta.
Thiên Ca nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào xe của bọn họ, cô ta vừa giậm châm vừa thở hổn hển, nước mắt không ngừng trào ra. Nhìn cô ta tức giận đến mức lúng túng, khi xe chạy được một đoạn, cô ta bỗng nhiên ngồi xổm xuống, bả vai run lên dường như là đang khóc.
Tốc độ xe dần dần nhanh hơn, ngồi trong xe, nghĩ đến hình ảnh Thiên Ca ngồi xổm trên đất, nức nở khóc, Quý Ức bất giác cong môi cười.
Thiên Ca vốn dĩ muốn chôn một quả bom trong lòng Hạ Quý Thần, nhằm tạo thành vết rách trong mối quan hệ giữa anh và cô, nhưng cô ta lại không ngờ rằng Hạ Quý Thần trả lời như vậy.
Chẳng những mục đích của Thiên Ca không đạt được, ngược lại, cô ta còn nhận lấy sự đả kích như vậy, sợ là phải mất một khoảng thời gian rất dài, cô ta mới có thể giải tỏa hết những uất ức đêm nay.
Càng nghĩ, Quý Ức càng vui vẻ, thậm chí vui đến mức cười lộ cả hàm răng.
“Sao lại cười?” - Hạ Quý Thần ngồi bên cạnh cô, từ lúc lên xe đến giờ, anh vẫn luôn quan sát cô qua kính chiếu hậu, thấy cô cười vui vẻ như vậy, anh nhịn không được lên tiếng hỏi.
“Cười Thiên Ca đó…” - Quý Ức không nghĩ nhiều, cô lập tức trả lời Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần liếc nhìn cô, giọng anh lành lạnh: “Em sao lại rãnh rỗi như vậy, ngay cả rác rưởi mà cũng để tâm.”
Truyện convert hay : Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình