Ánh nắng ngoài cửa sổ tươi sáng lạ thường.
Ở độ cao mười ngàn mét trên bầu trời xanh và mây trắng.
Hạ Quý Thần nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ máy bay, đột nhiên anh nhớ tới đêm đầu tiên anh quyết định rời khỏi đại học danh tiếng để đến Bắc Kinh, anh mời bạn cùng lớp đại học ăn tối. Ngày đó anh uống một ít rượu, tuy không đến nỗi say nhưng thần trí đã có chút lơ lửng.
Có người bạn hỏi anh, tại sao phải vứt bỏ tiền đồ đầy hứa hẹn để đến Bắc Kinh?
Giọng điệu của người bạn đó pha lẫn chút đáng tiếng.
Không ai có thể hiểu, từ sau khi anh và cô cắt đứt liên hệ cho đến nay, đêm hôm ấy tâm tình của anh rất tốt.
Bởi vì, cuối cùng anh đã đến thành phố cô đang sống, cuối cùng anh cũng có thể kề cận cô hơn. Ban ngày có thể cùng tận hưởng ánh mặt trời, ban đêm có thể cùng nhìn ánh đèn Ne-on của thành phố.
Anh mỉm cười và từ từ nhắm mắt lại, anh không bao giờ thích để lộ suy nghĩ của mình với mọi người, nhưng đêm đó cho phép là vì rất hạnh phúc hoặc có lẽ là vì men rượu thúc đẩy, anh nói: “Vì tôi muốn đi tìm người con gái tôi yêu.”
“Cậu thật sự có người yêu rồi sao?”
“Cậu đến Bắc Kinh để vun đắp tình cảm với cô ấy sao?”
“Các cậu sắp kết hôn rồi đúng không?”
Các bạn cùng lớp hăng hái tra hỏi từng câu từng chữ.
Anh lắc đầu và suy nghĩ một lúc trước khi trả lời: “Không phải! Tôi chỉ muốn ở gần cô ấy hơn.”
“Không lầm chứ? Cậu và cô ấy không ở bên nhau... vậy cậu đến Bắc Kinh làm gì?”
“Cậu vẫn còn đang theo đuổi à? Chưa kể... tổn thất như vậy rất nặng nề đó!”
“Hạ Quý Thần... rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì?”
Anh lắng nghe lời khuyên nhủ từ "bảy miệng tám lưỡi" (*) của các bạn. Bưng ly rượu lên và uống cạn, rồi nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, vang vọng hồi lâu mới lên tiếng nói: “Tôi không nghĩ gì cả... Tôi muốn ở gần cô ấy hơn để dễ dàng giúp đỡ cô ấy! Nếu không thể ở bên nhau thì không ở bên nhau... Dù có ở bên nhau hay không... Tôi nguyện sẽ nuông chiều cô ấy đến cùng!”
Hạ Quý Thần nghĩ tới đây, ánh mắt từ ngoài cửa sổ máy bay, nhẹ nhàng quay nhìn về khuôn mặt của Quý Ức.
Cô ấy vẫn còn đang ngủ, lông mi dài mà cong, thỉnh thoảng khẽ run run.
Đúng vậy… Thề nuông chiều đến cùng.
Là anh nguyện nuông chiều cô đến cùng.
Nguyện thề cả đời này sẽ nuông chiều đến cùng!
----
Trên máy bay Quý Ức chìm vào giấc ngủ, trong mơ màng cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của mình, sau đó cô nghe thấy mùi hương nhẹ nhàng đặc biệt trên cơ thể Hạ Quý Thần đang vây chặt toàn bộ cơ thể mình, ngay lập tức cô rơi vào cái ôm vừa mạnh mẽ vừa ấm áp của Hạ Quý Thần.
Cả người cô đều chưa kịp phản ứng, môi cô đã bị Hạ Quý Thần chặn lại.
Nụ hôn của anh rất dịu nhàng, làm cho ý thức của cô trong giấc mộng trở nên choáng váng. Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu, cô cảm nhận được ngón tay người đàn ông đang cởi nút áo và chạm lên da thịt mềm mại của cô.
Cơ thể cô bắt đầu run lên nhẹ nhàng, ngay cả hơi thở cũng dần dần trở nên không ổn định, quần áo của anh và cô nhanh chóng được cởi ra và thân hình gợi cảm của anh đè lên người cô.
Cô không né tránh mà đưa cánh tay ra ôm cổ anh, cô cảm giác rất rõ ràng anh đang hung hăng dùng sức xâm nhập vào cơ thể cô…
Cả người Quý Ức chợt run mạnh, sau đó từ trong mộng giật mình tỉnh lại ngay.
Cô mở mắt ra nhìn thấy sắc mặt anh tuấn của Hạ Quý Thần mang theo vẻ lo lắng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Quý Ức ngây người và hoảng hốt một lúc mới phản ứng được rốt cuộc mình vừa làm gì trong mộng, cô theo bản năng nhìn đi chỗ khác, có hơi chột dạ nói: “Không có gì!”
“Sao mặt lại đỏ lên như vậy?” - Hạ Quý Thần chau chau mày, đưa tay ra chạm vào trán Quý Ức: “Bị sốt à?”
Những ngón tay ấm áp của anh vừa chạm vào da thịt của cô, giấc mơ lúc nãy của cô trên máy bay ngay lập tức lướt qua trong tâm trí cô, cô giơ tay như một phản xạ đẩy bàn tay của Hạ Quý Thần ra.
Phản ứng của cô quá mạnh mẽ làm Hạ Quý Thần ngẩn ra.
Lúc này Quý Ức mới ý thức được mình đã thất lễ, vội vàng lắp bắp lên tiếng: “Em... em không bị sốt. Chỉ là... chỉ là…”
Quý Ức ấp úng hai tiếng, vừa nhìn thấy có người từ trong phòng Toilet đi ra, ngay sau đó lại thốt ra: “… muốn đi toilet!”
Giọng của cô hơi lớn, khiến nhiều người trong Cabin hạng nhất liếc mắt nhìn tới.
Mặt Quý Ức vốn đang đỏ trong nháy mắt lại càng đỏ hơn.
Cô không dám nhìn những người xung quanh mình, vội vã tháo dây an toàn, chạy thẳng vào phòng Toilet.
Quý Ức đóng cánh cửa Toilet lại, giơ tay lên nắm chặt lấy tóc mình.
"Điều gì đã xảy ra với mình vậy? Bắt đầu từ đêm hôm qua, trước tiên là lời trêu chọc Hạ Quý Thần, sau đó là cưỡng hôn Hạ Quý Thần. Bây giờ trên máy bay lại còn mơ thấy đang ngủ cùng Hạ Quý Thần…"
Càng nghĩ, Quý Ức càng phát điên, hận không thể nắm lấy đầu mình đập vào cửa Toilet trên máy bay.
----
Quý Ức không biết, lúc mình đang phát điên trên máy bay ở độ cao mười ngàn mét, Trình Vị Vãn đang ở Bắc Kinh cũng đang rối rắm, bất an trong Toilet của bệnh viện.
***
(*) Bảy miệng tám lưỡi: Thất chủy bát thiệt, ý là tranh nhau mà nói.
Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế