"Hạ tổng, anh còn chưa ăn cơm chiều. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đưa anh đi ăn chút gì nhé.” - Mặc dù Trần Bạch không biết rốt cuộc vì sao tâm trạng Hạ Quý Thần không tốt, nhưng cậu biết, nếu Hạ Quý Thần muốn nói thì anh sẽ chủ động nói, còn nếu không muốn nói, Trần Bạch có hỏi gì thì cũng xem như vô ích.
Hạ Quý Thần hoàn toàn làm ngơ trước câu nói của Trần Bạch.
"Hạ tổng, cứ xem như bây giờ anh không đói bụng nhưng vẫn phải ăn chút gì đó.” - Khói thuốc trong phòng thật sự quá dày, Trần Bạch vừa nói vừa đi đến chỗ máy lọc không khí, tăng lớn độ lọc.
Tiếng vù vù của máy lọc không khí len vào từng ngóc ngách trong phòng.
Trần Bạch lại mở miệng nói: "Hạ tổng, nếu anh thật sự không muốn ra ngoài ăn, vậy tôi sẽ gọi món giao hàng đến nhà. Khi cũng ta về đến nhà, đồ ăn cũng sẽ vừa kịp giao đến…”
Trần Bạch lời còn chưa nói hết, Hạ Quý Thần vốn đang trầm mặc đột nhiên lên tiếng, có lẽ vì anh hút quá nhiều thuốc, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi có nên cố gắng thêm lần nữa?”
"Hả?" - Hạ Quý Thần nói một câu không đầu không đuôi, Trần Bạch không hiểu ngớ người hỏi.
Qua một lúc sau, cậu mới quay đầu nhìn về phía: "Hạ tổng, tôi không hiểu lời của anh có ý gì.”
Trần Bạch vẫn duy trì trạng thái bạo dạn như lúc vừa bước vào phòng.
Đối với những lời mà cậu vừa nói, anh không có chút phản ứng nào.
Anh đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, có chút ý vị sâu xa, anh như rơi vào trạng thái trầm tư, vốn chưa hề bước ra.
Nếu không phải Trần Bạch vô cùng chắc chắn bản thân đã nghe thấy Hạ Quý Thần mở miệng, nhìn bộ dạng này của anh, cậu thật sự cho rằng những lời cậu nghe vừa rồi là do ảo giác.
Cậu lại lần nữa cất tiếng: "Hạ tổng?"
Hạ Quý Thần nghe thấy tiếng cậu, lần này không còn bày ra dáng vẻ ngơ ngác nữa mà anh nhíu mày, sau đó lại nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ. Hạ Quý Thần lên tiếng, âm thanh còn thấp hơn so với ban nãy, giống như đang tự nói với mình: “Tôi nên cố gắng thêm lần nữa, đúng không?”
"Tôi đã làm nhiều như vậy, mặc dù không có gì hối hận, nhưng ít nhất tôi vẫn nên cố gắng thêm một lần nữa…” - Nói rồi, anh quay đầu nhìn về phía Trần Bạch: “…có phải không?”
Mặc dù Trần Bạch không hiểu Hạ Quý Thần rốt cuộc muốn chỉ điều gì, nhưng cậu vẫn trả lời anh một cách vô cùng nghiêm túc: “Hạ tổng, mặc dù tôi không hiểu lắm lời của anh có ý gì. Nhưng tôi biết, có một số chuyện, thay vì nói "nên nỗ lực giành lấy" thì hãy nói "phải nỗ lực giành lấy". Bởi vì khi anh không bỏ ra công sức, anh viễn vĩnh không biết được kết quả sẽ thế nào. Còn nếu khi anh đã nỗ lực rồi, cho dù không thành công nhưng vẫn tốt hơn phải hối hận suốt cả đời.”
Dừng một chút, Trần Bạch lại nói: "Còn nữa, cố gắng một lần, không thành công, thì lại tiếp tục cố gắng lần thứ hai. Lần thứ hai không thành công, vậy lại cố gắng lần thứ ba. Cuộc đời dài như thế, có gì mà phải sợ…”
"Đúng, cậu nói không sai, có gì mà phải sợ!" Hạ Quý Thần như vừa được khai sáng, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời lên.
Nếu cô biết anh giở trò sau lưng cô và còn làm giấy kết hôn với cô, có lẽ cô sẽ tức giận, cũng có lẽ cô sẽ không để ý đến anh nữa. Nhưng anh vẫn sẽ làm như lời Trần Bạch nói, cố gắng khẩn cầu sự tha thứ của cô.
Nếu như cô không biết người kết hôn với anh là cô, vậy thì vở kịch giữa anh và cô kết thúc một cách triệt để rồi. Hơn nữa, điều mà anh vừa nghĩ đến ban nãy, cũng là sự thay đổi cuối cùng…
Hạ Quý Thần nghĩ đến đây liền dùng sức vùi tắt đầu lọc thuốc lá. Anh mở ngăn kéo, lấy hai quyển sổ chứng nhận kết hôn kia ra, áo khoác còn chưa kịp mặc anh đã chạy khỏi phòng.
Truyện convert hay : Vương Bài Thần Tế