Lần này Hạ Quý Thần không trả lời Ninh Ngưng nữa.
Ninh Ngưng nhếch môi, nghe thấy âm thanh của trang giấy lật qua lật lại, cô ta thầm nói một câu “Người đàn ông mặt đơ và kiệm lời”, sau đó tự ý tắt video call.
----
Buổi trưa ngày 18, Trần Bạch hẹn Quý Ức cùng một đạo diễn nổi tiếng dùng bữa trưa tại một nhà hàng beefsteak ở lầu 6 SKP.
Họ dùng bữa rất vui vẻ, xem ra đạo diễn rất hài lòng với Quý Ức, ông ta có hứng thú muốn hợp tác với Quý Ức trong bộ phim lớn tiếp theo.
Hai giờ chiều đạo diễn có buổi họp, chưa đến một giờ rưỡi thì tan tiệc.
Buổi chiều Trần Bạch cũng có hẹn để bàn về chuyện hợp tác nên phải quay về Hoàn Ảnh.
Nhà hàng băng chuyền Lilac ở gần SKP, Quý Ức cảm thấy về nhà thì chán quá, cô nghĩ buổi chiều không có việc gì, cũng lâu rồi không đi dạo phố. Sau khi đạo diễn rời đi, cô chào tạm biệt Trần Bạch và hẹn gặp Đường Họa Họa ở một quán cà phê gần đó rồi cả hai cùng nhau đi dạo phố.
Bởi vì không phải cuối tuần, người trong trung tâm thương mại không nhiều, rất nhiều cửa hàng còn chưa nhập hàng mới, quần áo giày dép cũng chưa có gì để xem. Quý Ức và Đường Họa Họa Họa ở khu mỹ phẩm trên lầu 1, lựa mấy mẫu son đang hot, sau đó đi thẳng lên lầu 4.
Thật ra Quý Ức muốn mua một đôi giày, nhưng đi một vòng rồi cũng không thấy mẫu mình thích, bù lại ở phía nam lầu 4, cô nhìn thấy một cửa hàng bán đồ sứ mới mở.
Quý Ức bỗng nhớ đến vị đạo diễn của bộ phim mà mình vừa quay mấy ngày trước, mấy hôm nữa là sinh nhật ông ta, ông ta có gửi thiệp lời cho cô. Lúc quay phim hai người có ngồi trò chuyện với nhau, vị đạo diễn đó là người có niềm yêu thích đối với đồ sứ.
Đi dự tiệc chắc chắn phải mang quà, hơn nữa lại phải có thành ý, bây giờ đúng lúc tìm thấy, Quý Ức quên hẳn việc mua giày, cô gọi Đường Họa Họa cùng vào tiệm đồ sứ.
“Đột nhiên nhớ ra muốn đi dạo cửa hàng đồ sứ rồi à? Mình chưa từng nghe cậu nói cậu có hứng thú với mấy thứ này.” Đường Họa Họa nhìn thấy đồ sứ trưng bày khắp phòng, không thể kìm chế được mà quay đầu hỏi nhỏ Quý Ức.
“Mấy hôm nữa là sinh nhật đạo diễn Nhất Lục, mình chọn cho ông ấy.” Quý Ức nhỏ giọng trả lời, sau đó đưa tay ra chạm vào một bình hoa làm bằng sứ Thanh Hoa.
“À, cậu không nhắc thì mình suýt nữa quên luôn chuyện này rồi, tối hôm qua Trang Nghi gọi điện thoại cho mình, bảo mình nhớ chuẩn bị quà cho đạo diễn Nhất Lục.” Đường Họa Họa nói xong thì cùng Quý Ức chọn đồ sứ.
Hai người vừa xem, vừa nhỏ tiếng trò chuyện cùng nhau.
Sự chú ý của họ đều đổ dồn lên những sản phẩm đồ sứ kia, hoàn toàn không nhận ra, lúc họ đi vào cửa hàng, có hai người đang đứng bên cạnh cũng đang chọn đồ sứ giống họ.
Quý Ức và Đường Họa Họa ghi nhớ những sản phẩm mà mình đã xem qua, những mẫu mà mình thích; đợi khi ngắm hết một lượt sẽ đem những mẫu mà mình ưng ý so sánh với nhau, rồi chọn ra mẫu đẹp nhất.
Cửa hàng đồ sứ không lớn lắm, Quý Ức và Đường Họa Họa chọn lựa kĩ càng một lúc rồi mới đi gặp nhân viên bán hàng.
Có thể là do đồ sứ phục cổ, nên nhân viên của cửa hàng cũng mặc một bộ sườn xám, nữ nhân viên tiếp Quý Ức dáng người rất cao, bước qua chỗ họ, nhỏ nhẹ hỏi xem Quý Ức và Đường Họa Họa cần giúp đỡ gì không.
Quý Ức chỉ vào sản phẩm mà mình ưng ý đang bày trên kệ, lần lượt chỉ hết cái này đến cái kia: “Phiền cô đem những sản phẩm này đặt trên bàn và giới thiệu cho chúng tôi.”
Nhân viên nghe xong, biểu cảm trở nên kì lạ.
Đường Họa Họa tinh tế nhận ra được sự kì lạ đó, lên tiếng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Hệ Thống: Phác Gục Nam Thần Sổ Tay