Quý Ức vốn định bỏ đi nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, cô mở miệng nói một câu hung hăng như đâm thêm một nhát đao: “Nếu như tôi nhớ không sai thì cả đời cô chỉ mong được nói chuyện với anh ấy, nhưng lúc anh ấy và cô nói chuyện đều là vì tôi mới nói. Cô từng nói với tôi, cô nằm mơ cũng muốn được ở riêng với anh ấy dù chỉ một lần, nhưng một lần đó lại chính là lần tôi giúp cô hẹn anh ấy đến khu rừng nhỏ kia đúng không? Cũng có nghĩa là nhờ tôi nên lúc đó anh ấy mới đồng ý gặp cô nhưng sau khi thấy cô thì anh ấy sợ xanh mặt rồi bỏ đi mà không nói câu nào phải không?”
Tục ngữ nói rất hay: “Đả nhân bất đả kiểm, mạ nhân bất yết đoản. (1)”
Nhưng như vậy đối với cô, một người luôn cười trên nỗi đau của người khác, công kích vào nỗi đau của người khác lại là biện pháp tốt nhất.
Sau khi nghe Quý Ức nói những gì nghĩ trong lòng, ánh mắt của Thiên Ca trở nên bấn loạn.
Quý Ức biết mình đã quá nóng giận và cô cũng biết sức chịu đựng của Thiên Ca có hạn, đây dù sao cũng là nơi công cộng, nếu cứ tiếp tục tức giận như vậy, sợ là cô ta sẽ phát điên, những người bên cạnh sẽ nhận ra cô và cô ta, như vậy sẽ gặp phải những phiền phức không cần thiết.
Tính cách của Quý Ức là để tâm đến những gì tốt đẹp, do đó cô không nhìn Thiên Ca mà đi thẳng đến bên cạnh Đường Họa Họa, sau khi thấy cô ấy đã kiểm tra xong hóa đơn, cô ký tên rồi rời khỏi tiệm đồ sứ.
Từ lúc đó đến giờ ăn tối còn sớm, còn đến hơn hai tiếng.
Vì gặp Thiên Ca, Quý Ức không còn tâm trạng để dạo phố nữa, cô với Đường Họa Họa quyết định đi uống cà phê, chơi game để giết thời gian.
Hai người ngồi thấy nhàm chán, Đường Họa họa mới đề nghị chơi game.
Quý Ức đồng ý, sau khi vào quán game, cô mới phát hiện mình có tin nhắn chưa đọc, nhấp vào phần tin nhắn, là tin nhắn của “Thiếu niên truy phong” gửi. Nội dung tin nhắn là: “Bạn là ai? Tôi có quen với bạn không?”.
Thực ra Quý Ức sớm đã quên “Thiếu niên truy phong” rồi, chỉ là sau khi nhận được tin nhắn của hắn ta, cô mới đột nhiên nhớ lại, mùa xuân hai năm trước, cô và hắn có cùng chơi với nhau mấy ván game.
Lúc ấy, cô muốn thông qua game trêu chọc hắn. Không ngờ Hạ Quý Thần cầm điện thoại của cô khiến hắn tức giận đến nỗi từ đó về sau không để ý đến cô nữa.
Nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng Quý Ức cong lên một nụ cười.
“Tiểu Ức, mình mời cậu rồi, mau đồng ý đi.” - Đường Họa Họa mời Quý Ức mấy lần, thấy cô không vào phòng game, cô ngẩng đầu, lên tiếng thúc giục.
Quý Ức hoàn hồn, bấm thoát ra khỏi mục tin nhắn. Đợi Đường Họa Họa mời lại cô vào phòng game rồi chọn đồng ý.
Hạ Quý Thần, anh biết không? Lúc anh ở đây, em không hề biết anh quan trọng với em như thế nào, đến khi anh đi rồi em mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của em đều mang bóng hình anh.
----
Thời gian ăn tối cùng fans hâm mộ là 6 giờ 30 phút.
Quý Ức không muốn đến trễ để fans đợi, nên đã đi đến điểm hẹn lúc 6 giờ.
Lúc cô đến, vừa đúng 6 giờ 15 phút.
Quý Ức không muốn để lại ấn tượng quá lớn trước mặt fans hâm mộ nên cô không để Đường Họa Họa cùng mình vào phòng họp fans, cô đón nhận những phần quà do fans chuẩn bị từ tay Đường Họa Họa rồi một mình đi vào nhà hàng.
Quý Ức cứ tưởng fans hâm mộ vẫn chưa đến. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, cô đi thang máy lên lầu, nhân viên phục vụ nói cho Quý Ức biết fans hâm mộ đã đến lúc 6 giờ.
Bước ra khỏi thang máy, Quý Ức không biết rốt cuộc mình bị làm sao, tim đập nhanh hơn, trong mơ hồ cô cảm giác như sắp có chuyện gì xảy ra.
Cô đi theo sau người phục vụ, ngày càng đến gần phòng số 1, nhịp tim cũng theo đó mà đập càng nhanh hơn. Khi cô bước đến cửa phòng, hơi thở của cô đã không ổn định.
Thật là kỳ lạ, chỉ là gặp fans hâm mộ, sao cô lại căng thẳng như thế chứ?
Trong lòng Quý Ức đang nghĩ thì người phục vụ mở cửa: “Quý tiểu thư, mời vào trong.”
Quý Ức nở nụ cười với người phục vụ rồi đi thẳng vào phòng, sau đó cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
***
(1) Đả nhân bất đả kiểm, mạ nhân bất yết đoản: Đánh người khác không đánh vào mặt, mắng chửi người khác không nhằm vào điểm yếu của họ.
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Bộ Đội Đặc Chủng Vương