Điện thoại trong tay lại rung lên, khiến Quý Ức đang thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ bỗng chốc hoàn hồn.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đang lóe sáng, vẫn là tin nhắn của Đường Họa Họa: “Tiểu Ức, đã đến ca khúc cuối cùng rồi, sắp đến lượt cậu rồi.”
Quý Ức gõ lên màn hình, nhanh chóng trả lời Đường Họa Họa một chữ “Ừm”, sau đó lập tức chạy ra khỏi toilet.
Quý Ức vừa định chạy ra hành lang thì cô liếc thấy tấm gương bên cạnh, chần chờ một chút, cuối cùng, cô vẫn dừng bước, quay người về phía tấm gương trên bồn rửa tay của Kim Bích Huy Hoàng.
Cô gái trong gương mặc một bộ váy được cắt may rất khéo léo, thiết kế vòng eo vô cùng đặc biệt, làm tôn lên vóc dáng thướt tha mềm mại.
Khuôn mặt được trang điểm tự nhiên, tóc dài đen nhánh được búi lại, để lộ ra cái trán trơn bóng, bên tai có vài sợi tóc rủ xuống, càng tăng thêm phần ngọt ngào.
Ánh mắt cô rất sáng, tràn đầy sức sống, lộ ra sự kích động và phấn khích.
Lúc này, trông Quý Ức vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Cô vẫn biết mình có vẻ ngoài xinh đẹp, dù cho để mặt mộc đi ra ngoài thì cũng có thể khiến cho nhiều người chú ý. Nhưng lúc này đây, cô lại cảm thấy bản thân mình đang ở vào thời khắc đẹp nhất của cuộc đời.
Quý Ức cứ đứng ngắm mình trong gương, mãi cho đến khi điện thoại rung lên một lần nữa. Nhận được tin nhắn thúc giục của Đường Họa Họa, cô mới vội vàng vén váy lên, chạy dọc theo hành lang đến phòng 1001.
Đứng trước cửa phòng đóng chặt, Quý Ức có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào vọng ra từ bên trong.
Bởi vì vừa mới chạy vội, cho nên hơi thở của cô không ổn định.
Quý Ức hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra. Đến khi nhịp tim của mình bình thường trở lại, cô mới lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đường Họa Họa: “Mình đến trước cửa rồi.”
Đường Họa Họa không trả lời cô.
Tiếng ồn phía sau cánh cửa vẫn vang lên không dứt.
Có tiếng gào rú lúc cao lúc thấp không ngừng vọng ra.
Một lát sau, trong phòng thoáng yên tĩnh lại.
Kế đó, điện thoại trong tay Quý Ức rung lên, màn hình điện thoại lóe sáng: “Tiểu Ức, cậu có thể đi vào rồi.”
Quý Ức cất điện thoại, lấy chiếc nhẫn trong túi áo ra. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt, hít một hơi sâu, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, rồi giơ tay còn lại ra, đẩy cửa.
Trong phòng không có đèn, nhưng vẫn ồn ào như cũ.
Quý Ức tương đối quen thuộc với thiết kế của phòng 1001. Sau khi mở cửa, cô bước thẳng vào trong, cho đến lúc nhìn thấy ánh đèn yếu ớt lóe lên từ màn hình lựa chọn bài hát VOD (*), cô mới dừng bước.
Trước tiên, cô bấm phát bài hát, rồi cầm lấy microphone mà Đường Họa Họa đã sớm đặt cạnh màn hình VOD, sau đó, cô mới bước hai bước ra giữa phòng.
Khoảng nửa phút sau, màn hình sau lưng Quý Ức bỗng chốc sáng bừng lên, một giai điệu quen thuộc vang lên.
Nhờ vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình, Quý Ức lập tức nhìn thấy Hạ Quý Thần đang ngồi ở một cái ghê sofa cách đó không xa.
Có lẽ là anh không phát hiện trong phòng có thêm một người, nên vẫn tiếp tục nghiêng đầu trò truyện với Hàn Tri Phản.
Ngay khi tiếng nhạc vang lên, Quý Ức nhìn thấy mày của anh khẽ nhíu lại, nhưng anh lại không nhìn qua bên này.
Dù cho Quý Ức đã tưởng tượng hàng nghìn lần cảnh tượng ngày hôm nay, thế nhưng giờ phút này, cô vẫn không khỏi hồi hộp.
Quý Ức nhẩm đếm thời gian, đến khi khúc nhạc dạo đầu vừa chấm dứt, cô lập tức đưa microphone lên miệng.
***
(*) Màn hình lựa chọn bài hát VOD: là màn hình cảm ứng được sử dụng để hỗ trợ khách hàng lựa chọn bài hát nhanh hơn, khá phổ biến trong các địa điểm karaoke hiện nay.
Truyện convert hay : Dị Đồng Cuồng Phi: Tà Đế, Quá Hung Mãnh!