Nhưng anh còn chưa kịp nhấc chân lên thì Quý Ức đang ngồi trên ghế sofa đã vội duỗi tay ra, nắm lấy tay anh.
Khi tay cô chạm vào tay anh, một dòng điện mạnh mẽ lan ra toàn thân anh, khiến cho sống lưng anh đột nhiên cứng đờ.
Hạ Quý Thần còn chưa kịp có phản ứng gì với hành động của Quý Ức, thì anh đã cảm giác được cánh tay còn lại của cô đang vòng qua eo anh. Anh vô thức cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đang nắm tay anh đã buông ra, giờ thì nó cũng vòng qua eo anh, nắm chặt lấy bàn tay còn lại.
Cả người Hạ Quý Thần thoáng run lên, anh càng cảm thấy căng thẳng hơn. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm hai bàn tay trắng nõn đang vòng qua eo mình, nhìn một hồi, vừa định giơ tay đẩy cô ra, thì đúng lúc này, cô lại bước đến gần hơn, úp mặt vào lưng anh.
Cách một lớp áo mỏng, Hạ Quý Thần có thể cảm giác được làn da mềm mại ở má của Quý Ức đang áp sát vào lưng mình. Dường như muốn tìm một tư thế thoải mái, cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn kia cứ cọ qua cọ lại trên lưng anh, mãi một lúc lâu sau mới dừng lại.
Bởi vì hành động vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu của cô mà động tác trên tay anh thoáng khựng lại.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, anh đứng đưa lưng về phía cô, cô không nhúc nhích ôm lấy anh.
Hạ Quý Thần không biết là mình đã để Quý Ức đứng tựa vào lưng mình bao lâu, chỉ biết là lâu đến mức anh cho rằng cô đã ngủ mất rồi. Lúc anh định xoay người nhìn cô thì bỗng nhiên cô nhỏ giọng nói: “Hạ Quý Thần, có phải là anh lại muốn đi nữa không? Giống như lúc trước?”
Nghe Quý Ức nói… Hạ Quý Thần gạt bỏ suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình.
Anh không trả lời câu hỏi của cô. Có lẽ là đã đứng như vậy một lúc lâu, nên có hơi mỏi, Quý Ức xoay đầu, áp một bên má còn lại lên lưng anh. Sau đó, cô mới dùng giọng điệu lúc nãy nói tiếp: “Anh có biết là từ lúc anh đi, em đã bắt đầu chờ anh trở về. Đã hơn một năm rồi, rất nhiều chuyện xảy ra, em có rất nhiều điều muốn nói với anh. Em vẫn luôn gom lại để đó, đợi đến khi anh trở về, thì sẽ tỉ mỉ kể cho anh nghe. Nhưng mà mỗi lần thấy em, anh đều không cho em cơ hội mở miệng…”
Giọng của Quý Ức càng lúc càng nhỏ, lúc có lúc không. Nếu như không phải trong phòng đang yên tĩnh, không có bất kỳ một tiếng động nào khác, thì Hạ Quý Thần thật sự cho rằng cô không hề nói chuyện.
“Em muốn hỏi anh rằng một năm nay anh đã sống như thế nào?”
“Em muốn nói với anh rằng Bạc Hà và Lý Đạt đã kết hôn, họ đã có một đứa con trai. Tháng trước, thằng bé vừa làm tiệc thôi nôi đấy.”
“Em muốn nói với anh rằng tỉ suất người xem của Cửu Trọng Cung vô cùng cao. Nhờ vào bộ phim đó, mà tiền cát-xê của em đã tăng gấp 10 lần.”
“Em muốn nói với anh rằng năm nay hoa đào ở Đại học điện ảnh B nở rất đẹp. Còn nữa, ở trường vừa mới trồng hai gốc hải đường trắng, gió thổi đến, từng cánh hoa rơi xuống, cứ như là tuyết rơi.”
“Em còn muốn nói với anh rằng quán ăn Thái kia càng ngày càng buôn bán tốt.”
“Em muốn nói với anh rằng tiểu Họa hiện đang làm trợ lý của em. Lúc em quay phim, Trần Bạch thường xuyên đến chỗ đoàn phim, em có thể cảm giác được là cậu ta không phải đến vì em, bởi vì mỗi lần đến, anh ta đều tìm tiểu Họa nói chuyện.”
“Em muốn nói với anh rằng em đã làm đúng như những gì anh nói. Một ngày ba bữa, em đều ăn đúng giờ. Mỗi ngày, vào lúc ba giờ chiều, em sẽ ăn trái cây. Em không thức đêm nữa, cũng không ăn thức ăn nguội lạnh. Em vẫn đi tập thể dục đều đặn mỗi tuần, dù cho có bận rộn cỡ nào đi nữa.”
Hạ Quý Thần cảm giác được trên áo sơ mi của mình ngay vị trí cô áp mặt vào, bỗng dưng trở nên ẩm ướt.
“Em còn muốn nói với anh rằng từ lúc anh đi, em đã không còn ăn bún thập cẩm cay nữa rồi.”
Truyện convert hay : Chí Tôn Trọng Sinh