Đợi đến khi Quý Ức mệt mỏi ngủ say cũng là lúc một giờ sáng.
Hạ Quý Thần cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua màn hình, mấy tiếng trước Trang Nghi có nhắn tin cho anh: “Hạ tổng, tôi tới rồi".
Hạ Quý Thần không trả lời Trang Nghi, anh để điện thoại xuống, nhẹ nhàng vén chăn lên đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa, sau đó mặc trang phục bình thường đến bên giường, thấy Quý Ức ngủ say thật, anh đắp chăn lại cho cô cẩn thận rồi mới cầm điện thoại và túi tiền đi ra khỏi phòng ngủ.
Quán cà phê cách khu nhà rất gần, chỉ khoảng hơn hai trăm mét, nhưng Hạ Quý Thần vẫn quyết định lái xe qua.
Quán cà phê không có chỗ đậu xe, Hạ Quý Thần dừng lại ở một chỗ trống ven đường rồi đi vào.
Trong quán cà phê, ngoài Trang Nghi ra thì không còn một người khách nào khác.
Có lẽ vì chờ quá lâu, Trang Nghi buồn chán tựa vào ghế bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mãi đến khi Hạ Quý Thần đi tới trước mặt, người phục vụ mang menu tới hỏi Hạ Quý Thần muốn dùng gì, Trang Nghi mới tỉnh lại, ngồi thẳng người nói: "Hạ tổng".
Hạ Quý Thần không để ý tới Trang Nghi mà nhìn menu rồi chọn một ly cà phê.
Đợi sau khi người phục vụ rời đi, Trang Nghi lại nói: "Hạ tổng tìm tôi có việc gì vậy?"
Hạ Quý Thần không nói gì nhưng lại nhìn thẳng vào mắt Trang Nghi.
Trong ngành này, Trang Nghi cũng được xem là người đại diện ưu tú, luôn có thể giữ được bình tĩnh trấn định, nhưng lúc này bị Hạ Quý Thần nhìn chăm chú như vậy, cô lại thấy chột dạ, bắt đầu đứng ngồi không yên.
Cô cũng đoán được vì sao Hạ Quý Thần tới tìm mình, nhưng mà cô đã đồng ý với Quý Ức, cho nên trong lòng đấu tranh một lúc rồi vẫn lựa chọn giả ngu, lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Hạ tổng tìm tôi có chuyện gì không?"
Người phục vụ bưng cà phê tới cho Hạ Quý Thần, anh bưng lên uống một ngụm đầy tao nhã, lúc đặt xuống, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Trang Nghi: "Cô biết tôi muốn nghe gì mà".
"Tôi không biết thật..."
Hạ Quý Thần không để Trang Nghi giả ngu nói hết lời, giọng anh lạnh lùng nói: "Trang Nghi, tôi biết Quý Ức muốn giấu tôi, tôi cũng để cho cô ấy lừa".
Trang Nghi không nói nữa.
"Tôi hỏi cô là vì không muốn tự mình đến đoàn làm phim, còn nếu cô không nói thì bây giờ tôi sẽ đến đoàn làm phim".
Trang Nghi hiểu rất rõ, Hạ Quý Thần đã đoán được Quý Ức nói dối, dù cô có giúp Quý Ức giấu đi nữa thì cũng không giấu được Hạ Quý Thần.
Để anh ta chạy đến đoàn làm phim chỉ khiến mọi chuyện lớn hơn thôi, không bằng để cô tự nói ra.
Trang Nghi trầm tư một lát rồi nói: "Trong đoàn làm phim đúng là Quý Ức gặp một số chuyện không thoải mái..."
"Bởi vì Tạ Tư Dao?"
"Không phải" - Trang Nghi lắc đầu:
"Là Dương Lê".
Dương Lê? Hạ Quý Thần nhíu mày.
Trang Nghi còn tưởng Hạ Quý Thần đã quên Dương Lê là ai, cô vội nói: "Hai năm nay rất nổi, lúc trước khi anh còn đóng phim, hắn ta từng tới tìm anh, là người thừa kế của HT hiện nay..."
Hạ Quý Thần "À" một tiếng, không nói thêm một chữ nào, anh nhìn Trang Nghi ra hiệu cô nói vào điểm chính.
"Không biết anh có biết không, hắn ta là một người háo sắc có tiếng là phong lưu, rất nhiều nữ minh tinh đều có quan hệ với hắn..." - Trang Nghi dừng một chút rồi nói trọng điểm:
"Hắn ta có ý với Tiểu Ức".
Truyện convert hay : Ta Đồ Đệ Đều Là Đại Vai Ác