Đầu của Tạ Tư Ngọc như bị gõ mạnh một gậy, cô ta hoảng hốt nhìn vào người đàn ông trong gương rất lâu, mới nhận ra người đàn ông đó là nam chính của “Lưu niên” - Dương Lê.
Sao lại là anh ta?
Cô ta biết, trong bữa tiệc tối qua anh ta cũng có mặt, nhưng cô ta và anh ta không chào hỏi gì cả, sau khi cô ta uống say, rốt cuộc là sao cô ta lại ở cùng một phòng với anh ta?
Tạ Tư Ngọc vắt óc suy nghĩ rất lâu, đầu óc cũng không thể nào nhớ lại được cảnh cô ta ngủ cùng Dương Lê.
Có thể là lúc cô ta ngồi dậy, cử động có hơi mạnh nên đã đánh thức Dương Lê đang nằm bên cạnh, anh ta tỉnh táo lại, hình như cảm nhận được sự khác thường, anh ta quay ngược lại nhìn Tạ Tư Ngọc.
Anh ta không đợi Tạ Tư Ngọc lên tiếng, liền cau mày lại vẻ mặt hoảng hốt nói: “Sao cô lại ở cùng tôi?”
Cùng với giọng của anh ta, anh ta dán mắt nhìn lên vai của Tạ Tư Ngọc, nhìn chằm chằm những vết hôn đầy trên vai mà tối qua anh ta đã để lại, anh ta sững người hai giây mới nói tiếp: “Còn nữa, tối qua tôi và cô…”
Anh ta nói đến nửa chừng thì dừng lại, qua một giây lại nói: “… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tư Ngọc cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta không nhớ gì cả, trong lòng cô ta biết rõ, tối qua chắc là cô ta và Dương Lê đều uống say nên loạn lạc cả đêm, so với chuyện rốt cuộc có phải là như vậy không thì điều cô ta lo sợ hơn là chuyện cô ta ngủ cùng Dương Lê bị Trần Minh Đạt biết được.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vì nửa đời còn lại của mình, cô ta quyết định xem như chuyện này chưa từng xảy ra, Dương Lê đang buồn bực và cảm thấy khó hiểu thì cô ta lên tiếng nói: “Dương Lê, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng không rõ, anh biết mà, tôi có bạn trai rồi, tôi và anh ấy chuẩn bị kết hôn, chuyện tối qua anh chẳng phải thiệt thòi gì. Hơn nữa, nếu chuyện này ầm ĩ lên thì cũng không có lợi gì cho anh, bước ra khỏi cửa phòng khách sạn, chúng ta hãy quên sạch sẽ chuyện xảy ra tối qua đi, có được không?”
Đổi lại là những gã đàn ông khác, bọn họ cũng sẽ ước sau khi hái hoa ngắt cỏ xong không cần phải chịu trách nhiệm, vì vậy khi nghe thấy lời Tạ Tư Ngọc nói, ánh mắt của Dương Lê loé sáng lên, sau đó có phần chần chừ và hỏi: “Cô chắc chứ?”
Tạ Tư Ngọc chỉ muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện này và rời khỏi đây, cô ta không hề do dự mà gật đầu: “Tôi chắc.”
“Vậy được, chúng ta sẽ xem như chuyện tối qua không hề tồn tại, có điều con người tôi trước giờ không thích nợ nần gì ai, dù cô đã có Trần công tử, Trần công tử tiền không thiếu, nhưng tôi vẫn muốn bù đắp cho cô…”
Tạ Tư Ngọc không đợi Dương Lê nói dứt câu, nhanh chóng nhặt quần áo lên và mặc vào, vội vã rời khỏi khách sạn như đang chạy trốn vậy.
Tạ Tư Ngọc vốn có hẹn với Trần Minh Đạt hôm nay cùng đi xem phim, nhưng bây giờ xảy ra chuyện này với Dương Lê, trên người cô ta hằn đầy vết hôn, làm sao dám đi gặp Trần Minh Đạt, cô ta về nhà, vào nhà tắm, dùng sữa tắm tắm cả ba tiếng đồng hồ, chà đến da thịt đều sần cả lên, cô ta để người ướt sũng đi ra ngoài tìm điện thoại gọi cho Trần Minh Đạt.
Cô ta nói dối Trần Minh Đạt, bảo ở nhà có việc gấp, cô ta phải về nhà một chuyến.
Phản ứng đầu tiên của Trần Minh Đạt chính là hỏi cô ta xem có cần về cùng không.
Truyện convert hay : Phúc Hán