Hắn nhận ra đó là hộp thuốc mà cô đã lấy ra khi đi khỏi căn hộ của hắn.
Bên trên hộp thuốc có một hàng chữ rất dài, không phải là thuốc tránh thai như hắn đã nghĩ.
Đối với thuốc men, Hàn Tri Phản cũng không biết nhiều, nên hắn cũng không rõ tên loại thuốc này dùng để trị bệnh gì.
Hắn cho rằng gần đây cô không thoải mái nên tiện tay cầm hộp thuốc lên xem thử thông tin sơ lược của thuốc được ghi ở mặt sau.
Lúc nhìn đến công dụng, hắn mới tìm được điểm quan trọng: Chứng trầm cảm.
Đây là... Thuốc chống trầm cảm ư?
Đầu Hàn Tri Phản lập tức trống rỗng, hắn vô thức nhìn chằm chằm vào những ký tự bên trên hộp thuốc hồi lâu, sau đó mới từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Trình Vị Vãn đang hôn mê nằm trên giường.
Cô bị trầm cảm... Vẫn luôn uống thuốc sao?
Đã bao lâu rồi? Mức độ trầm cảm nhẹ hay nặng?
Những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, tay Hàn Tri Phản dần dần siết chặt hộp thuốc.
Khó trách dạo gần đây, hắn thấy cô thỉnh thoảng ngây người nhìn về một phía, tựa như người mất hồn, mãi vẫn không bình thường trở lại.
Hắn cứ cho rằng cô đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng bây giờ thì có lẽ không giống như hắn nghĩ, cô thật sự đang ngẩn người...
Hắn nhớ rất rõ, trước kia, cô cũng rất yên tĩnh, nhưng đó là sự điềm tĩnh, còn bây giờ, sự yên tĩnh của cô lại có xu hướng trầm lặng.
Hắn nghĩ là do sinh con nên tính cách của cô có sự thay đổi, không ngờ đó lại là chứng trầm cảm...
“Hàm Hàm... Hàm Hàm...” - Trong phòng bệnh yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng động rất nhỏ.
Hàn Tri Phản hoàn hồn, quay sang nhìn thì thấy khóe mắt Trình Vị Vãn có nước mắt trào ra.
“Hàm Hàm... Hàm Hàm...” - Cô lặp đi lặp lại chỉ có hai chữ này.
Nước mắt cô chảy càng nhiều hơn, gọi mãi cho đến khi tiếng khóc thút thít của cô vang lên trong cơn mê mang.
“Hàm Hàm, con không được rời bỏ mẹ... Hàm Hàm...” - Khóc một hồi, bỗng nhiên, cô lẩm bẩm nói ra mấy lời này.
“... Hàm Hàm, con không được rời bỏ mẹ, bọn họ đều rời bỏ mẹ... Con không thể giống như vậy... Hàm Hàm... Mẹ chỉ có một mình con...”
Nói đến đây, có lẽ là cảm thấy rất khó chịu, cô muốn khóc òa lên, nhưng cô lại đang ở trong tình trạng hôn mê, nên không thể thỏa thích mà khóc.
Nhìn thấy Trình Vị Vãn cố gắng kìm nén như vậy, Hàn Tri Phản có cảm giác cổ họng mình dường như bị cái gì đó chặn lại, khiến hắn bị nghẹn, rất khó chịu.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi cảm giác đau đớn trong hắn giảm xuống, thì cô cũng đã yên tĩnh trở lại. Lông mi cô ướt sũng, khóe mắt còn đọng lại nước mắt.
Bình nước biển cũng đã hết.
Hàn Tri Phản nuốt nước miếng một cái, để hộp thuốc vào túi của Trình Vị Vãn, sau đó cúi người, ấn cái chuông phía trên tủ đầu giường.
Ý tá nhanh chóng chạy đến giúp Trình Vị Vãn tháo kim tiêm.
Sau khi y tá rời khỏi, Hàn Tri Phản đứng cạnh giường trong giây lát, rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện.
Đêm đã khuya, Hàn Tri Phản đứng trên lề đường, đốt một điếu thuốc, gọi cho mấy người bạn vừa bị hắn làm phiền mà thức giấc. Gọi xong, hắn lại đốt thêm một điếu thuốc. Hút được nửa điếu thì hắn dụi tắt tàn thuốc, lên xe, quay về nhà.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Hàn Tri Phản đã rời giường.
Quản gia đã chuẩn bị xong bữa sáng, thấy hắn xuống lầu, bà lập tức giúp hắn kéo ghế.
Sau khi ngồi xuống, Hàn Tri Phản đưa tay nhận chén cháo mà quản gia đưa đến, ăn được hai muỗng, dường như nhớ ra cái gì đó, động tác của hắn thoáng khựng lại.
Truyện convert hay : Mặc Thiếu Sủng Thê Thỉnh Ôn Nhu