Edit by Tử Hàm & Beta by Hằng
—
Hứa Tĩnh Vi chủ trì hội nghị, trình bày lại kế hoạch xuất bản 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》, sau đó nhấn mạnh lại những yêu cầu của tranh minh họa và từng giai đoạn, chi tiết, bố cục quan trọng một lần nữa.
Hạng Noãn nghiêm túc ghi lại, không dám nghe sót một chút thông tin quan trọng nào.
Ôn Hàn ngồi ở đối diện Hạng Noãn, anh nhìn đôi mắt cô luôn trợn tròn, tuy là lực chú ý của cô đặt tất cả lên người Hứa Tĩnh Vi, nhưng vì ánh nắng chiếu vào, vành tai cô nhanh chóng đỏ lên.
Dao Quang cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ôn Hàn một cái.
Giọng Hứa Tĩnh Vi rất lớn, giống như phong cách làm việc của cô ấy, nhanh nhẹn và dứt khoát: "Công việc của giai đoạn trước, Dao Quang phụ trách thiết kế. Phi Vãn làm poster, hai cảnh chính có thể ưu tiên làm trước, nhân vật sẽ được Dao Quang thêm vào. Nhanh chóng hoàn thiện công việc trước khi phần tiếp theo của bộ truyện kết thúc."
Dao Quang dù sao cũng là đại thần trong giới, thực lực tổng hợp các phương diện đều rất mạnh, phong cách thành thục, cho nên để cô phụ trách phần mấu chốt nhất là thiết kế nhân vật. Tranh của Hạng Noãn, Hứa Tĩnh Vi cũng đã nghiêm túc xem qua, điểm đặc biệt của người mới này chính là cảnh tượng dưới ngòi bút của cô có thể làm cho người xem xâm nhập vào cảm xúc của nhân vật, có thể thấy người vẽ gửi gắm rất nhiều tình cảm vào trong tranh.
Mọi người đối với sự sắp xếp này không có ý kiến, Hứa Tĩnh Vi tuyên bố tan họp.
Dao Quang ở trên giấy vẽ xong một nét cuối cùng, trong lúc vô tình Hạng Noãn thoáng nhìn qua.
Người đàn ông trong tranh đẹp trai, nghiêm nghị, là gương mặt quen thuộc đối diện bàn hội nghị kia.
Dao Quang đóng quyển phát thảo lại, cẩn thận bỏ vào trong túi. Đêm qua cô thức khuya vẽ, sáng hôm nay vội chạy tới, thân thể thật sự rất mệt mỏi. Phải trang điểm mới làm sắc mặt tốt hơn một chút.
Dao Quang thu dọn xong đứng dậy, cười cười nói với Ôn Hàn : "Đại thần, xe của tôi đem đi bảo dưỡng rồi, anh có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?"
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, một tia sấm sét hiện lên, giống như là đem bầu trở bổ ra một khe hở.
Hứa Tĩnh Vi một bên thu lại notebook, một bên nói: "Nhà của Dao Quang gần tòa thị chính phải không? Vừa vặn tôi có việc phải đi qua bên đó, đi thôi, tôi chở cô."
Sau đó ngẩng đầu nói tiếp: "Còn Phi Vãn, cô ở chỗ nào, tôi xem có tiện đường hay không."
Hạng Noãn cười nói: "Nhà tôi ở gần vùng ngoại ô, một lát nữa tôi kêu xe về là được, cảm ơn cô." Cô đứng ở đó, giống như bức tranh sơn dầu nồng đậm rực rỡ.
Lúc Hạng Noãn nói chuyện, Hứa Tĩnh Vi liền nhìn chằm chằm vào cô. Là một người thích khuôn mặt đẹp, cô không có biện pháp kiểm soát nổi bản thân.
Hứa Tĩnh Vi về văn phòng nhanh chóng thu dọn một chút, sau đó ra cửa cùng với Dao Quang.
Ôn Hàn bị kêu đi văn phòng của chủ biên, lúc trở lại thì cô đã không còn ở phòng họp.
Anh cầm lấy dù đi xuống lầu một, xuyên qua đại sảnh, anh thấy được dáng người mảnh khảnh ở đằng xa.
Trời mưa rất lớn, giống như vô số hạt châu lăn từ trên trời xuống nền đất xi măng màu xám kêu lạch cạch, nước mưa trong suốt bắn lên cẳng chân trắng như tuyết của cô.
Cô lui nhẹ ra sau, làn váy màu đỏ hơi lay động, giống như đóa hoa vừa mới nở rộ. Cô nhìn ra ngoài, sau đó lại thất vọng rụt trở về.
Ôn Hàn cầm theo dù bước đến chỗ cô.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một người đàn ông cầm theo dù chạy tới nhét vào trong tay Hạng Noãn: "Cô cầm mà dùng."
Người đàn ông này chính là người lúc đầu đã chiêu đãi Hạng Noãn, còn giúp cô rót nước, tên Trần Đông, người trong văn phòng đều kêu hắn là Đông Tử.
Hạng Noãn vội từ chối: "Trận mưa này trong một lát sẽ không ngừng, anh giữ lại đi."
Trần Đông gãi gãi cái ót: "Không có gì, văn phòng của chúng tôi có rất nhiều dù dự phòng."
Hạng Noãn nhận lấy, nói: "Vậy lần sau đến, tôi sẽ đem lại đây trả cho anh."
Ôn Hàn đứng ở bên cạnh cột đá trong đại sảnh, nhìn cô cười ngọt ngào với người đàn ông đưa dù. Sau đó cô bung dù vọt vào trong màn mưa.
Lúc Trần Đông quay trở về, không cẩn thận bị người ngáng chân, phanh -- một tiếng, té lăn trên đất.
Lúc bò dậy thì thấy Ôn Hàn đang đi về phía cửa ra. Trần Đông gãi đầu, cảm thấy bản thân nhất định bị hoa mắt, chắc chỉ là chân hắn bị trơn, căn bản không có người ngáng chân hắn.
Cái vị đại thần đang đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp của làng văn học mạng kia, tuyệt đối sẽ không làm việc ấu trĩ như vậy.
Nhất định là trời mưa nên chân hắn bị trơn.
Khi Ôn Hàn căng dù ra chuẩn bị đi lấy xe, thì một chiếc xe thể thao màu đỏ quen thuộc chạy ngang qua dừng lại bãi đậu xe trước cửa nhà xuất bản.
Triệu Văn Đình bung dù chạy tới, thấy Ôn Hàn liền đem anh túm vào bên trong: "Vị họa sĩ minh họa là mỹ nhân kia đâu rồi, đi rồi hả, Hứa Tĩnh Vi nói giúp tôi giữ chân một chút. Bên ngoài mưa to như vậy, tôi chạy gấp tới, ống quần đều ướt hết rồi này."
Ôn Hàn nhàn nhạt nhìn hắn một cái, trầm lặng bung dù đi ra ngoài.
Khi Hạng Noãn về đến nhà, quần áo ướt hơn phân nửa, lại bị hắt hơi vài cái, có dấu hiệu của cảm cúm. Cô pha một ly Bản Lam Căn (rễ cây bản lam), bọc một cái chăn nhỏ, ngồi vào trước máy tính.
Mở QQ ra, hôm nay Tiện Tiện giống như rất an tĩnh, một cái tin nhắn cũng không thấy gửi tới.
Nhóm họa sĩ minh họa mọi hôm vẫn rất yên tĩnh nhưng hôm nay lại phá lệ náo nhiệt.
Hạng Noãn ngây người thật lâu, nhìn lịch sử trò chuyện, mấy ngàn tin, tất cả đều thảo luận về 《 Đông Cung Phong Vân Lục 》. Mọi người đang sôi nổi suy đoán xem họa sĩ nào sẽ may mắn nhận được công việc này .
Nếu vẽ tốt có thể một bước lên trời.
Trong nhóm có một người phụ nữ Hạng Noãn không tài nào thích nổi, tên Dạ Miên, là họa sĩ tuyến ba, địa vị cao hơn % người trong nhóm, cô ta thích ở trong nhóm gửi vài tấm ảnh tự nhận mình là hoa khôi của nhóm, còn thích chèn ép người khác bằng giọng điệu kiêu ngạo.
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Mặt lại béo thêm một vòng, thật xấu. 】
Sau đó đăng lên một tấm ảnh được photoshop cả trăm lần.
【 Gấu nhỏ: Khá xinh đẹp nha, đâu có béo, cậu thế này thì bọn béo thật như chúng tôi phải làm sao. 】
【 Bánh xe bí ngô: Nói cho các người biết, nhóm chúng ta có thiên tiên mỹ nhân, Phi Vãn ra đây, đừng trốn nữa. 】
【 Gấu nhỏ: @ Phi Vãn, mau chụp ảnh! 】
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Ha ha. 】
【 Trương Quân Hổ: Vẽ tranh cho khách hàng, các đại thần cho chút ý kiến.】
【 Bánh xe bí ngô: Điên cuồng gọi điện thoại cho Quân Hổ đại thần. 】
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Kết cấu của cô không được, ánh sáng cũng không tốt, màu vàng bên trong,vòng bên ngoài một đống màu tím là cái quỷ gì. Phụt --, lông mày của Nhã Thi Lan sao lại đậm như vậy, mặt thẩm mỹ của cô thấp vậy à.】
【 Bánh xe bí ngô: Dạ Miên cô nói có phải hơi khó nghe hay không?. 】
Một người làm nghệ thuật bị chế giễu là không có mắt thẩm mỹ cũng giống với việc nghề nghiệp của người đó bị sỉ nhục chà đạp, điều này so với giết người ta còn khó chịu hơn.
【 Phi Vãn: Quân Hổ vẽ khá tốt, so với các bức tranh trước kia của cô ấy đẹp hơn nhiều. Chính là ở giữa màu tím, nên giảm độ sáng đi một chút, sau đó tăng thêm chút tông màu son ở bên cạnh, thoạt nhìn sẽ càng thoải mái...... Ừ, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, cô chỉ cần xem như tình cờ nghe là được, những gì tôi nói cũng chưa chắc đúng hoàn toàn. 】
【 Trương Quân Hổ: Cảm ơn Phi Vãn, lúc tôi điều chỉnh màu sắc cũng cảm thấy có chỗ nào không đúng, nghe cô nói vậy, tôi đột nhiên thông suốt rồi. 】
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Bản thân cũng là một họa sĩ nhỏ tuyến mười tám, đừng tự tìm mất mặt. 】
【 Bánh xe bí ngô: Tôi thấy cô chính là ghen ghét dung mạo của Phi Vãn nhà chúng tôi thì có. 】
【 Phi Vãn: @ Bánh xe bí ngô biểu cảm khinh bỉ 】
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Bản lĩnh lớn như vậy, sao không vẽ cho sách mới của Ôn Hàn luôn đi. 】
【 Phi Vãn: Đang chuẩn bị đây. 】
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Bị ngốc à, trình độ thấp như cô có thể vẽ cho Ôn Hàn, lão nương sẽ vừa phát sóng trực tiếp vừa khỏa thân chạy. 】
【 Phi Vãn: Đã chụp hình. 】
【 Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần: Đầu óc có bệnh. 】
......
Nửa giờ sau, trang chủ của nhà xuất bản Tử Châu tuyên bố một tin tức cùng với một tấm ảnh liên quan đến giai đoạn chuẩn bị xuất bản của《 Đông Cung Phong Vân Lục 》.
Đồng thời cũng chính thức có bố Dao Quang và Phi Vãn sẽ là họa sĩ vẽ cho sách mới của Ôn Hàn.
Trong nhóm họa sĩ minh họa.
【 Bánh xe bí ngô: (Hình chụp. jpg)】 đúng là ảnh chụp màn hình bài tuyên bố trên Weibo của nhà xuất bản Tử Châu.
【 Bánh xe bí ngô: @ Dạ Miên phải vẽ cho sách mới của nam thần. 】
【 Chủ nhóm: Đừng tìm nữa, người ta đã rời nhóm. 】
【 Gấu nhỏ: Ha ha ha, thật sảng khoái, Biểu cảm vỗ tay 】
【 Bánh xe bí ngô: Không thấy được màn khóa thân chạy bộ có chút đáng tiếc. 】
【 Triệu Hồ Ly: Tôi đã nói Phi Vãn rất lợi hại mà, lúc trước khi cô ấy vào nhóm tôi đã nhìn ra. Biểu cảm ôm đùi】
【Nancy: @ Phi Vãn, chị gái nhỏ nếu nhìn thấy Ôn Hàn nhờ chị nói với anh ấy em rất yêu anh ấy, nguyện sinh khỉ con cho anh ấy! 】
【 Cà ri bắp cải: Tôi đồng ý hưởng ứng chính sách của quốc gia, sinh hai đứa.】
......
Số fan trên Weibo của Hạng Noãn từ từ tăng lên, chỉ nửa giờ đã tăng hơn một vạn fan, trong đó % đều là fan của Ôn Hàn.
Bạn tốt trong nghề sôi nổi gửi tin chúc mừng, Đào Hủy Hủy thì trực tiếp chạy tới nhà Hạng Noãn.
Đào Hủy Hủy có chìa khóa nhà Hạng Noãn, tự mình mở cửa, vừa tiến vào, giày cũng chưa đổi, liền bay đến ôm Hạng Noãn sau đó dùng sức hôn một cái.
"Cậu nói xem hai chúng ta có phải chị em hay không?."
Hạng Noãn cười cười, gật đầu.
Đào Hủy Hủy gắt gao ôm cánh tay Hạng Noãn: "Họa sĩ tranh minh họa như cậu, có cơ hội thấy tác giả không?"
Hạng Noãn đúng sự thật đáp: " Xem dự án, nếu không cần gặp thì không gặp được. Dự án quan trọng, cần gặp mặt trao đổi, thì có thể nhìn thấy."
Đào Hủy Hủy hưng phấn xoa tay, cánh tay đụng đụng Hạng Noãn: "Người phụ nữ đáng chết này, cậu có bản lĩnh thật đó, kiếp trước có phải cậu đã cứu vớt địa cầu hay không. Lần sau khi gặp mặt cậu nhất định phải mang theo tớ!"
Hạng Noãn: "Thật ra anh ấy là bạn trai cũ của tớ."
Đào Hủy Hủy cười nói: "Khen cậu hai câu, cậu liền khoác lác. Tớ còn có thể nói đại thần là chồng trước của tớ đấy."
Hạng Noãn: "......"
Bên ngoài mưa đã tạnh, hai người đi ra cửa tiểu khu ăn trưa. Buổi chiều Đào Hủy Hủy còn phải đi làm, nên ăn cơm xong cô ấy liền rời khỏi.
Hạng Noãn đi tiệm thuốc mua thuốc trị cảm, trên đường về nhà nhìn thoáng qua di động và gửi một cái tin nhắn.
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Tiện Tiện, sao hôm nay yên tĩnh vậy? 】
Cô về đến nhà, uống thuốc xong ngủ được một giấc. Lúc sau tỉnh lại, trời đã tối hơn phân nửa, đầu óc cô choáng váng, cả người vô lực, phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, giống như phát sốt.
Mưa đã ngừng hơn nửa ngày lại bắt đầu rơi, hạt mưa đánh vào trên cửa sổ phát ra âm thanh lách tách, phía xa mây đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua, vang lên từng trận sấm sét.
Trước kia cô rất sợ loại thời tiết thế này, thời điểm có Ôn Hàn, anh sẽ đem cô ôm vào trong lòng ngực, dùng thân thể của mình bọc cô kín mít, nhẹ nhàng mà vuốt ve đầu cô, trấn an cô.
Sau khi chia tay mới quen biết Tiện Tiện, mỗi lần đến thời tiết như vậy, cậu ấy có thể cùng cô nói chuyện suốt một đêm.
Hạng Noãn thu thập một chút, lấy thẻ bảo hiểm y tế cùng với sổ khám bệnh, cầm ô, bắt xe buýt đi bệnh viện.
Buổi tối trời mưa nên hơi lạnh, lúc ra cửa Hạng Noãn không mang áo khoác , trên người chỉ mặc cái áo thun cùng quần jean, điều hòa trên xe buýt lại mở lớn.
Nhiệt độ cơ thể tựa hồ còn tăng lên, sự lạnh lẽo toát ra từ trong xương, cô ôm cánh tay, thân thể run rẩy không khống chế được, sắc mặt lại càng trắng bệch, cô cắn chặt răng, nghiêng đầu dựa vào trên cửa sổ xe, cảm giác trán tiếp xúc với cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo mới có thể khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Xe đi lại vòng một lần mới đến bệnh viện, Hạng Noãn khó khăn cầm ô đi vào cửa khẩn cấp.
Ôn Hàn viết xong bản thảo mới, đứng ở trên ban công nhìn ra bên ngoài, mưa ngày càng to, sấm sét ầm ầm.
Đã chuẩn bị suốt đêm cùng cô nói chuyện, anh lấy di động ra, mở tài khoản phụ chỉ có cô là bạn.
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: (hình chụp.jpg)】 trong ảnh chụp nhiệt kế hiện lên số . độ.
【 Ngũ hành thiếu tình yêu: Thế nào, tuyệt quá phải không?】