k chữ
nền ẩm thưc
vòng
buổi tối
cá rán
Editor: Ân Phi
Beta: Mạc Y Phi
Bên tai hai người chỉ nghe thấy tiếng nước chảy trong bồn rửa bát và tiếng thở dồn dập, căn phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ những thứ này ra thì chẳng còn tiếng động nào khác nữa.
Khúc Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy có một cây gậy rất nặng đập vào đầu mình khiến đầu óc trở nên trống rỗng, không biết tối nay sẽ như thế nào nữa nhưng cô gần như đã quên sạch những lời vừa rồi của Trương Mặc Thâm.
Trương Mặc Thâm vừa nói gì nhỉ?
Bút danh của anh… Anh là Mèo Hồng Đáng Yêu?
Khúc Hoàn Hoàn có ấn tượng rất sâu sắc với bốn chữ Mèo Hồng Đáng Yêu vì bản thân đã mượn bút danh của tác giả này để ngụy biện với bố mẹ, và cũng do muốn che giấu thân phận Loan Cung Ẩm Vũ nên cô mới nói rằng mình là tác giả viết truyện tổng tài. Mèo Hồng Đáng Yêu chỉ viết đúng một quyển sách, từ trước đến giờ luôn rất khiêm tốn, tuy rằng sách của mình đứng đầu top những quyển sách bán chạy nhất, mấy năm qua cũng không ngừng tái bản, nhưng lại không tổ chức bất kỳ buổi ký tặng nào chứ đừng nói là có ai biết được bộ dạng người đó trông như thế nào.
Khúc Hoàn Hoàn đã từng cố gắng liên lạc với Mèo Hồng Đáng Yêu để gửi lời xin lỗi, nhưng biên tập viên nhất định không đồng ý. Cuối cùng cô đành bỏ luôn ý định đó, bố mẹ lại không hỏi về chuyện viết tiểu thuyết nữa nên cô cũng dần quên mất.
Chỉ có ngay lúc này, độc giả của Loan Cung Ẩm Vũ – Trương Mặc Thâm chuyển đến đối diện nhà cô, khi bị hỏi về bút danh của mình, Khúc Hoàn Hoàn nhanh chóng nghĩ đến cái tên Mèo Hồng Đáng Yêu từng bị mình lấy làm lá chắn và lỡ miệng nói ra cái tên này cho Trương Mặc Thâm nghe.
Trương Mặc Thâm chính là Mèo Hồng Đáng Yêu ư?
Vậy chẳng phải là cô cô cô… Cô đang giả mạo trước mặt chính chủ à?
Khúc Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống lạy anh tại chỗ.
Tiếng nước chảy ào ào không ngừng vang lên, động tác của Trương Mặc Thâm không được coi là nhanh nhưng cũng không thể nói là chậm, kim đồng hồ trên tường chuyển động, anh cũng rửa xong bát đũa và cất chúng vào trong tủ. Sau đó mới quay người lại bình tĩnh nhìn Khúc Hoàn Hoàn.
Gương mặt Trương Mặc Thâm không bộc lộ rõ niềm vui hay tức giận, thời gian đã trôi qua được một lúc, dù phẫn nộ hay ấm ức đến đâu đi chăng nữa thì cũng đã nguôi ngoai rồi chứ. Khúc Hoàn Hoàn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, sự cắn rứt trào dâng từ tận đáy lòng và nuốt chửng cô.
Khúc Hoàn Hoàn cúi đầu, cô nắm chặt tay nắm cửa, ngập ngừng lên tiếng: “Xin lỗi.”
“Cái gì?”
“Tôi không cố ý mạo danh anh đâu…” Khúc Hoàn Hoàn dè dặt ngước mắt lên nhìn Trương Mặc Thâm, còn chưa xem xét kỹ biểu cảm của anh thì đã vội cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Sau này tôi không dám nữa đâu…”
Trương Mặc Thâm không nói gì, chỉ hừ một tiếng.
Khúc Hoàn Hoàn sợ đến nỗi tay chân bủn rủn, tiếng hừ đó lọt vào tai khiến cô tự hiểu rằng đối phương đã ấm ức đến mức nào, cô chỉ muốn tự tát mình hai cái để bày tỏ thành ý. Người đứng trước mặt mình không phải ai khác mà là Trương Mặc Thâm, từ trước tới nay anh đã giúp đỡ Khúc Hoàn Hoàn rất nhiều và nấu ăn cũng ngon nữa, thậm chí vừa rối cô còn mới ăn bữa sáng do đối phương làm, bây giờ vẫn chưa tiêu hóa hết cơ. Không chỉ thế, Trương Mặc Thâm còn là độc giả của cô.
Thế mà cô lại mạo danh thân phận của độc giả mình… Nghĩ đến đây, Khúc Hoàn Hoàn còn cảm thấy bất bình thay đối phương ấy chứ.
Sao cô có thể đối xử với độc giả của mình như vậy? Về sau làm sao có thể khiến độc giả thích mình nữa đây? Tức ghê á, rất muốn thay mặt Trương Mặc Thâm đánh bản thân một trận.
Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn đang biểu diễn một vở kịch với tất cả vai võ phụ (), đầu cô càng cúi thấp hơn, chỉ để lộ cái gáy đen sì trước mắt Trương Mặc Thâm.
() Vai võ phụ: vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ
Trương Mặc Thâm dở khóc dở cười, anh thật sự muốn nói tiếp nhưng mà không còn sớm nữa, anh nhìn dáng vẻ thành khẩn nhận lỗi của Khúc Hoàn Hoàn, xem giờ rồi bảo: “Tôi đi làm trước đây, đến tối về sẽ nghe cô giải thích sau.”
Khúc Hoàn Hoàn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
“Vậy…”
“Đợi đến lúc tối tôi tan làm thì cô sẽ cho tôi một lời giải thích hoàn chỉnh đúng không?”
Khúc Hoàn Hoàn không dám phản bác, cô ra sức gật đầu.
“Tôi nói trước với cô nhé, nếu lời giải thích này khiến tôi không hài lòng thì tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô đâu.” Nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ, rất muốn đưa tay lên vỗ đầu cô nhưng anh đã kìm nén được.
Anh ho một tiếng rồi cầm lấy chìa khoá xe đặt ở gần đó và đi ra ngoài. Lúc mở cửa, Trương Mặc Thâm vẫn đứng ngoài cửa đợi hồi lâu, Khúc Hoàn Hoàn theo anh ra ngoài, cô nhìn anh khoá cửa, bước vào thang máy và cửa thang máy chậm rãi đóng lại. Khúc Hoàn Hoàn nhìn bóng dáng của anh biến mất, số tầng hiển thị trên thang máy càng lúc càng giảm, cho đến khi nó dừng ở số .
Khúc Hoàn Hoàn vội vã chạy về nhà mình, bước tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, không bao lâu sau, một chiếc xe sang trọng chạy ra và chậm rãi rời khỏi tiểu khu, cho đến khi không còn thấy gì nữa cô mới thu hồi tầm mắt.
Trương Mặc Thâm đi làm rồi, còn khoảng mười tiếng nữa anh mới tan làm, trong khoảng thời gian này, Khúc Hoàn Hoàn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên giải thích với anh thế nào.
Nói đi cũng phải nói lại, do cô không muốn tiết lộ thân phận thật của mình nên mới vậy đấy. Nhưng mà đến nước này rồi, nếu Trương Mặc Thâm truy hỏi bút danh là gì thì cô cũng ngại nói cho anh biết. Có điều, nếu nói với anh thì chẳng phải sẽ để lộ mình chính là Loan Cung Ẩm Vũ sao?
Khúc Hoàn Hoàn bực bội nằm trên giường lăn qua lăn lại, nghĩ kiểu gì cũng không thể đưa ra một lời giải thích hợp lí.
Vì chuyện này mà cô không thể ngủ được nữa, đành rời giường xem những bình luận mới trong khu bình luận, cho đến khi lướt tới bình luận cuối cùng, Mèo Hồng Đáng Yêu lại nhảy vào trong tâm trí Khúc Hoàn Hoàn.
Cô vội vàng mở phần mềm ra và nhanh chóng gõ chữ.
Vốn dĩ tốc độ gõ của cô đã nhanh chứ đừng nói đến việc còn đang trong trạng thái không bị sao nhãng. Chưa đến buổi trưa thì cô đã gõ xong hết mười nghìn chữ, cô sửa chính tả một lượt, lưu vào mục lưu trữ, cài đặt thời gian, sau đó thì không còn gì để làm nữa.
Trong đầu Khúc Hoàn Hoàn lại xuất hiện khuôn mặt của Trương Mặc Thâm, anh mở miệng nói rằng: “Mèo Hồng Đáng Yêu…”
Vẻ mặt của Khúc Hoàn Hoàn cứng đờ, cô nhanh chóng mở phần mềm lên và bắt đầu viết tiếp mười nghìn chữ nữa cho ngày hôm nay.
Cô cứ thế đánh máy đến tận buổi chiều, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Khúc Hoàn Hoàn liên tục gõ chữ như thế làm mấy người khác trong nhóm thấy được số chữ ở phần mềm đều hết hồn, họ dồn dập hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Khúc Hoàn Hoàn không quan tâm, cho đến khi cô kiệt sức vì đói và không còn chút sức nào nữa thì trong đầu mới tràn ngập ý định phải ăn gì đó để bổ sung năng lượng, cô đến phòng bếp tìm mì ăn liền.
Trước đó đã mua một ít mì để dự trữ nên cô nhanh chóng lấy bát ra đổ nước sôi vào. Nhìn hơi nước nóng bốc lên và dần làm mờ tầm nhìn, cô gỡ kính ra lau, lúc này mới có thể bình tĩnh lại.
Chỉ mấy tiếng nữa thôi sẽ đến giờ tan làm của Trương Mặc Thâm, sớm muộn gì hai người cũng phải gặp nhau.
Hơn nữa vốn là Khúc Hoàn Hoàn đuối lý trước, cô vẫn luôn tìm kiếm Mèo Hồng Đáng Yêu để gửi lời xin lỗi, nhưng bây giờ ở trước mặt Mèo Hồng Đáng Yêu mà lại giả danh người ta thì dù có lý do gì đi nữa cũng là do cô sai.
Nếu có người mạo danh Loan Cung Ẩm Vũ thì cô chắc chắn sẽ rất tức giận. Trương Mặc Thâm thật quá tốt bụng khi lúc nãy còn để cho cô ăn xong bữa sáng một cách ngon lành.
Khúc Hoàn Hoàn càng thấy áy náy hơn.
Trương Mặc Thâm tốt bụng như thế, vậy cô… cô thừa nhận rằng mình là Loan Cung Ẩm Vũ thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Khúc Hoàn Hoàn đã hạ quyết tâm, cô bưng bát mì và nhanh chóng giải quyết nó, xong xuôi, cô ngồi trên ghế sofa căng thẳng nhìn đồng hồ chờ Trương Mặc Thâm tan làm.
Kim động hồ chậm rãi chuyển động từng vòng một, bầu trời cũng dần tối đen.
Khúc Hoàn Hoàn bất giác ngủ thiếp đi.
Tối hôm đó, Trương Mặc Thâm không về nhà như đã hẹn.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Trương Mặc Thâm: Chưa kịp đề phòng mà đã đột ngột xuống sàn rồi…