Đại Thần Lấy Nhầm Nick Clone

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Trường Thanh

Beta: Tửu Thanh

Khúc Hoàn Hoàn tốn rất nhiều công sức mà vẫn không thể giải thích được với mấy cô mấy bác về mối quan hệ giữa mình và Trương Mặc Thâm, bọn họ cứ khăng khăng cô với Trương Mặc Thâm đang vụng trộm hẹn hò sau lưng họ. Còn lý do á? Là do Khúc Hoàn Hoàn sống ở khu tập thể này nhiều năm rồi mà cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào như thế!

Hơn nữa, lúc sáng sớm, khi mà hầu hết mọi người còn đang ngủ thì hai người đã dậy chạy bộ riêng với nhau rồi!

Mặc dù chỉ mới chạy cùng nhau được một hôm nhưng vẫn bị Hỏa Nhãn Kim Tinh của các cô các bác phát hiện ra.

Đối với người bạn nhỏ tuổi nhất này, các cô bác đều hiểu rõ nghề nghiệp của Khúc Hoàn Hoàn là ngày nào cũng chỉ ở trong nhà, hơn nữa vấn đề sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của Khúc Hoàn Hoàn khiến người ta cực kỳ đau đầu, vì trừ khi bên ngoài có chuyện quan trọng thì gần như không một ai nhìn thấy bóng dáng của cô trước bữa trưa. Thế mà Trương Mặc Thâm có thể khiến Khúc Hoàn Hoàn rời giường vào buổi sáng dù anh mới chỉ chuyển đến được một thời gian ngắn. Hơn nữa anh còn có thể bắt cô vận động, điều mà trước nay chưa ai từng thấy, thành ra nếu bảo không có gì giữa hai người thì bọn họ còn lâu mới tin.

Đương nhiên các cô bác cũng không nghĩ thân phận tác giả viết truyện tổng tài kia của Khúc Hoàn Hoàn là giả.

Về phần Khúc Hoàn Hoàn, cô càng không dám kể cho người khác nghe về chuyện Mèo Hồng Đáng Yêu nên chỉ có thể ấp úng giải thích rằng mối quan hệ giữa mình và Trương Mặc Thâm rất trong sạch, nhưng lại chẳng đưa ra được bằng chứng chứng minh, cuối cùng đành thầm rơi nước mắt xin lỗi Trương Mặc Thâm mà thôi.

Không những giả mạo thân phận Mèo Hồng Đáng Yêu, lại còn khiến anh bị bọn họ tưởng là bạn trai của cô nữa, nếu Trương Mặc Thâm mà biết thì chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.

Vì thế Khúc Hoàn Hoàn càng muốn gặp Trương Mặc Thâm, nhưng mãi mà anh vẫn không xuất hiện, đèn của căn nhà đối diện cũng đã không sáng suốt một tuần liền rồi.

Do đã quen với những món ngon đối phương làm nên Khúc Hoàn Hoàn khó mà từ xa xỉ thành tiết kiệm được, cô phải quay lại ăn mì tôm, ngay lập tức những món ngon được ăn trước kia tràn ngập tâm trí khiến cô càng nhớ Trương Mặc Thâm hơn.

Đã rất nhiều lần cô muốn nói lời xin lỗi, cũng đã nghĩ ra khá nhiều lí do nhưng Trương Mặc Thâm lại không về.

Khúc Hoàn Hoàn chỉ biết liên lạc với anh thông qua WeChat và điện thoại, nhưng khi cả hai cách này đều không có tác dụng thì cô cũng không thể làm gì hơn. Cô chỉ biết Trương Mặc Thâm là nhân viên của tập đoàn Hoắc thị, chẳng lẽ còn phải đến công ty tìm anh sao?

Khúc Hoàn Hoàn buồn đến nỗi suýt không kịp đăng chương mới, ngay cả đám bạn trong nhóm chat cũng phát hiện ra cô có gì đó là lạ nên sôi nổi tag tên cô.

[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan, có phải gần đây có chuyện gì xảy ra với anh không?

[Bánh Bao Chiên]: Đúng đó, người bạn thân gay của nam chính đi bế quan mà nam chính lại còn suốt ngày nhớ đến anh ta nữa chứ.

[Một Kiếm Bình Định Cửu Châu]: Ngay cả bia đỡ đạn cũng đã tìm tới tận cửa rồi mà lại không vả thẳng vào mặt!

[Mét Chín]: Anh Loan! Anh thất tình đấy à?

Ai nấy đều giật mình, cả đám đua nhau cười trên nỗi đau của người khác.

Khúc Hoàn Hoàn im lặng gửi một hàng dấu ba chấm.

Cô nhớ ra Trương Mặc Thâm là độc giả của Loan Cung Ẩm Vũ, vì không biết làm thế nào để mở lời xin lỗi anh nên cô dứt khoát biến nỗi lo lắng thành động lực, lại mở phần mềm ra nhanh chóng đánh máy, cuối cùng cô đăng chương dài gấp đôi trong ngày hôm đó. Thậm chí suốt một tuần sau, ngày nào Khúc Hoàn Hoàn cũng liên tục đăng chương mới dài gấp đôi bình thường, đôi khi còn đột phá viết dài gấp ba!

Thông thường một chương của cô có mười nghìn chữ, nếu dài gấp ba thì thành ba nghìn chữ rồi.

Lâu lắm rồi Khúc Hoàn Hoàn không liên tục viết nhiều như vậy, hơn nữa lại còn làm việc đến nỗi ngày đêm đảo lộn, vậy nên chỉ sau một tuần là cô đã kiệt sức. Một ngày nọ, sau khi viết xong một chương dài gấp ba, Khúc Hoàn Hoàn sờ bụng, cô cảm thấy cực kỳ đói nên theo thói quen mở tủ đựng đồ ăn vặt ra, có điều bên trong trống không, đến cả hộp mì tôm cuối cùng đã cô bị ăn hết từ giữa trưa rồi.

Khúc Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, cô cầm ví đi ra ngoài mua đồ ăn.

Cô vừa mở cửa nhà thì thấy thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra, Trương Mặc Thâm đã biến mất suốt hai tuần bỗng xách túi bước đến.

Khúc Hoàn Hoàn lập tức trợn tròn mắt nhìn anh, đầu óc trống rỗng mất một lúc rồi phản xạ có điều kiện lao về phía người kia.

Trương Mặc Thâm chợt cảm thấy hoa mắt, sau đó có một người xuất hiện trước mặt anh, người đó chính là Khúc Hoàn Hoàn. Anh hơi bất ngờ, đang định chào hỏi thì bỗng thấy Khúc Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, sau đó cô cúi người xuống, tạo thành một hình cung lớn trước mặt anh.

“Tôi xin lỗi!”

Trương Mặc Thâm cảm thấy khó hiểu: “Cái gì?”

Khúc Hoàn Hoàn không dám đứng thẳng lên, cô đành phải ngẩng đầu nhìn anh trong tư thế cúi người: “Thì là việc… Tôi mạo danh Mèo Hồng Đáng Yêu ấy.”

“Hả? À việc này hả…”

Trương Mặc Thâm nhớ ra, trước lúc đi anh có nói với Khúc Hoàn Hoàn là khi trở về muốn nghe lời giải thích từ cô. Chẳng qua việc này xảy ra quá đột ngột, anh lại mới đi hơn nửa tháng, không ngờ đến bây giờ Khúc Hoàn Hoàn vẫn còn nhớ.

Anh cúi đầu, thấy dáng vẻ căng thẳng của Khúc Hoàn Hoàn thì bật cười hỏi: “Cô định ra ngoài làm gì thế?”

“Trong nhà không còn gì ăn, tôi định ra ngoài ăn cơm.” Khúc Hoàn Hoàn đứng thẳng người lên, cô hỏi: “Anh có muốn đi cùng không?”

“Không cần đâu, trên đường về tôi có mua đồ ăn rồi, nếu cô không ngại thì qua ăn chung nhé.”

Đương nhiên Khúc Hoàn Hoàn không ngại rồi.

Cô vội vàng theo sau Trương Mặc Thâm vào nhà, hơn nửa tháng không về, một lớp bụi mỏng đã phủ lên đồ dùng trong nhà. Vốn Trương Mặc Thâm muốn quét dọn qua trước đã, nhưng anh thấy nước bọt của Khúc Hoàn Hoàn sắp chảy ra đến nơi, trông như đã đói lắm rồi nên đành từ bỏ ý định mà xắn tay áo đi làm cơm.

Đối phương còn chưa mở miệng nói tha thứ nên Khúc Hoàn Hoàn không dám đi lung tung, cô chỉ bước đến cửa phòng bếp rồi ngó vào trong, tò mò hỏi: “Anh định nấu gì đó?”

“Gà rán được không?”

Khúc Hoàn Hoàn gật đầu thật mạnh, sau khi kịp phản ứng lại ngượng ngùng bám vào khung cửa: “Tôi cứ suốt ngày ăn chực của anh thế này có vẻ… Không ổn lắm thì phải?”

Trương Mặc Thâm cười như không cười, anh quay đầu lại nhìn cô.

Khúc Hoàn Hoàn lập tức xấu hổ, trước khi nói câu này thì cô đã ăn không biết bao nhiêu bữa cơm rồi còn gì?!

Cô giả mạo Mèo Hồng Đáng Yêu mà Trương Mặc Thâm vẫn còn mời cô ăn cơm đấy!

Khúc Hoàn Hoàn càng cảm thấy xấu hổ hơn, bàn tay bám lấy khung cửa siết chặt lại, cô lúng túng hỏi: “Chuyện… chuyện Mèo Hồng Đáng Yêu thì…?”

“Cô đã nghĩ kỹ xem nên giải thích như thế nào với tôi rồi chứ?”

Khúc Hoàn Hoàn gật đầu thật mạnh, nhưng nhận ra anh không nhìn thấy nên vội vàng trả lời: “Tôi nghĩ kĩ rồi.”

Trương Mặc Thâm khía mấy nhát lên thân gà, anh thản nhiên nói: “Vậy thì chờ cơm nước xong xuôi rồi giải thích cho tôi cũng được.”

“Nhưng…”

“Ăn mỗi gà rán thôi thì không đủ, cô còn muốn ăn gì nữa không?” Trương Mặc Thâm mở túi ra kiểm tra: “Súp lơ xanh xào, còn cả đậu phụ… có tôm nữa, cô muốn ăn không? Tôm chiên thì sao? Tôi nhớ bình thường cô rất thích ăn vặt, nếu không ăn hết thì có thể chuyển thành bữa ăn đêm.”

Khúc Hoàn Hoàn: …

Khúc Hoàn Hoàn nuốt nước bọt ừng ực, cô gật đầu đáp: “Được.”

~~~ Tác giả có lời muốn nói:

Loan Loan: Tôi đã kìm nén hơn nửa tháng rồi mà còn không cho tôi nói! Sốt ruột chết mất thôi! Nhưng mà tôm chiên ăn ngon thật!

Nam chính đang gài Loan Loan đấy, không biết mọi người có để ý không _(:з” ∠)_

Một Trương Mặc Thâm mà bạn không biết: Chỉ muốn khiến cô sốt ruột đến chết

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio