Vừa đến giờ ăn cơm, Khúc Hoàn Hoàn đã ngửi thấy mùi hương của thức ăn ở phòng bếp của nhà hàng xóm. Mùi thơm từ cửa sổ phòng bếp bay ra khắp nơi, còn chui qua cửa sổ đang mở của Khúc Hoàn Hoàn rồi xộc vào mũi cô.
Cô hít một hơi thật sâu, bộ não lập tức tiến hành phân tích mùi thơm này. Thức ăn hằng ngày của nhà hàng xóm đều rất ngon. Hôm nay có vẻ là một món ăn khá phong phú, nó đã được hầm một lúc lâu rồi. Mùi thơm tỏa ra cũng lâu mà vẫn không tiêu tan, từ lúc trời chưa tối đã bay sang đây, khi ấy Khúc Hoàn Hoàn còn đang gõ chữ, đồng thời cũng bị mùi hương đó khơi dậy con sâu đói trong bụng nên chẳng còn tâm trạng tiếp tục làm việc nữa, tới cả phiên âm cũng gõ sai.
Cô nhìn lịch, vừa khéo hôm nay là cuối tuần, là ngày nghỉ ngơi của những người đi làm.
Người hàng xóm mới ở căn nhà đối diện cũng là một nhân viên văn phòng bình thường, cứ đến cuối tuần thì sẽ có nguyên một ngày rảnh rỗi. Vào đúng giờ này, chỉ cần tới lúc ăn cơm thì bên ngoài cửa sổ sẽ tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn khiến Khúc Hoàn Hoàn ngửi xong có thể ăn thêm một bát cơm nữa.
Khác với người hàng xóm mới tên Trương Mặc Thâm nọ, ngày nào cô cũng phải đăng truyện, quanh năm suốt tháng ngoại trừ lúc hoàn truyện thì chẳng có lấy một ngày nghỉ, dù mưa gió bão bùng vẫn phải làm ổ trong nhà của mình cần cù chăm chỉ gõ chữ, khi người khác đang nghỉ ngơi thì cô lại bận viết truyện, khi Trương Mặc Thâm đang nấu cơm thì cô vẫn phải viết truyện.
Khúc Hoàn Hoàn đứng dậy đóng chặt cửa sổ, nhân lúc mình chưa mất tập trung thì phải gõ hết tình tiết còn lại ra mới được.
Trong lúc cô đang gõ chữ thì món ăn phong phú của Trương Mặc Thâm đã ra lò rồi.
Lúc Khúc Hoàn Hoàn mở cửa sổ cũng ngửi thấy mùi hương đậm đà đó, lần này nó còn nồng và hấp dẫn hơn trước đó, thơm đến nổi cô chảy hết cả nước bọt.
Đáng tiếc quá, nếu trước đó không xảy ra tình huống lúng túng về chuyện hai suất cơm, nói không chừng cô đã có một mối quan hệ khá tốt với hàng xóm, và ngay lúc này cũng có thể mặt dày đi ăn chực rồi.
Khúc Hoàn Hoàn thật sự không dám nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó, dường như bản thân đã dùng tốc độ bàn thờ nhận lấy hai suất cơm, sau đó mạnh tay đóng cửa lại, chỉ nói thêm một câu “cảm ơn” rồi cho Trương Mặc Thâm ở ngoài cửa. Về sau hai người cũng không có dịp gặp mặt, có điều mỗi ngày sẽ có mùi thơm bay ra từ cửa sổ.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi nhớ kỹ mùi hương này, ngay sau đó Khúc Hoàn Hoàn xoay người đi đến ngăn tủ lấy một gói mì ăn liền ra và đổ nước vào. Đợi khoảng ba phút, cô hồi tưởng lại mùi hương đó vô số lần rồi cầm nĩa vớt mì lên.
“Ding dong.”
Khúc Hoàn Hoàn đặt nĩa xuống, mờ mịt bước ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, khuôn mặt của Trương Mặc Thâm lập tức xuất hiện trước mặt Khúc Hoàn Hoàn khiến cô giật cả mình, theo bản năng đóng sập cửa lại, vẻ mặt đầy kinh hoàng dựa lưng vào cửa.
Tại sao hàng xóm ở đối diện lại đến bấm chuông cửa nhà cô???
Cô nhớ lần trước đã trả tiền rồi mà???
Đừng đừng đừng… nói là cô nhất thời mất não mà làm chuyện gì rồi nhé!?
Người ngoài cửa lại ấn chuông lần nữa, tiếng chuông vang lên liên tục. Khúc Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, dường như ngửi được mùi thơm len lỏi vào khung cửa, lúc này mới cẩn thận mở cửa, cô không dám mở toang cửa mà chỉ thò mỗi đầu ra để có thể đóng lại bất cứ lúc nào.
“Có chuyện gì thế?”
“Cô đã dùng bữa chưa?” Trương Mặc Thâm bối rối gãi đầu, ngại ngùng lên tiếng: “Bữa cơm tối nay tôi nấu hơi nhiều… Nếu cô vẫn chưa dùng bữa thì có muốn qua nhà tôi ăn không?”
“Bữa tối?”
“Đúng vậy, tay nghề của tôi khá tốt, cô có muốn nếm thử không?” Trương Mặt Thâm hơi dừng lại, anh hít mũi, chợt ngửi thấy hương thơm đậm đà của mì bò chua cay, trên mặt lập tức lộ vẻ thất vọng: “Nếu cô đã ăn rồi thì thôi vậy.”
Khúc Hoàn Hoàn vịn lấy khung cửa, hiện giờ cô đang choáng váng vì niềm vui đầy bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
Thấy vị hàng xóm trước mặt quay người và chuẩn bị rời đi thì cô vội vã mở cửa và lao tới, gật đầu không ngừng, vội nói: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”
“Ơ? Chẳng phải cô đã…”
Khúc Hoàn Hoàn nhấc chân lên, cánh cửa từ từ đóng lại theo quán tính, ngay sau đó là tiếng khóa cửa, cánh cửa đã đóng chặt. Khúc Hoàn Hoàn cũng vô tội quay sang nhìn anh.
Trương Mặc Thâm: “…” Cô hàng xóm này thật sự rất kỳ lạ!
…
Kết thúc bữa tối, Khúc Hoàn Hoàn ôm bụng ngồi nhìn những món ăn còn lại trên bàn ăn, trong lòng vô cùng tiếc nuối.
Thật lòng mà nói, trong những người cô quen biết thì tay nghề của Trương Mặc Thâm là đỉnh nhất, cũng ngon hơn rất nhiều so với những món cô gọi ở bên ngoài. So sánh với mì ăn liền thì đúng là một trời một vực, nó ngon đến mức Khúc Hoàn Hoàn phải ăn thêm một bát cơm nữa.
Trương Mặc Thâm nghi ngờ nhìn bát cơm của cô, lại còn quay lưng đi nghiêm túc so sánh kích thước lớn nhỏ của cái bát, làm thế nào cũng không cảm thấy giống như trong ấn tượng của mình.
Hai người không quá thân thiết nên lúc này cũng chẳng có gì để nói. Trương Mặc Thâm dọn dẹp bát đũa trên bàn rồi đi vào phòng bếp rửa bát. Khúc Hoàn Hoàn ngồi một mình trên ghế sofa, chốc lát sau chợt cảm thấy hơi khó xử, cô xoa mũi, chủ động lên tiếng: “Anh vừa mới dọn đến đây à? Có cảm thấy không quen không? Tôi sống ở đây cũng khá lâu rồi, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi có thể giúp anh.”
“Cảm ơn cô, chỗ này khá là tốt, không có vấn đề gì. Với lại chỗ này rất gần công ty tôi.” Trương Mặc Thâm khách sáo trả lời.
Khúc Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi: “Anh làm việc ở đâu?”
“Cô có biết tập đoàn Hoắc thị không?”
Khúc Hoàn Hoàn gật đầu. Tập đoàn Hoắc thị rất nổi tiếng ở chỗ bọn họ, ông chủ Hoắc Minh Châu cũng có tiếng là một kim cương vương lão ngũ (), thường xuyên lên trang bìa của tạp chí tài chính. Đẹp trai trẻ tuổi nhiều tiền, là người tình trong mộng của rất nhiều người. Mà điều khiến Khúc Hoàn Hoàn ấn tượng nhất không phải là những điểm này.
() Kim cương vương lão ngũ (người đàn ông kim cương): Cụm từ chỉ người đàn ông giàu có, đẹp trai, phong độ, xuất thân từ một gia đình cao quý, có tiền, có thế.
Tác giả Mèo Hồng Đáng Yêu mà cô thường lấy làm lá chắn có tác phẩm tiêu biểu là “Tổng tài bá đạo yêu tôi”. Mà nam chính trong tác phẩm đó tên là Hoắc Minh Châu, cũng có một tập đoàn Hoắc thị, vì để đóng giả làm Mèo Hồng Đáng Yêu, Khúc Hoàn Hoàn cũng đã đọc rất nhiều tài liệu, tất cả các độc giả đều cho rằng nguyên mẫu của nam chính Hoắc Minh Châu chính là Hoắc Minh Châu ngoài đời thực.
Cũng chẳng biết tổng giám đốc Hoắc có đẹp trai ngầu lòi bá đạo như ngài Hoắc trong sách không nhỉ?
Khúc Hoàn Hoàn chợt cảm thấy buồn cười với suy nghĩ của bản thân, dù sao tiểu thuyết cũng là tiểu thuyết, tuy lấy nguyên mẫu từ tổng giám đốc Hoắc thì vẫn sẽ có rất nhiều điểm khác biệt. Bản thân cô cũng viết tiểu thuyết nên cực kỳ hiểu.
Có điều nhân viên của tổng giám đốc Hoắc đang ở trước mặt mình thì vẫn có thể buôn chuyện một chút. Chân Khúc Hoàn Hoàn cọ xát mặt đất, hỏi: “Vị tổng giám đốc Hoắc đó… Trông như thế nào?”
Trương Mặc Thâm vuốt cằm: “Giống như những gì bên ngoài đồn đại vậy.”
Khúc Hoàn Hoàn lập tức cảm thấy thất vọng.
Sau đấy cô lại nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, Trương Mặc Thâm chuyển đến đây cũng đã được một khoảng thời gian rồi, xung quanh căn nhà chỗ nào cũng có vật dụng cá nhân. Căn nhà rất gọn gàng, ngay cả mấy góc nhỏ cũng được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp vô cùng ngăn nắp. Khúc Hoàn Hoàn bối rối ngồi xuống, cô cố gắng làm phẳng các nếp gấp trên tấm chăn ở ghế sofa.
Chủ nhà đang ở trong phòng bếp rửa bát, tính cách Khúc Hoàn Hoàn cũng không hướng ngoại cho lắm, càng chưa nói đến việc lúc trước đã xảy ra tình huống khá ngượng ngùng, vậy nên Khúc Hoàn Hoàn không biết phải đối mặt với anh thế nào, cô ngồi thêm một lúc nữa thì tạm biệt rồi rời đi.
Có một chiếc thùng giấy đặt trước cửa, lúc Khúc Hoàn ra cửa vô tình nhìn thấy, thùng giấy không dán băng dính nên đã để lộ một góc nhỏ trong thùng. Có một màu đỏ hồng rất chói mắt, dường như trên đó còn có hình ảnh của nhân vật, Khúc Hoàn Hoàn cũng không quan tâm lắm, cô chỉ nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khúc Hoàn Hoàn về nhà xử lí nốt bát mì ăn liền, xong xuôi, cô tiếp tục lên mạng tìm thông tin để lập dàn ý cho truyện của mình.
Ngón tay cô lướt qua những quyển sách trên kệ, đột nhiên dừng lại ở một quyển sách màu đỏ hồng quen thuộc, vừa rồi cô đã thấy nó trong chiếc thùng giấy.
Khúc Hoàn Hoàn lấy quyển sách đó ra, vừa đọc tên sách đã quay đầu đi.
Thật sự rất cay mắt!
Không phải quyển sách nào khác mà chính là “Tổng tài bá đạo yêu tôi” của tác giả Mèo Hồng Đáng Yêu, người mà cô lấy làm lá chắn.
Chắc chắn chỉ là trùng hợp.
Khúc Hoàn Hoàn chu đáo đặt quyển sách trở về chỗ cũ.
Kiểu người tốt bụng như Trương Mặc Thâm ấy mà, vừa kiệm lời vừa không hay cười, nhìn qua đã cảm thấy rất nghiêm túc và ưu tú rồi, làm sao có thể thích loại truyện này được chứ?
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm của nam chính khi đang cầm bát: @[email protected] Hình như hơi ít cơm nhỉ? Rõ ràng trong ấn tượng của mình thì phải nhiều hơn mà.