Editor: Lữ
Beta: Tửu Thanh
Các loại nguyên liệu được ninh nhừ với nhau, hương thơm hỗn hợp tỏa ra từ khe hở giữa nồi và vung, tràn ngập trong từng ngóc ngách của căn phòng, Khúc Hoàn Hoàn đã chờ mong từ sáng sớm, cô nhìn Trương Mặc Thâm vừa chuẩn bị đủ mọi loại nguyên liệu, vừa xem xét nồi hầm đã nổi đầy bọt nước lăn tăn, anh bận rộn trong nhà bếp cả ngày, cuối cùng cũng tới giai đoạn bắt đầu hầm cách thủy.
Đến giữa trưa, cô bắt đầu khoe khoang trong nhóm, khen Trương Mặc Thâm đủ kiểu, tâng bốc tay nghề nấu nướng của anh lên mức thần kỳ, khiến đám người trong nhóm phải cùng nhau tẩy chay Khúc Hoàn Hoàn. Thậm chí, khi cô rủ mọi người thi gõ chữ cũng chẳng ai thèm trả lời. Nhưng Khúc Hoàn chẳng còn tâm trí đâu để gõ chữ, mùi thơm trong nồi không ngừng tỏa ra, quanh quẩn ở mũi cô mãi chẳng bay đi, sao cô có thể tĩnh tâm mà gõ chữ nổi cơ chứ?
Phật Nhảy Tường là một món ăn vô cùng phức tạp, Trương Mặc Thâm chưa từng làm, Khúc Hoàn Hoàn cũng chưa từng ăn, nhưng mỗi lần thấy tên của món ăn này, cô lại bắt đầu tưởng tượng đến hương vị của nó. Bây giờ mới có dịp được thưởng thức, khi món ăn còn ở trong nồi mà cô đã ngồi xổm trước cửa nhà bếp từ lâu rồi.
Khúc Hoàn Hoàn chờ mãi đến tận bữa tối. Sắc trời tối dần, cuối cùng món Phật Nhảy Tường cũng ra lò.
Một nồi đầy các loại nguyên liệu khác nhau, mùi thơm của món canh trong đó cũng vô cùng hấp dẫn. Khúc Hoàn Hoàn vừa húp thử một ngụm thì không dừng được, chút lý trí còn sót lại khiến cô cầm di động lên chụp vài tấm ảnh để lát nữa gửi vào nhóm cho lũ bạn xem, sau đó cô dùng toàn bộ cơ thể và trí óc để thưởng thức món ăn ngon tuyệt vời này.
Sau khi ăn tối xong, Khúc Hoàn Hoàn ôm chiếc bụng tròn vo nằm trên sofa, cảm thấy dạ dày mình đang căng lên, cô giãy giụa định đứng lên, nhưng không chịu nổi lại phải nằm xuống. Khúc Hoàn Hoàn vừa khẽ rên rỉ vừa rút di động ra gửi mấy tấm hình cho đám bạn trong nhóm.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: [Phatnhaytuong.jpg]
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Xem đi! Bạn trai tôi làm đấy!
Giờ này hầu hết mọi người đều đang ăn cơm, một số người trong nhóm làm việc và ngủ nghỉ không theo quy luật có khi còn chưa ăn, cô vừa gửi ảnh vào đó, lập tức đã khiến đám bạn liên tục kêu rên.
[Hệ thống nhắc nhở]: Bạn bị nhân viên quản lý cấm trao đổi trong một ngày!
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan đúng là đồ không biết xấu hổ! Không biết bây giờ có rất nhiều người vẫn chưa ăn cơm ư?
[Mét Chín]: Đúng! Em nhìn mà muốn ăn luôn cả Màn Thầu Sinh Tiên!
[Màn Thầu Sinh Tiên]: …
Vì bị cấm trò chuyện, bao nhiêu lời cô định nói đều chẳng thể gửi đi, Khúc Hoàn Hoàn cười hả hê, ngón tay nhanh chóng thao tác, lập luôn một nhóm chat mới rồi kéo tất cả đám bạn vào đó, nhân cơ hội bọn họ chưa kịp phản ứng, cô nhanh chóng gửi một đống ảnh Phật Nhảy Tưởng vào trong.
[Loan Cung Ẩm Vũ]: Tay nghề nấu nướng của bạn trai tôi quá đỉnh!
Mọi người: …
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời], [Mét Chín], [Màn Thầu Sinh Tiên]… đã rời nhóm.
[Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời]: Anh Loan đâu rồi nhỉ, mọi người có thấy không?
[Sợ Bóng Sợ Gió]: Anh Loan là ai?
[Mét Chín]: mỉm cười Chắc là tên gay nào đấy bị FFF thiêu cháy rồi.
Khúc Hoàn Hoàn xoa bụng cười không trả lời, lại mở Weibo và đăng những hình ảnh Phật Nhảy Tưởng vừa rồi lên dòng thời gian, muốn khoe với mọi người bạn trai mình giỏi giang cỡ nào, cô cũng không quên tag đám @Mạnh Mẽ Hướng Về Phía Mặt Trời vào, chúc họ sớm thoát ế, thoát khỏi bể khổ. Hoàn thành xong mọi việc, những người được tag còn chưa kịp nhận ra, Khúc Hoàn Hoàn đã vội vàng đăng xuất rồi đặt di động xuống bên cạnh, tiếp tục ôm bụng rên rỉ.
Sau khi Trương Mặc Thâm rửa bát xong, vừa bước ra ngoài thì trông thấy Khúc Hoàn Hoàn đang ôm bụng lăn lộn, chợt cảm thấy buồn cười, anh ngồi xuống bên cạnh giúp cô xoa bụng: “Lúc nãy anh đã bảo đừng ăn nhiều thế mà, em không chịu nghe lời gì cả.”
Khúc Hoàn Hoàn lẩm bẩm: “Khó khăn lắm anh mới làm một lần, lần tiếp theo chẳng biết tới khi nào.”
“Nhưng mà người khó chịu bây giờ là em đấy.”
“Tại anh nấu ngon đấy chứ.” Khúc Hoàn Hoàn sờ cằm, rầu rĩ hỏi: “Nếu sau này em béo ú thì phải làm sao?”
Trương Mặc Thâm nhìn cô đầy chờ mong: “Vậy là em bắt đầu muốn tập thể dục rồi đúng không?”
“…”
“Không tốn nhiều thời gian lắm đâu, chỉ cần mỗi ngày em dậy sớm chạy bộ với anh, sau đó anh sẽ tính toán khẩu phần ăn của chúng ta, vậy thì em không cần phải lo lắng về cân nặng nữa rồi.” Ánh mắt Trương Mặc Thâm lấp lánh nhìn cô: “Chẳng những có thể giảm cân, lại còn giữ gìn sức khỏe, em thấy thế nào?”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Cô có thể nói không ư?
Khúc Hoàn Hoàn suy sụp ôm mặt. Thân là một trạch nữ, vậy mà bạn trai lại sớm chiều muốn cô tập thể dục, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau này không?
Cô im lặng không chịu trả lời, Trương Mặc Thâm cũng hiểu ý của cô, thấy vậy thì khá thất vọng: “Mấy hôm trước, lúc anh đi tập thể dục có gặp mấy cô bác…”
Nghe thấy chữ mấy cô mấy bác, Khúc Hoàn Hoàn lập tức nheo mắt lại, có dự cảm chẳng lành.
Tiếp theo anh nói: “Mấy cô bác hỏi anh là có phải anh đang hẹn hò với em không, anh đáp vâng. Các cô các bác ấy lại hỏi sao không thấy em đi cùng anh, anh trả lời là sáng sớm thế này, em vẫn còn đang ngủ… Em biết bọn họ nói gì không?”
Khúc Hoàn Hoàn che mặt, run rẩy đáp: “Không! Em không muốn nghe!”
Trương Mặc Thâm lại buồn bã cất lời: “Họ nói, từ ngày em dọn đến tiểu khu này, toàn ngủ đến giữa trưa mới dậy, đêm thì thức mãi không ngủ, thỉnh thoảng có thời gian cũng xuống dưới vận động, nhưng phần lớn thời gian em đều ở nhà, đến giờ ăn cơm thì có người tới giao cơm tận cửa hoặc là ăn mì gói, không biết tự nấu ăn… Cứ thế vài năm nữa, cơ thể em nhất định sẽ yếu dần đi, các cô các bác dặn đi dặn lại rằng nếu anh đã bắt đầu hẹn hò với em thì phải cố gắng giúp em làm việc và nghỉ ngơi có giờ giấc, không thể cả ngày cứ ru rú trong nhà được, thỉnh thoảng cũng phải xuống tầng đi lại một chút, nếu sáng sớm thức dậy chạy bộ với bạn trai là tốt nhất…”
Nhảm nhí!
Câu cuối cùng chắc chắn không phải do mấy cô bác nói!
Cô quen mấy cô bác từ lâu rồi, cách sống của cô bị họ nhắc đi nhắc lại không ít lần, nhưng Khúc Hoàn Hoàn nghe xong cũng quên sạch, lâu dần, các cô bác chẳng thèm nói nữa. Cô là một ví dụ tiêu cực điển hình, nếu mấy đứa cháu ở nhà của các cô bác mà cứ mải chơi game thì nhất định họ sẽ lôi cô ra để nói, vì thế có vài lần Khúc Hoàn Hoàn được đưa lên đầu danh sách về những thói xấu.
Thật ra mấy cô bác cũng không buồn thay đổi cách sống của cô nữa rồi, nhưng bây giờ Trương Mặc Thâm vừa xuất hiện, bọn họ lại thấy được hy vọng nên mới cẩn thận dặn dò Trương Mặc Thâm phải kéo cô ra ngoài vận động, có khi còn quan tâm cô hơn cả con gái trong nhà ấy chứ.
Không chỉ các cô các bác, ngay cả Trương Mặc Thâm cũng nghĩ như vậy.
Khúc Hoàn Hoàn đau khổ bịt tai lại rồi rên rỉ, cố gắng lắc đầu tỏ vẻ không muốn nghe.
Giọng nói của Trương Mặc Thâm bé dần, anh lắc đầu, xem ra vô cùng chán nản: “Được rồi, nếu em không muốn thì anh cũng không ép em.”
Khúc Hoàn Hoàn ngừng lắc đầu lại, do dự bỏ tay xuống rồi vểnh tai lên nghe anh nói.
Thậm chí động tác xoa bụng cho cô cũng chậm lại, bàn tay anh lúc xoa lúc không, buồn bã lên tiếng: “Vậy là anh vẫn phải một thân một mình tập thể dục, sau đó đi mua nguyên liệu nấu ăn, rồi lại nấu ăn một mình, đi làm một mình, đợi em dậy một mình… Em nhớ dậy sớm một chút, sau đó anh còn phải ăn sáng một mình!”
Anh lặp lại hai chữ “một mình” liên tục, lần nào cũng nhấn mạnh vào đó.
Khúc Hoàn Hoàn khóc thầm, cô cắn tay ngăn bản thân mềm lòng mà đồng ý với anh.
Trương Mặc Thâm ngước mắt lên, buồn bã nhìn cô một cái, sau đó lại thở dài: “Không biết đến bao giờ anh mới có thể tập thể dục với em như ngày trước…”
Khúc Hoàn Hoàn khóc thành tiếng: “Em đi với anh, em chạy với anh… chạy với anh…”
Lúc này Trương Mặc Thâm mới thỏa mãn, tươi cười vỗ khuôn mặt của cô: “Ngoan lắm, lần sau anh lại làm Phật Nhảy Tường cho em.”
Khúc Hoàn Hoàn trống rỗng nhìn lên trần nhà, trông y như một kẻ ngốc vậy.
Hôm sau, Trương Mặc Thâm nói được làm được, sáng sớm đã sang gọi cô dậy chạy bộ. Trước đây Khúc Hoàn Hoàn cũng đã chạy bộ với anh vài lần, nhưng chỉ được mấy ngày thì cô dừng lại. Sau này, Khúc Hoàn Hoàn không những không tập thể dục nữa mà còn nắm được nhược điểm của Trương Mặc Thâm khiến mỗi lần anh gọi dậy là cô lại bắt đầu uy hiếp sẽ ngừng đăng chương mới, từ đó Trương Mặc Thâm chẳng dám gọi cô dậy nữa… Bây giờ cũng đã cách khi ấy một khoảng thời gian khá dài rồi, hơn nữa, mấy hôm nay trời nóng lên, mới sáng sớm mà nhiệt độ đã rất cao.
Khúc Hoàn Hoàn lau mồ hôi đang túa ra, van xin Trương Mặc Thâm: “Hôm nay trời nóng thế này, em có thể ngừng chạy được không?”
“Không được.” Trương Mặc Thâm từ chối.
Khúc Hoàn Hoàn: “Vậy…”
“Cũng không được.”
Cô vẫn chưa nói gì mà!
Trương Mặc Thâm không thèm để ý đến khuôn mặt đáng thương của Khúc Hoàn Hoàn, anh vẽ cho cô một vòng tròn lớn: “Trước tiên chạy một vòng quanh công viên đã.”
Nói vậy thì chắc cô không chỉ chạy có một vòng rồi, Khúc Hoàn Hoàn sợ anh tăng thêm vòng nên không dám cò kè mặc cả nữa mà lẽo đẽo chạy theo sau anh.
Lâu rồi Khúc Hoàn Hoàn không vận động, thể lực nhanh chóng cạn kiệt, cô thở hồng hộc bị Trương Mặc Thâm kéo đi. Người đến công viên ngày một nhiều hơn, mấy cô bác trong tiểu khu mà họ quen biết cũng đã có mặt, họ vui vẻ thì thầm to nhỏ với nhau.
“Chị đã nói Tiểu Trương là người tốt mà, em xem Hoàn Hoàn bị kéo đi chạy bộ kìa.”
“Em biết ngay nói với Tiểu Trương là ý tưởng hay mà, trước đây chúng ta khuyên bảo kiểu gì Hoàn Hoàn cũng không thèm nghe, Tiểu Trương vừa ra tay đã thành công rồi, bọn trẻ bây giờ nói như thế nào ấy nhỉ? Sức mạnh tình yêu à?”
“Ái chà chà, còn không phải sao?”
“Hi vọng Hoàn Hoàn có thể kiên trì thêm mấy ngày nữa, đừng như lần trước, mới chạy vài ngày đã trốn mất.”
“…”
Lúc Khúc Hoàn Hoàn chạy ngang qua, các cô các bác còn nhiệt tình kéo cô lại, vừa đưa nước vừa đưa đồ ăn vặt, cô nhận lấy từng thứ một nên bất giác dừng lại.
Thấy Trương Mặc Thâm đã chạy xa, các cô bác lại bắt đầu oán trách: “Hoàn Hoàn, nhìn cháu xem, Tiểu Trương đưa cháu đi chạy bộ đấy, chưa gì đã bắt đầu lười biếng rồi à?”
“Đúng vậy, đồ này để về nhà ăn cũng được, lại đây, uống một ngụm nước rồi mau đuổi theo đi.”
Khúc Hoàn Hoàn: “…” Là ai giữ cô lại!? Là ai?? Là ai!!!!
Cô bị bắt uống nước, sau đó bị lấy lại đồ ăn vặt, cuối cùng đành phải ấm ức đuổi theo anh.
Khoảng thời gian Khúc Hoàn Hoàn bị các cô bác kéo lại, Trương Mặc Thâm đã chạy đi rất xa rồi, cô chậm chạp đuổi theo, cuối cùng cũng trông thấy Trương Mặc Thâm dưới tòa nhà mình ở. Anh đứng đó, trông giống như đang đợi cô.
Khuôn mặt Khúc Hoàn Hoàn bỗng sáng bừng lên, vội chạy đến chỗ anh, không ngờ bên cạnh lại có một cô gái chạy vượt qua cô, sau đó giảm tốc độ, dừng lại bên cạnh Trương Mặc Thâm.
Khúc Hoàn Hoàn:???
Hai người chào hỏi, cuộc trò chuyện nhanh chóng bắt đầu, hóa ra Trương Mặc Thâm đang đợi cô cũng chú ý đến cô gái kia, dường như hai người họ rất thân thiết với nhau, vừa nói vừa cười, hoàn toàn bỏ quên Khúc Hoàn Hoàn.
Ánh mắt của Khúc Hoàn Hoàn quét từ ngực, cánh tay rồi xuống đến phần đùi lộ ra của cô gái kia, lại thoáng nhìn Trương Mặc Thâm một cái, cô nheo mắt rồi dừng bước, nhân lúc hai người không để ý, cô lén lút trốn sau cái cây bên cạnh, thò đầu ra quan sát hai người kia.
Rốt cuộc cô ta là ai?
Tại sao Trương Mặc Thâm lại quen cô ta?
Cô ta xinh đẹp như thế, lại còn cười nói vui vẻ với anh nữa chứ?
Tức thật, Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy bản năng chiếm hữu mạnh mẽ của phụ nữ sắp trỗi dậy rồi!