Chương : Một lần ngủ ba trăm năm
Edit: April
Khóe miệng Lục Trầm co giật, mở to mắt nhìn thần tượng tuổi thơ của mình với gương mặt anh tuấn phi phàm đang nhăn nhăn cái mũi cố lấy con nhện có hoa văn cùng màu sắc rực rỡ ở trên trán xuống.
Cả người cậu run rẩy, con nhện lớn như vậy, không có độc chớ.
Lén nhìn về cái mạng nhện dầy bằng nửa ngón tay trên đầu của thần tượng, cậu kìm nén lại cảm giác hoảng loạn cắn răng cẩn thận ngồi xuống nhìn chằm chằm con nhện kia hồi lâu, nhắm hai mắt lại dựa theo trí nhớ của mình đưa tay về phía con nhện.
"Ngươi muốn làm gì?" Tôn Ngộ Không đặc biệt cảnh giác, tên tiểu yêu kia ngồi xổm xuống khiến cả người hắn căng thẳng, bởi vì bị Ngũ Chỉ Sơn giam cầm nên hắn không thể sử dụng được pháp thuật, chỉ có thể trợn mắt rống to.
Một tên tiểu yêu không có chút thanh danh dám ở trên đầu Đại Thánh hắn táy máy tay chân, chờ khi hắn phá vỡ Khai Phong ấn thế nào cũng phải đem tên tiểu yêu này làm thịt.
Lục Trầm thu tay lại, cánh tay run rẩy lỡ quẹt phải người kia, mí mắt giật liên tục, nở một nụ cười lấy lòng: "Đại Thánh, ta không có làm gì hết."
Tôn Ngộ Không: "..." Có bị bệnh không, đi chỗ khác chơi, đừng có phá đồ chơi của ta.
Lục Trầm thấy sắc mặt hắn không tốt, biết hắn tâm cao khí ngạo, bị nhốt ở chỗ này, một con nhện cũng có thể ở trên đầu hắn làm mưa làm gió, tâm trạng chắc chắn sẽ không tốt, lông mày cong lên: "Ngài Đại Thánh, để ta giúp ngài lấy mạng nhện cùng với mấy cành cây ở trên đầu xuống, xin ngài đừng đánh, ta đánh không lại ngài."
Dù có muốn động thủ nhưng cũng không phải bây giờ, chờ đến khi ngươi đến Bạch Cốt Sơn ta chỉ cần thò đầu ra cho ngươi gõ ba cái, ta chết là xong.
Thấy Lục Trầm sợ bị đánh, trong lòng Tôn Ngộ Không lúc này cười nhạo, tên này chỉ có chút xíu yêu lực, chỉ cần ta thổi một hơi ngươi liền hồn phi phách tán, ta còn chưa kịp ra tay đâu, mặt vô cảm nhìn tiểu yêu trước mặt.
Tạm thời chưa biết mục đích hắn tới đây làm gì, không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Ý nghĩ trong đầu Đại Thánh chợt thay đổi, suy nghĩ đến vấn đề đơn giản hơn, tiểu yêu này chắc là ở đây đã lâu, nhìn vẻ mặt của hắn hình như là biết mình.
"Ngươi là ai?" Chỉ có thể nhìn tên tiểu yêu này ở trước mặt mình lúc ẩn lúc hiện, thật không thoải mái, nhưng mà hắn bây giờ không có biện pháp để xử lý tên kia, giọng nói càng không hòa nhã.
Lục Trầm chưa từng thấy qua Tôn Ngộ Không, nhưng mà cậu đã lật cuốn Tây Du Ký đến muốn mòn rồi, cậu biết nhân vật Tôn Đại Thánh trong Tây Du Ký là một người bướng bỉnh bất tuân, huống chi bây giờ hắn còn chưa mang Khẩn Cô Chú [], chưa được Đường Tăng dạy dỗ. So với nguyên bản đã được dạy dỗ, tên này nhất định càng khó sống chung hơn.
[]: Khẩn Côn Chú: vật Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí.
Lục Trầm cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, tận lực nở nụ cười ôn nhu nhất để bù đắp cho việc bản thân là yêu quái: "Ta tên là Lục Trầm."
Cậu cười híp mắt lấy ra một cái lược ở trong ngực, tùy tiện giúp hắn sửa sang lại mái tóc: hai con mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh, ta trước kia có nghe qua chuyện của ngài, ngài thật là lợi hại, đại náo cả thiên giới, ngài chính là thần tượng của ta, ta rất sùng bái ngài."
Tôn Ngộ Không: "..." Tóc bị kéo đau, hắn chính là Đại Thánh, không quan tâm chút chuyện nhỏ nhặt về bề ngoài, nhưng mà ai cho phép tên kia chải đầu cho hắn chứ.
Hoài nghi liếc mắt nhìn Lục Trầm, hắn không hiểu thần tượng là cái gì, nhưng mà thời điểm người này nói sùng bái hắn đôi mắt quả thật rất giống tiểu hầu tôn ở Hoa Quả Sơn, liếc nhìn: "Ngươi là yêu quái gì?"
Vì sao hắn thấy tên tiểu yêu này tuy mang hình người nhưng yêu khí trên người hắn lại rất yếu ớt.
Từ lò bát bát quái đi ra, hoả nhãn kim tinh thành hình, tiểu yêu này yêu thuật kém như vậy, không có đạo lý gì hắn lại không nhìn ra được nguyên hình của y.
Lục Trầm chớp chớp đôi mắt, vô thức sờ miếng ngọc bội bên hông, bởi vì cậu tìm được pháp bảo có thể che giấu nguyên hình, trước đó còn có chút hồi hợp, nhưng xem ra ngài Đại Thánh cũng không phát hiện ra điều gì.
Chờ khi đến Bạch Cốt Sơn, cậu chỉ cần tùy tiện biến thân, cho dù là ngài Đại Thánh cũng chưa chắc sẽ nhận ra. Lục Trầm cười cong đôi mắt.
Cậu nghiêng đầu, đáy mắt thoáng qua một tia giảo hoạt: "Ngài Đại Thánh, nguyên hình ta rất xấu, cho nên ngài đừng hỏi, ta ngại."
Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm cậu hồi lâu.
Lục Trầm trong lòng chột dạ, nắm chặc miếng ngọc bội màu trắng đến mức gân xanh trên mu bàn tay mơ hồ hiện ra, thật đáng sợ nha, tuy hành động đã bị hạn chế, nhưng không hổ là Tề Thiên Đại Thánh, chỉ cần khí thế bản thân cũng đủ ép cậu đến mức không thở được.
Nhìn đôi mắt đang phun lửa kia, không chừng bạch cốt sẽ biến thành hắc cốt, Bạch Cốt Tinh có khi nào hồi sinh bóp chết mình.
Một lúc lâu sau Tôn Ngộ Không cuối cùng cũng nói chuyện: " Ừ."
Áp lực trước ngực trong nháy mắt tiêu biến, tay Lục Trầm đột nhiên mất sức, nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, sau khi cậu sống lại thật vất vả mà, vẻ mặt đau khổ: "Ngài Đại Thánh, ngài cần gì phải khi dễ ta, ta ở trước mặt ngài sao dám làm càn chứ?"
Tôn Ngộ Không liếc nhìn cậu, xong dời tầm mắt đi chỗ khác, quả thật không đáng để tâm.
Sau khi Lục Trầm trở lại bình thường liền cười hì hì tiến lại gần, từ trong ngực cầm ra quả dại mong muốn lấy lòng, trên bạch y quẹt hai cái đưa tới: "Ngài Đại Thánh, ngài có muốn ăn không, ngọt lắm, ăn rất ngon."
Tôn Ngộ Không ngước mắt lên nhìn cậu.
Lục Trầm rụt đầu, rụt tay lại, hiển nhiên là cậu sợ nhưng đôi mắt vẫn sáng trong suốt, đây thật sự là thần tượng của cậu sao, trước đây Tôn Ngộ Không đối với cậu cùng lắm cũng chỉ là một đống chữ, một biểu tượng.
Nhưng bây giờ là người thật hàng thật nha, con khỉ này thật sự xuất hiện ở trước mặt cậu, tuy rằng lông trên mặt không giống với mấy vị Thiên lôi hòa thượng ở trên ti vi ,sách vở, nhưng như vậy nhìn đẹp trai hơn.
Trong tim Lục Trầm tràn đầy bong bóng màu hồng, cùng nam thần tiếp xúc gần như vậy, cậu hạnh phúc đến muốn ngất.
Tôn Ngộ Không: "..." Tiểu yêu này chắc là thực vật hóa hình, linh trí còn chưa mở hoàn toàn.
Sau khi hắn bị giam cầm tại đây, yêu quái có linh trí xung quang chu vi năm trăm dặm đều đã trốn hết, nếu không sao cả một người nói chuyện hắn cũng tìm không thấy, Tôn Ngộ Không nhìn trái cây màu đỏ trong tay cậu, nhấp mím môi: "Làm sao mà ăn?"
Lục Trầm phản ứng ngay lập tức, vội vàng xếp chân ngồi xuống đất, cẩn thận trải khăn trên mặt đất, đem toàn bộ trái cây trong ngực lấy ra, từng bước từng bước đút cho Tôn Đại Thánh: "Ngài Đại Thánh, ngài ở chỗ này được bao nhiêu năm rồi."
Đầu ngón tay chợt đau xót, Lục Trầm ai u một tiếng, nhìn thấy đôi mắt Tôn Ngộ Không thoáng qua một tia lửa, vội rút tay về.
Đại Thánh thế mà lại cắn người! Lục Trầm nhìn năm ngón tay mà nước mắt lưng tròng, mười ngón tay đau lòng vì cậu mà run run.
Tôn Ngộ Không khẽ cười một tiếng: "Ba trăm năm."
Lục Trầm lại ai u một tiếng, lần này là bị thời gian hù dọa.
Tôn Ngộ Không nâng mí mắt, đáy mắt toát ra chút khinh thường, nhìn cậu.
Lục Trầm ngượng ngùng gãi cằm: "Lúc trước ta ngủ ở dưới chân núi, lúc đó ngọn núi này mới hình thành, không nghĩ mới tỉnh dậy đã qua ba trăm năm."
Tôn Ngộ Không: "..." Cơn giận vừa nổi lên ngay tại thời điểm cậu nói ngủ một giấc chớp mắt đã qua ba trăm năm liền biến mất, quả nhiên là thực vật chưa thành tinh, chỉ cần cắm rễ liền ổn định cũng không sợ tịch mịch.