Chương : Quốc vương Nữ Nhi Quốc
Edit: April
Ánh mắt Tôn Ngộ Không dừng ở trên người cậu thật lâu, thấy Lục Trầm có chút ngượng ngùng mới thu hồi lại, lười biếng gãi gãi lỗ tai nói: "Ta đi trộm văn điệp, ngươi đi theo chỉ thêm mang thêm phiền phức."
Lục Trầm kinh ngạc: "Bây giờ đi luôn sao?"
Tôn Ngộ Không: "Nếu không thì khi nào?"
Cậu thận trọng nhìn xung quanh một vòng: "Ngươi nói lớn giọng như vậy, không sợ bị người ta nghe thấy sao?" Sau khi nói xong liền cười, "Bất quá nơi này cũng chẳng có ai đánh thắng được ngài Đại Thánh."
Lục Trầm lần nữa ngồi xuống, biết ngài Đại Thánh còn muốn nói chuyện với mình, trái tim nãy giờ vẫn còn bay bổng trên không cuối cùng cũng hạ xuống.
Cậu khẽ ngâm nga tâm trạng rất tốt cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng: "Vậy ngươi nhanh chóng trở lại nha."
Sau đó liền quay đầu đi tìm Đường Tăng tán gẫu: "Đường Đường, ngươi sao lại đồng ý trộm văn điệp vậy?"
Vẻ mặt Đường Tăng bất đắc dĩ, nhìn sang Trư Bát Giới vẫn lười biếng đang ăn cùng Sa Ngộ Tịnh cả buổi sáng hôm nay cứ dè dặt, thậm chí còn không dám nói lời nào, dùng lại ý buổi tối hôm qua của cậu để giải thích: "Đây không phải là trộm, chúng ta chẳng qua chỉ lấy lại đồ của mình thôi."
Lục Trầm dẩu mặt: "Được rồi, lấy lại đồ của mình." Cậu cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân sâu xa khiến Đường Đường thay đổi chủ ý, chỉ muốn nhanh chóng lấy lại được đồ vật của mình rồi rời khỏi nơi đây, để sớm ngày lấy được chân kinh đồng thời cũng hoàn thành ước định của mình với ngài Đại Thánh, nhanh chóng trở về.
Hơn nữa, thành thật mà nói, cậu cũng không thích Quốc Vương Nữ Nhi Quốc, còn có Tỳ Bà Tinh kia nữa.
Nhìn một cái liền biết là người không đứng đắn!
Hoàn toàn làm đỗ vỡ ước mơ về một tình yêu đẹp của mình trong tương lai.
Tam quan sụp đổ dù đã hợp lại cũng không đứng lên được, tốt nhất vẫn là mau rời khỏi đây!
Nói tiếp về Tôn Ngộ Không bên kia đi trộm văn điệp, thực ra chính là nghênh ngang đi cướp thôi.
Quốc vương Nữ Nhi Quốc ngồi đằng sau tấm màng, mờ mờ ảo ảo phản chiếu thân ảnh yểu điệu, Tỳ Bà Tinh ngồi ở bên cạnh nàng ta nhẹ nhàng ôn nhu phe phẩy quạt.
Tôn Ngộ Không đầu cũng lười ngẩng lên, gãi gãi càm: "Vẫn còn chưa chịu giao ra."
Tỳ Bà Tinh vung tay lên, hồng y lượn quanh mắt, cả người được quấn bởi một tầng y phục bằng lụa mỏng đứng trước mặt Tôn Ngộ Không. Sóng mắt lưu chuyển, khóe mắt hàm tình: "Ngài Đại Thánh, sao lại không chịu ngẩng đầu lên nhìn ta một cái?"
Tôn Ngộ Không mím môi không nói lời nào, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tỳ Bà Tinh tựa hồ sớm đoán được hắn sẽ có phản ứng như thế, cũng không cưỡng cầu, chẳng qua tự mình nói tiếp: "Ngài Đại Thánh, ta thế mà lại không bằng vị tiểu huynh đệ có dáng vẻ đẹp mắt kia ư." Vừa nói xong nàng ta bỗng nhiên ngửa đầu cười lớn ha ha ha, "Không nghĩ tới người trong Phật môn thế nhưng lục căn không tịnh, còn tàn lưu thất tình lục dục, thật muốn biết Phật tổ sau khi biết được sẽ có cảm tưởng gì đây?"
Tôn Ngộ Không lãnh đạm nhìn nàng, trực tiếp phớt lờ, ánh mắt rơi vào trên người Quốc vương ngồi phía sau sa mạn, ánh mắt khẽ dao động, tay vừa nhấc lên cuốn văn điệp trên mặt bàn liền soạt một tiếng rơi vào trên tay hắn, xoay người rời đi.
Tỳ Bà Tinh bỗng nhiên ở phía sau kêu to: "Tôn Ngộ Không, bản thân ngươi vốn là yêu quái, tại sao lại muốn bảo hộ Đường Tam Tạng đến Tây Thiên thỉnh kinh, đã muốn hộ hắn đi thỉnh kinh, vì sao còn động tình?"
Tôn Ngộ Không sãi bước tiến về phía trước, ngón tay vuốt Khẩn Cô Chú trên đầu: "Năng lực càng lớn trách nhiệm càng nhiều, chẳng qua sau này —— trách nhiệm này chỉ vì một người mà mang theo."
Tỳ Bà Tinh vung cánh tay giấu trong tay áo lên, vững vàng rơi xuống trước mặt Tôn Ngộ Không, hồng y bằng lụa mềm mại nhẹ nhàng hạ xuống, ngửa đầu cười ha ha: "Tề Thiên Đại Thánh? Tiểu yêu tiểu quái dọc đường đều không thu phục được? Còn phải đi khắp nơi cầu Bồ tát giúp đỡ?"
Tôn Ngộ Không ánh mắt nhàn nhạt, không đem lời khiêu khích của nàng để trong lòng.
Hắn hôm nay đã không còn là kẻ háo thắng tranh cường ngày đó, đơn độc theo đuổi danh xưng đệ nhất thiên địa, vô khiên vô quải [] Tề Thiên Đại Thánh, hắn bây giờ —— đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh, đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại —— hoàn toàn không còn quan trọng, chỉ cần hắn —— bảo vệ được một người là đủ rồi.
[] - Vô khiên vô quải: không vướng bận; không có dính dáng gì.
Huống chi —— người kia vẫn chỉ là một tiểu ngu ngốc, lúc nào cũng cần mình phải bảo vệ.
Trường kiếm của Tỳ Bà Tinh chỉ thẳng, ánh mắt lạnh lùng: "Ta thấy đều là giả dối, hôm nay cho dù không thể lưu lại năm thầy trò các ngươi, ta cho dù có chết cũng phải lưu lại Đường Tam Tạng."
Giọng nói Tôn Ngộ Không mang theo hơi lạnh, nhìn nàng ta: "Ngươi muốn sư phụ ta lưu lại làm gì?"
Tỳ Bà Tinh xoay người nhanh chóng nhìn về phía sau lưng mình, rồi lập tức thu hồi lại, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn với vẻ mặt coi thường: "Hừ, ngươi quản ta làm gì?"
Ngón tay Tôn Ngộ Không nhanh chóng vạch một đường, Tỳ Bà Tinh ở thời điểm còn chưa nghiêm túc xuất thủ thì đột nhiên hộc máu.
Chút tài mọn, không đáng để tâm.
Hắn đi tới bên cạnh Tỳ Bà Tinh: "Chớ tự tìm đường chết, sát nghiệt không nặng, vẫn nên sống cho tốt đi."
Tỳ Bà Tinh đưa tay che miệng, máu tươi trong miệng vẫn không ngừng chảy ra: "Ngươi yêu hắn, nhưng hắn lại không biết, ngươi không thấy mệt mỏi sao?"
Môi Tôn Ngộ Không bỗng nhiên cong lên: "Ngươi làm sao biết hắn không biết?"
Tỳ Bà Tinh kinh ngạc: "Tối hôm qua trong mộng căn bản..." Không có bất kỳ ý xuân nào.
Tôn Ngộ Không: "Lúc hắn gặp phải nguy hiểm người đầu tiên hắn gọi chính là ta."
Tỳ Bà Tinh lập tức phản bác: "Đó là bởi vì hắn chỉ biết ỷ lại vào ngươi." Bởi vì kích động nên Tỳ Bà Tinh chống đất khạc ra một búng máu to.
"Ngươi muốn nghĩ như thế nào cũng được."
Tiểu ngu ngốc ỷ lại —— chỉ đơn giản là ỷ lại thôi sao, hơn nữa cũng chỉ có, ta, là có thể ỷ lại vào.
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn lại sa trướng (màn lụa), suy nghĩ một chút rồi vung tay hóa giải định thân thuật của người trước mặt, khi đi ngang qua Tỳ Bà Tinh trong phút chốc thoáng do dự.
Tình không biết nảy nở từ bao giờ, đến khi biết thì đã quá đậm sâu.
E rằng —— lại có thêm hai tên ngốc nữa mà thôi. Tôn Ngộ Không nhẹ giọng nói: "Có lẽ hắn không hẳn là không biết, chẳng qua cái thích của hắn cùng cái thích của ngươi không quá giống nhau." Dứt lời cũng không quay đầu lại rời đi.
Sau lưng truyền tới thanh âm ngọt ngào yêu kiều khẽ gọi.
"Tỳ bà."
Lục Trầm còn chưa ăn xong, Tôn Ngộ Không đã trở lại. Cậu vội vội vàng vàng nuốt xuống thức ăn còn trong miệng: "Nhanh như vậy, không bị sao chứ?"
Tôn Ngộ Không thuận thế sờ đầu cậu, hiếm khi ôn nhu như vậy, không nhìn ra được người này mới đây thôi vẫn còn đang nổi giận đùng đùng: "Có thể có chuyện gì?"
Lục Trầm cũng không nhớ tới, nhanh nhảu nói: "Ta cảm thấy nhanh như vậy, không có việc gì là tốt, vậy chúng ta bây giờ rời khỏi đây đúng không?"
Cậu xoay người vội vàng thông báo với Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh: "Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, chúng ta còn phải dọn dẹp rồi nhanh chóng rời đi."
Tôn Ngộ Không ngược lại rất nhàn nhã ngồi xuống: "Không sao đâu, ngươi cứ ăn xong đi, không cần nôn nóng, buổi chiều rồi đi."
Lục Trầm không đồng ý, thúc giục Sa Ngộ Tịnh đứng dậy đi thu thập hành lý, quay đầu sợ nói: "Làm sao như thế được, các nàng nếu không chịu cho chúng ta đi thì phải làm sao, ngài Đại Thánh, có thể không động thủ thì tận lực không động thủ, vả lại các nàng lại là nữ nhi, chúng ta động thủ thật không tốt..." Nói xong lời cuối cùng, trên mang Lục Trầm mang theo vẻ khó xử.
Thần tượng của cậu ngàn vạn lần không thể đánh nữ nhân, như vậy không tốt đâu.
Đường Tăng ổn định, xoay người hỏi: "Ngươi cùng Quốc Vương nói chuyện xong rồi sao?"
Tôn Ngộ Không liếc Lục Trầm, rồi nhìn về phía Đường Tăng gật đầu: "Ừ, nàng ta đã đồng ý để chúng ta rời đi."
"..." Lại lật mặt ta khinh, ngài Đại Thánh càng ngày càng không đứng đắn.
Lục Trầm bĩu môi, nhưng miệng vẫn không khống chế được mà kinh ngạc hâm mộ: "Nha, thật sao? Ngài Đại Thánh, ngươi thật là lợi hại." Cậu giơ ngón tay cái bị Tôn Ngộ Không lãnh đạm trừng mắt, ôm lấy trái tim bị thương dẩu miệng trở về chỗ ngồi chậm rãi bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn còn không ngừng dùng đôi mắt nhỏ ai oán để quan sát Tôn Ngộ Không.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao, sao lại nổi giận nữa rồi.
Ngài Đại Thánh từ lúc nào đã trở nên âm tình bất định [] như vậy, chẳng lẽ là do... Thời kỳ mãn kinh?
[] - Âm tình bất định: tâm tình không ổn định.
Ánh mắt Lục Trầm lóe sáng, tầm mắt không tự chủ rơi trên gương mặt của Tôn Ngộ Không, hốt hoảng lắc đầu đem cái ý nghĩ vừa nãy vội vàng tống khứ ra ngoài.
Tội lỗi tội lỗi.
Ánh mắt Đường Tăng cố định trên người Tôn Ngộ Không, lấy được cái gật đầu bảo đảm, cũng yên tâm: "Vậy ăn xong mỗi người tự trở về dọn dẹp một chút, buổi chiều chúng ta liền lên đường rời đi, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Lục Trầm vội vàng giơ tay tán thành, đụng phải ánh mắt của Tôn Ngộ Không thì lập tức nở ra nụ cười ngốc nghếch.
Sau khi cơm nước xong xuôi, cậu đi theo sau lưng Tôn Ngộ Không, lười biếng ngáp một cái: "Ngài Đại Thánh, Cân Đẩu Vân đâu?"
Tôn Ngộ Không quay đầu cau mày: "Làm sao?"
Lục Trầm ỉu xìu: "Ta muốn trở về."
Tôn Ngộ Không yên lặng hồi lâu: "Buồn ngủ ư?"
Lục Trầm dựa vào vai hắn, chân cũng không nhấc lên nỗi: "Ừ, rất buồn ngủ."
Tôn Ngộ Không trực tiếp ôm lấy người: "Ngủ đi."
Lục Trầm miễn cưỡng mở mắt: "Không được, ta nếu như ngủ rồi thì các ngươi mang theo ta sẽ rất bất tiện, thừa dịp ta còn chưa ngủ thì trở về sẽ tốt hơn."
Nhớ tới đêm hôm đó cậu mệt lã ngồi trên đám mây nếu không phải tự mình bảo hộ mình, kết quả nhất định sẽ rơi xuống núi rồi bị ăn sạch, sắc mặt Tôn Ngộ Không mang theo vẻ nghiêm nghị: "Trên đường nếu ngủ mất thì phải làm sao?"
Lục Trầm đã không còn khí lực: "Không sao đâu, chỉ cần bấm quyết, liền trực tiếp trở về sơn động."
Mắt thấy hai mí mắt của cậu đã dính lại thành một đường thẳng, Tôn Ngộ Không hít sâu một hơi cũng không có ý định vào thời khắc này nổi giận với cậu: "Ngủ đi, nếu như ngủ đến bất tỉnh ta sẽ đưa ngươi trở về, sau này nếu buồn ngủ thì ngàn vạn lần không được kiềm chế."
Lục Trầm gần như không nghe được bất kỳ âm thanh nào, khí lực toàn thân bốc hơi ngã vào trong lòng Tôn Ngộ Không ngủ say.
Sau khi ngủ thiếp đi ý thức không hề tiêu tan, ngược lại tiến vào một không gian cách biệt, giống như bóng đen bao phủ ngày đó vậy, chẳng qua lần này toàn là màu trắng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quốc vương Nữ Nhi Quốc: Ngươi không nói, làm sao biết ta không có tình cảm đối với ngươi?
Quốc vương Nữ Nhi Quốc: Ngươi cho ta chưa chắc đã là thứ ta mong muốn.
Quốc vương Nữ Nhi Quốc: Ngươi chỉ thấy ta muốn bọn họ để lại vài đứa con, chẳng lẽ lại không thấy được ta đã rất cố gắng thuyết phục bọn họ đồng thời, trong mắt ta chỉ dõi theo phản ứng của ngươi thôi sao?
Quốc vương Nữ Nhi Quốc: Ta tại sao lại thành người có lỗi... Ta chỉ ỷ lại vào một mình ngươi thôi mà.