Chương : Hôn môi
Edit: April
Nửa đêm, Lục Trầm ngủ đến mơ mơ màng màng mơ hồ cảm thấy bản thân tựa như lạc vào một khu rừng nhỏ phủ đầy sương mù, mông lung trắng xóa một mảng, thậm chí không thấy rõ được cảnh vật trước mặt.
Tuy rằng cái gì cũng không hiểu, nhưng theo bản năng Lục Trầm biết được mình nhất định đã trúng chiêu, nhanh chóng cảnh giác nhìn một vòng khắp bốn phía, tạo tư thế phòng ngự không dám tùy ý di chuyển.
Ngài Đại Thánh từng nói qua, dù có chuyện đi nữa cũng sẽ không tùy tiện rời khỏi mình.
Dưới chân cậu, hoặc là ở trên người nhất định có cấm chế, chỉ cần không di chuyển lung tung khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lục Trầm im lặng ngồi xuống, hai tay ôm lấy chân, muốn xua đuổi sự sợ hãi ra khỏi con tim.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng chim hót côn trùng kêu cũng không có.
Ngay tại thời điểm tinh thần của Lục Trầm căng thẳng đến mức muốn nổ tung, trong đầu liền truyền tới giọng nói kiều mỵ của Bạch Cốt Tinh.
"Lục Trầm, Lục Trầm ~ "
Lục Trầm bất ngờ ngẩng mặt lên, sắc mặt ngưng trọng: "Ngươi đang ở chỗ nào, có gan thì đi ra đây!"
"Đi ra? Ta đi ra rồi ngươi đánh thắng được ta sao, ngươi dám để Tôn Ngộ Không đánh ta sao?"
Nghe giọng hắn phách lối như vậy, Lục Trầm liền biết xong đời! Hắn cái gì cũng biết! Còn nắm được xương sườn mềm của bọn họ.
Lục Trầm bình tĩnh lại, định cùng hắn hảo hảo thương lượng: "Ngươi tới làm gì?"
"Làm gì? Nhiệm vụ ngươi chưa làm xong ta tất nhiên là đến để hoàn thành nhiệm vụ."
"Không được!" Lục Trầm bật thốt lên, cậu không thể để cho Bạch Cốt Tinh hoàn thành nhiệm vụ, một khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu liền trực tiếp thoát khỏi thế giới này trở về.
Giọng nói Bạch Cốt Tinh đứng đắn thêm hai phần: "Đây là nhiệm vụ cấp trên giao cho ta, ngươi tại sao không để cho ta hoàn thành, dù có cảm tình nhưng đến lúc đó người bị phạt cũng không phải ngươi."
Nếu như hắn cố chấp, Lục Trầm còn có thể kêu ngài Đại Thánh lấy phương thức khác để giáo huấn hắn một chút, nhưng hắn lại nói những lời như vậy, giống như mình đang cố tình gây sự, có thể ngài Đại Thánh...
Giọng điệu Lục Trầm mềm mỏng: "Không thể gia hạn thêm mấy ngày sao, dù sao trên đường thỉnh kinh cũng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, khi nào thỉnh kinh gần kết thúc sẽ đánh ngươi ba gậy, nha nha nha, hay đánh ta ba gậy cũng không được sao?"
"Không được."
Lục Trầm thậm chí còn dùng tới giọng điệu khẩn cầu, không nghĩ tới liền thẳng thừng bị cự tuyệt, miệng hơi mở hồi lâu mới phản ứng được hỏi ra tiếng: "Tại sao?"
"Diêm vương kêu ngươi chết canh ba, tiểu quỷ há có thể lưu ngươi đến canh năm?" Bạch Cốt Tinh cười nhạo.
Khuyên can mãi không chịu nghe, Lục Trầm càng sốt ruột: "Nhiệm vụ kia là của ngươi, tại sao hồi đó ngươi lại kéo ta vào."
Bạch Cốt Tinh cười hì hì: "Cấp trên chỉ quan tâm đến nhiệm vụ, chứ không quan tâm đến người hoàn thành nhiệm vụ, loại chuyện tìm nhân viên tạm thời tất nhiên đều được thông qua."
"Chậc chậc chậc, chẳng qua không nghĩ tới nhân viên tạm thời của ta lại vô trách nhiệm như vậy! !"
Lục Trầm thở hổn hển: "Cái gì mà nhân viên tạm thời chứ, ta bị ngươi kéo đến tìm chết thì có, những việc ngươi làm rõ ràng là trái với đạo đức!"
Bạch Cốt Tinh cười càng vui vẻ: "Ngươi lại đi nói đạo đức với yêu quái, nói thật với ngươi, những gian nan hiểm trở trên đường vốn là dùng để trui luyện Đường Tăng, chuyện đó vốn không quan hệ đến chúng ta, dẫu sao yêu quái có gan lớn bằng trời cũng không dám cùng thượng tiên đắc tội với ngài Đại Thánh, tiên nhân không dám, chuyện này cũng chỉ có thể đổ lên đầu chúng ta, ai bảo chúng ta không có quyền không có thế còn không đánh lại người ta, ngươi nói thử xem, nếu chúng ta cứ uất ức như vậy, bọn họ có thể bật đèn xanh cho chúng ta hay không, bất quá đèn xanh vẫn là đèn xanh, nếu bật nhiều quá, chẳng phải sẽ biến thành khu rừng rậm màu xanh sao?"
Bạch Cốt Tinh cũng từ thế giới hiện đại qua, cùng Lục Trầm trao đổi không có trở ngại, chỉ mấy câu nói thành công chọc tức Lục Trầm đến xém khóc.
Bất quá sau cùng vẫn nói được một câu hảo tâm: "Ngươi nhìn ngươi xem cho dù đây chỉ là công việc tạm thời nhưng ta cũng có thanh toán thù lao mà, hơn nữa ngài Đại Thánh thần thông quảng đại, chỉ là trong khoảng thời gian này chưa rãnh rỗi mà thôi, chờ sau khi hắn thỉnh kinh xong thì sẽ tự mình đến gặp ngươi."
Lục Trầm lại nổi giận: "Ngươi trả thù lao cái gì, chưa thông qua sự đồng ý của ta liền đem ta ném qua bên này, ta vẫn luôn không liên lạc được với ngươi, bây giờ cũng chưa thông qua sự đồng ý của ta liền trực tiếp đưa đi ta, ngươi nói xem nhân loại như ta có còn nhân quyền hay không."
"He he he, để ném ngươi qua đây ta cũng phải trả một cái giá rất lớn, chờ sau khi ngươi trở về ngươi xem thử chứng ngủ rũ của ngươi có còn không thì biết."
Lục Trầm kinh ngạc: "Ngài Đại Thánh còn không làm được vậy mà ngươi lại có thể trị hết."
Trong giọng nói của Bạch Cốt Tinh nghe được vài chỗ õng ẹo: "Ngài Đại Thánh đó là cái gì chứ, vậy mà nói lợi hại, những tiểu yêu như chúng ta không có bản lãnh thật sự hiển nhiên sẽ thích chú ý vào những chi tiết nhỏ nhặt, nói không chừng một lúc nào đó mấy cái kiến thức nhỏ này còn có thể cứu mạng chúng ta."
Dừng một chút, Bạch Cốt Tinh còn nói: "Lúc ngươi ở bên thế giới này, thì thế giới kia đối với ngươi liền bất động, như vậy tính ra, ta vẫn là người thua thiệt. Uổng công đưa ngươi tới, bây giờ nhiệm vụ lại do chính ta làm." Hắn âm thầm thở dài, "Bất quá ta cũng không dám động tới ngươi, dẫu sao hiện giờ ta chỉ cần ngài Đại Thánh đánh ta ba gậy, nếu động tới ngươi nói không chừng một gậy liền bị đập chết tươi."
Lục Trầm bắt được trọng tâm trong lời hắn nói, vui mừng trong bụng con ngươi đảo một vòng, lập tức phùng mang trợn mắt: "Không đâu, ta nhất định không để cho ngài Đại Thánh đánh ngươi."
Bạch Cốt Tinh cười hắc hắc: "Ngươi đây mới gọi là có không đạo đức, ta nếu không làm được việc đến lúc đó bị phạt thì tính lên ai?"
Lục Trầm chột dạ, con ngươi xoay vòng, tuy nói là khẩn cầu nhưng vẫn có chút cố chấp không buông: "Trễ một chút, trễ một chút nữa thôi..."
Xung quanh bốn phía bỗng nhiên nổi lên âm phong, Lục Trầm cảm giác gió lạnh không ngừng từ cổ, bên hông, mắt cá chân chui tận vào trong lỗ chân lông, li ti dầy đặc giống như băng châm đâm cả người cậu phát đau, không bao lâu toàn bộ cơ thể đều run rẩy.
Cậu cắn chặt răng không nói ra được câu nào, cậu biết mình thật ra đang ngủ, chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại, ngài Đại Thánh sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, không sao đâu, ngài Đại Thánh đã từng cam đoan với mình, sẽ không có chuyện gì.
Trong miệng Lục Trầm thầm nỉ non, môi khẽ mở, cậu nắm chặt tay thành đấm, móng tay cơ hồ muốn khảm vào lòng bàn tay của mình, nhưng lại không có cảm giác gì cả.
Cậu nghiến răng, đang chuẩn bị hung hăng nhéo mình cho tỉnh, không nghĩ tới trên cổ tay lại bị một bàn tay lạnh lẽo gầy trơ cả xương nắm lấy, trong lòng giật mình nhất thời la lên, mang theo mấy phần thê lương cùng khẩn cầu: "Bạch Cốt Tinh, ngươi đừng động đến ta, ta cầu xin ngươi."
Phản ứng đầu tiên của Lục Trầm chính là nghĩ Bạch Cốt Tinh muốn mang mình đi, vội vàng tập trung sinh lực vùng vẫy kháng cự, giật mình đột nhiên tỉnh giấc, lại không nghĩ tới đây không phải là mộng, nguyên lai mình thật sự bị Bạch Cốt Tinh kéo đi.
Không có Ngài Đại Thánh ở bên người, bên chân chính là cái vòng an toàn nhìn thấy lúc ban ngày, chẳng biết mình từ khi nào đã ra khỏi vòng.
Lục Trầm gắng sức vùng vẫy, Bạch Cốt Tinh dường như không nghĩ tới cậu giữa đường sẽ tỉnh lại, nhưng bởi vì tu vi của Lục Trầm quá yếu, hoàn toàn không có ưu thế, Bạch Cốt Tinh nhấc tay mang Lục Trầm bay lên trời rời đi.
Còn chưa chờ Lục Trầm kêu thành tiếng, từ xa xa đã nhìn thấy ngài Đại Thánh khí thế hùng hổ cầm Kim Cô Bổng từ trên trời hạ xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười yên tâm, nghiêng mặt lại thấy khóe miệng Bạch Cốt Tinh cũng lộ ra nụ cười giống y, trong lòng Lục Trầm trầm xuống, xong đời rồi.
Mục đích cuối cùng của hắn vốn không phải dẫn mình đi.
Tuyệt đối không thể để cho ngài Đại Thánh đánh Bạch Cốt Tinh.
Lục Trầm cũng không biết khí lực từ đâu ra, trên không trung kéo Bạch Cốt Tinh lại ném về phía sau, còn bản thân vững vàng ổn định rơi vào Kim Cô Bổng đang hạ xuống của Tôn Ngộ Không.
"Lục Trầm!"
Lục Trầm nghe thấy Tôn Ngộ Không vội vàng hét lên, trong miệng phun ra một búng máu: "Đại, ngài Đại Thánh, đừng đánh hắn, ba, ba lần."
Bạch Cốt Tinh cũng không phải rãnh rỗi, lập tức đoạt lấy Lục Trầm đang bị thương nặng không thể cử động, bị Tôn Ngộ Không đạp thẳng một cước trên người.
Lục Trầm rơi vào trong lòng Tôn Ngộ Không, vội vàng ôm lấy hắn: "Đừng đánh, Kim Cô Bổng thu lại đi, mau thu lại đi." Ngàn vạn lần không thể đánh.
Còn chưa chờ Tôn Ngộ Không mở miệng, Bạch Cốt Tinh đã mở miệng cười ha ha ha, bởi vì hơi thở suy yếu nên sau khi cười xong phải dừng lại đổi nhịp thở lúc này mới lên tiếng nói chuyện: "Thấy Đại Thánh lưu lại cho ta một mạng, ta liền đem thời gian còn lại nói cho các ngươi biết."
"Lục Trầm là thế thân của ta, đánh hắn hay đánh ta thì kết quả cũng đều như nhau, hơn nữa, ba lần đánh Bạch Cốt Tinh cũng không nhất định phải dùng Kim Cô Bổng đánh, Đại Thánh, các ngươi còn nửa ngày, ta đi trước đây, ngàn vạn lần đừng nên đến tìm ta!"
"Ta cũng là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vạn bất đắc dĩ, Đại Thánh, ta chỉ là một tiểu yêu không quyền không thế, lại chưa từng thương thiên hại lý, bỏ qua cho ta đi."
Bạch Cốt Tinh sớm đã có chuẩn bị, lời còn chưa nói hết, tại chỗ liền dâng lên một trận sương mù.
Đến khi sương mù tan hết, người cũng biến mất vô tung vô ảnh.
"..."
Cánh tay Lục Trầm đang nắm lấy Tôn Ngộ Không bỗng mất lực, móng tay bấm thật sâu vào cánh tay cậu, trên mặt lộ ra nụ cười ủ rũ: "Còn dư chút thời gian, ngài Đại Thánh."
Nhìn gương mặt nghiêm nghị như cũ của Tôn Ngộ Không, Lục Trầm thấy hẳn là đang suy nghĩ, những người khác bây giờ còn chưa tỉnh, khóe miệng cố gắng vẽ ra, một nụ cười cay đắng: "Ngài Đại Thánh, chỉ còn lại nửa ngày, hai chúng ta một mình ngây ngốc có được không?"
Tôn Ngộ Không cúi đầu nhìn cậu hồi lâu, ôm cậu nhảy thẳng lên.
Trong chớp mắt cảnh vật xung quanh biến ảo, Lục Trầm vừa rồi bị bổng đánh trúng ngực có chút đau, thấp giọng ho khan hai tiếng rồi vùi thẳng vào trong ngực Tôn Ngộ Không: "Đây là đâu?"
Cậu bị Tôn Ngộ Không cho một gậy, tuy rằng hạ thủ lưu tình, nhưng phép thuật của cậu kém, lại không phòng bị, lúc này suy yếu mí mắt mở không ra, chỉ có thể nửa tựa vào trước ngực Tôn Ngộ Không yếu ớt rũ mắt tùy tiện nhìn mấy cây xanh ở xung quanh.
Tôn Ngộ Không đứng yên trên một tảng đá nham thạch lớn và trơn bóng: "Hoa Quả Sơn."
Bên tai tựa hồ truyền tới tiếng thác nước chảy, ánh mắt Lục Trầm sáng lên, tức thì lại ảm đạm, nhưng vẫn không quên nói đùa cùng Tôn Ngộ Không: "Ngài Đại Thánh thật không có đạo đức, ta bây giờ căn bản không có khí lực để thưởng thức, chờ lần sau lúc ta trở lại một lần nữa dẫn ta tới đây, có được hay không?"
Tôn Ngộ Không ôm cậu ngồi xuống trên một đỉnh núi, nhìn dưới chân vách đá vạn trượng cùng thác nước khí thế hào hùng trước mặt, hắn mím môi nói: "Nơi này, sau này, là nhà của chúng ta."
Lục Trầm không còn hơi sức để nắm lấy tay áo Tôn Ngộ Không, ho khan hai tiếng mắt thấy vạt áo trước của Tôn Ngộ Không dính máu, cậu tiến lại gần che lại không muốn cho đối phương phát hiện, giọng nói cạn đạm nhưng nhưng vẫn không che giấu được ý cười: "Rất tốt."
Cậu cho là mình sẽ rất thương tâm, dẫu sao cũng không muốn chia tay một thời gian dài như vậy với ngài Đại Thánh, nhưng đến khi thực sự trở về nhà cậu mới biết được, nguyên lai có lúc thương tâm cũng không nhìn ra. Giống như vết thương được chôn sâu tận trong đáy lòng, rõ ràng có tồn tại, hơn nữa dường như đã chia toàn bộ trái tim thành hai nửa, nhưng bởi vì chủ nhân cưỡng ép gắn bọn nó lại với nhau khiến vết thương ban đầu không còn nhìn thấy rõ nữa.
Bây giờ cả hai đều có ý thức xem nhẹ sự thật rằng Lục Trầm sắp phải ra đi, Lục Trầm chẳng qua chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại thì có thể tiếp tục đi theo đến Tây thiên để thỉnh kinh.
Cuối cùng, Lục Trầm vẫn là không chịu được: "Ngài Đại Thánh, ngươi đừng quên ta có được không, coi như ta chỉ đang ngủ, nhưng lần này tỉnh giấc đổi lại ngươi đi tìm ta có được không?" Ngươi ngàn vạn lần ngàn vạn lần không được quên ta.
Giọng cậu vừa trầm lại thành khẩn, tựa như đang khẩn cầu.
Tôn Ngộ Không hơi cúi đầu: "Làm sao có thể quên ngươi được?"
Lục Trầm nhấn chìm những cảm xúc nơi đáy mắt, bởi vì tự ti nên thanh âm cũng nhỏ không ít: "Người thú vị có cả ngàn vạn, ngài Đại Thánh khó tránh sẽ không gặp được."
Tôn Ngộ Không dừng lại, bỗng nhiên cúi người hôn lên hai cánh môi sáng bóng đầy đặn của cậu: "Một người vừa thú vị lại ngớ ngẩn, biết phụng bồi ta, hơn nữa còn có Phật duyên chỉ có một mình ngươi."
Sự ấm áp trên đôi môi sớm đã rời đi, Lục Trầm không kịp phản ứng, tay giơ giữa không trung ngớ ra hồi lâu, hoàn toàn không dám tin ngài Đại Thánh vừa rồi mới hôn mình.
Đây chính là nụ hôn đầu tiên giữa hai người bọn họ, mình còn chưa kịp nhận ra đã kết thúc.
Trong lòng Lục Trầm vừa ngọt ngào, vừa hối tiếc, trong lòng có chút rầu rĩ.
Tại sao không thông báo trước một tiếng, hoặc là tại sao lại không hôn lâu hơn một chút, dù sao đi nữa cũng phải cho mình cảm thụ nhiều một chút.
Cậu nửa ngước mặt, nhìn cái cằm hấp dẫn của Tôn Ngộ Không, nhìn đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thật hấp dẫn (sexy). Thật muốn hôn thêm cái nữa. Lục Trầm hít sâu một hơi, khó khăn nói: "Ta, cái kia, nếu như, gặp được một người như vậy, ngài Đại Thánh cũng sẽ thích hắn sao?"
Cậu không biết chính xác đi Tây Thiên thỉnh kinh mất bao nhiêu năm, nhưng Bạch Cốt Tinh đã nói, thế giới của mình qua một giây hai giây hay /, thì bên này có thể cũng đã qua trăm năm ngàn năm.
Ngài Đại Thánh khó tránh khỏi sẽ gặp được một người giống mình, nguyện ý bầu bạn cùng hắn, càng nghĩ càng cảm thấy lòng chua xót, Lục Trầm không kiềm được thả tay Tôn Ngộ Không ra, đổi lại nắm lấy tay áo của mình, vừa khẩn trương vừa thấp thỏm.
Giọng nói trầm thấp của Tôn Ngộ Không vang lên bên tai cậu, giống như pháo hoa nổ tung, chấn động toàn bộ đầu óc đang mơ màng nặng nề của cậu, trước mắt hoa lửa tung bay rực rỡ.
"Nhưng mà ta đã thích ngươi rồi." Chỉ có ngươi.
Đang lúc mơ mơ hồ hồ, Lục Trầm dùng sức nắm lấy tay hắn, lại nghe thấy Tôn Ngộ Không thấp giọng rỉ tai: "Chờ ta."
Lục Trầm muốn gật đầu, nhưng thân thể đã không còn nghe theo sự sai khiến của cậu.
Cậu không thấy được tình trạng của mình, nên không biết bản thân có giống trong ti vi cơ thể dần dần trong suốt, nhưng cậu biết cái tay đang nắm lấy ngài Đại Thánh đang nhanh chóng mất hết sức lực.
Lục Trầm chợt kéo cánh tay hắn, dùng toàn bộ sức lực còn lại của cơ thể chống người cong về phía trước, chạm nhẹ vào khóe miệng của hắn: "Ngài Đại Thánh, ta chờ ngươi."
Nhất định, ngàn vạn lần không được quên ta.