Đại Thánh, Đừng Đánh Ta!

chương 51: phiên ngoại 01

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Phiên ngoại

Edit: April

Tôn Ngộ Không lần này đến đây, là có tâm tư muốn cùng Lục Trầm lâu dài.

Nếu muốn ở bên nhau, ắt phải trưng cầu sự đồng ý của cha mẹ Lục Trầm.

Suy cho cùng Tôn Ngộ Không đã ở thế giới hư huyễn một đoạn thời gian, biết Lục Trầm bây giờ vẫn chưa thành niên, nên không thể bắt cóc, vì vậy trước sinh nhật mười tám tuổi của cậu vẫn luôn đặt mình ở vị trí đối tác làm ăn của cha mẹ Lục Trầm, bạn mới của Lục Trầm.

Vào buổi tối kết thúc tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Lục Trầm, Tôn tiên sinh ở cách vách Lục Trầm được mời đến Lục gia để ăn một bữa tối thịnh soạn, sau khi kết thúc, hắn sẽ đơn phương hẹn mẹ Lục gia nói chuyện.

Hắn là Tôn Ngộ Không, là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không không gì không làm được, cho nên cái loại chuyện bưng tủ này đương nhiên chỉ cần một tay là ôm được hết.

Hắn làm sao chịu được khi tiểu ngu ngốc bị một chút xíu ủy khuất chứ, chỉ muốn mở ra con đường tương lai tốt nhất để sau đó ôm tiểu ngu ngốc cùng nhau bước tới.

Ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, Lục Trầm nằm trên giường, nhưng vẫn không ngủ được, khuôn mặt ngài Đại Thánh vẫn luôn thấp thoáng trước mắt cậu, ngủ được mới là lạ.

Lục Trầm ôm di động, ở trên giường lăn lộn không biết bao nhiêu lần sau cùng vẫn không kìm nén được mở WeChat ra.

"Ngài Đại Thánh, anh ngủ rồi sao?"

Lục Trầm nhìn chằm chằm cái lan can màu xanh lá hơn nửa giờ, cho đến khi hoa mắt, nước mắt sinh lý nơi khóe mắt ứa ra, di động vẫn chưa có động tĩnh.

Thậm chí cậu còn đặc biệt tắt WIFI, dùng dữ liệu di động, cũng không nhận được hồi âm.

Xem ra vấn đề không phải ở internet, ngài Đại Thánh hẳn là đang rất bận.

Anh ấy bây giờ đang có công việc đàng hoàng, ban ngày đã bên mình cả buổi chiều, hẳn là tồn đọng không ít việc, hoặc là nói hiếm khi xin nghỉ được một ngày, bây giờ có lẽ đã sớm nghỉ ngơi.

Thất vọng,

Lục Trầm sâu kín thở dài, click vào ảnh cái đầu của ngài Đại Thánh —— đó là bức ảnh phiên bản Q hình con khỉ của Tôn Ngộ Không mà mình tìm được trên mạng, rất đáng yêu, cũng thực khí phách, có điểm tương tự so với hình tượng bây giờ của ngài Đại Thánh sau khi trở thành người hiện đại.

Bất quá cũng chỉ có mình cậu là thấy cái bản mặt than lúc nào cũng lộ vẻ ngang ngược là có chỗ đáng yêu.

Màn hình di động bừng sáng rồi lại tối sầm, cuối cùng Lục Trầm cũng không cam lòng đặt thẳng trên tủ đầu giường, trùm mền che đầu ý đồ muốn thúc giục bản thân mau ngủ.

Leng keng.

Lục Trầm lộc cộc xoay người ngồi dậy, hai tay ôm chặt di động.

"Em còn chưa ngủ sao?"

Lục Trầm hưng phấn đến độ muốn xuống lầu chạy vài vòng, cực lực nhịn xuống lúc sau ngón tay chuyển động như bay: "Vẫn chưa, có chút nhớ anh."

Những lời này bình thường không dám nói, nhưng viết ra thì dễ hơn nhiều, bất quá khuôn mặt vẫn xấu hổ nổi lên hai vệt ửng đỏ.

Bên kia tin nhắn chậm chạp chưa qua tới, Lục Trầm cho rằng bản thân mình đã dọa đến ngài Đại Thánh, cầm di động lo lắng bất an, lại không thể nghĩ ra cách để sửa chữa, suy sụp mà ngã xuống giường gắt gao nhìn chằm chằm vào câu hỏi duy nhất được gửi bởi Tôn Ngộ Không.

Muốn giải thích, nhưng bản thân vẫn còn rất xấu hổ.

Hoặc là ——

A a a, ngài Đại Thánh gia, anh không thể tùy tiện nói cái gì đó được sao, để sau đó em còn lý do mà trả lời anh.

Lục Trầm mếu máo, anh như vậy làm cho em rất lúng túng nha.

Cửa phòng cốc cốc cốc vang lên.

Lục Trầm đột nhiên ngồi dậy, lập tức phản ứng lại với động tác thái quá của mình, cậu ỉu xìu mà trả lời một câu: "Mẹ, con ngủ liền."

Ngoài cửa không có hồi âm, Lục Trầm ngoan ngoãn bò vào trong chăn.

Chỉ là không đợi cậu nhắm mắt lại, cửa phòng đã mở.

Ngài Đại Thánh cứ như từ trên trời giáng xuống xuất hiện bên giường của cậu.

Lục Trầm chớp chớp mắt, còn tưởng rằng bản thân chưa ngủ đã bắt đầu nằm mơ, mím môi ngập ngừng mở miệng: "Ngài Đại Thánh?"

Thẳng đến khi Lục Trầm nằm gọn trong lòng của Tôn Ngộ Không vẫn cứ có cảm giác hư vô mờ mịt, cậu chọt chọt cơ ngực lớn của Tôn Ngộ Không: "Anh thật sự là ngài Đại Thánh?"

Mặt Tôn Ngộ Không vô cảm: "Yêu quái biến thân."

Cũng không biết đang nghĩ đến cái gì, Lục Trầm si ngốc cười ra tiếng.

Lục Trầm tò mò hỏi: "Ba mẹ em đâu?"

Tôn Ngộ Không điều chỉnh sáng tối cái đèn bàn trước giường: "Nghe nói tối nay còn có một hạng mục, nên về công ty trước rồi."

"Nga." Trong lời nói khó nén nỗi thất vọng, Lục Trầm rũ đầu xuống, trên trán vểnh lên vài sợi tóc con cọ vào cằm Tôn Ngộ Không gây ngứa, hắn gãi gãi, một ngón tay đè lại cái trán của Lục Trầm, "Về sau liền ở cùng tôi."

"Cái gì?" Cậu cho rằng ngài Đại Thánh bởi vì ba mẹ cậu hôm nay không có ở đây, nên đặc biệt yêu cầu được đến để chăm sóc mình một đêm.

Tôn Ngộ Không đại khái nói với cậu rằng đã xin phép qua cha mẹ cậu, Lục Trầm đột nhiên từ trong ngực hắn chồi ra, chớp chớp đôi mắt to tròn, dưới ánh đèn lờ mờ phát sáng: "Anh nói cái gì? Mẹ em sao có thể đồng ý."

Tôn Ngộ Không đè vai của cậu lại, rất dễ dàng khuất phục tiểu yêu đang muốn chống cự: "Trên đời này còn có việc tôi làm không được sao?"

Đôi mắt Lục Trầm chớp chớp, há mồm còn muốn hỏi thêm, nhưng trong khoảnh khắc phát ra tiếng lại nuốt trở về, cười đến ngọt ngào, giống như mới được ăn qua kẹo bông gòn cùng bánh ngọt: "Đúng đó, ngài Đại Thánh đã ra tay, có gì mà làm không được."

Cậu chính là như vậy vô điều kiện mà tín nhiệm ngài Đại Thánh.

Rất rõ ràng, phản ứng cùng hành động của cậu đều muốn Tôn Ngộ Không vui vẻ, ôm lấy cậu kéo vào trong lòng mình nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Vùi mình trong khuôn ngực quen thuộc, hai cánh mũi tràn ngập mùi hormone dễ chịu độc nhất chỉ thuộc về ngài Đại Thánh, môi Lục Trầm cong lên, an tâm mà ngủ.

Căn bệnh của Lục Trầm vẫn luôn là nỗi đau trong lòng của ba Lục và mẹ Lục, bọn họ trời nam biển bắc chẳng phân biệt ngày đêm là muốn kiếm nhiều tiền để dành cho Lục Trầm, nếu về sau bởi vì bệnh mà không lập được gia đình, tốt xấu gì trên tay vẫn còn có chút tiền.

Bất quá hiện tại ——

Có nguời nói muốn chăm sóc con nhỏ của bọn họ.

Tuy là đàn ông, nhưng chỉ cần Lục Trầm thích, chỉ cần đối với Lục Trầm tốt, bọn họ đều có thể tiếp nhận.

Có điều cho dù như vậy, cha mẹ Lục Trầm vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, bọn họ cho phép Tôn tiên sinh cùng Lục Trầm ở chung, có hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì như vậy tiện cho Tôn tiên sinh chăm sóc Lục Trầm, cũng tiện cho công việc bên ngoài của bọn họ và tiếp tục tiết kiệm tiền cho Tôn tiên sinh.

Dẫu sao —— bọn họ cũng chưa xác định được hai người đàn ông có thể bên nhau lâu dài hay không, chỉ có thể tận lực trải chiếu cho con đường tương lai của Lục Trầm.

Cho nên thái độ của bọn họ cũng chỉ là gần đồng ý mà thôi.

Bất quá Tôn Đại Thánh cũng mặc kệ, nếu đã đem Lục Trầm giao vào tay hắn, thì kiếp này, kiếp sau đều là người của hắn.

Mặc dù Tôn Đại Thánh hiện tại là một tấm gương tốt, nhưng suy cho cùng trước giờ vẫn không thích quá nhiều phép tắc, không có được còn không biết cướp sao, huống chi đã đưa tới cửa, không muốn cũng không được.

Sau khi được cha mẹ Lục Trầm đồng ý, hai người coi như chính thức bắt đầu ở chung.

Bởi vì cha mẹ Lục Trầm thường xuyên có việc không trở về, nên Tôn tiên sinh liền thẳng tiến dọn vào cùng ở chung với Lục Trầm. Trong nhà tất cả các thiết bị cần gì liền có đó, so với căn phòng trống rỗng trước kia của cậu thuận tiện hơn nhiều.

Buổi tối ngày đầu tiên chính thức ở chung, Lục Trầm cùng nam thần nằm chung trên một cái giường, hai con mắt sáng lấp lánh, kích động đến không ngủ được.

Tôn Ngộ Không tắm xong đi ra liền thấy Lục Trầm ngồi xếp bằng trên giường, đang xem một cuốn sách vừa dày vừa nặng đặt trên đầu gối.

Tiện tay đặt khăn lông lau tóc lên trên bàn, xốc chăn lên nằm vào: "Xem cái gì vậy?"

Từ lúc hắn bước ra, đầu óc Lục Trầm đã muốn nổ tung rồi, cậu cái gì cũng chưa xem, bởi vì đôi mắt của cậu, đầu của cậu, bao gồm con tim của cậu đều đã sớm trắng xóa.

Tôn Ngộ Không cầm cuốn sách, liếc qua cái bìa: "Tây Du Ký? Đây là cuốn sách mà em nói kể về chuyện của chúng ta?"

Lục Trầm bò qua, gật đầu như gà mổ thóc: "Ừ."

Tôn Ngộ Không lướt qua hai trang, đặt thẳng xuống đầu giường: "Buổi tối đừng xem nữa, hại mắt, muốn ngủ chưa?"

Lục Trầm mượt mà lăn một vòng, rúc thẳng vào trong khuỷu tay của hắn, tò mò hỏi: "Ngài Đại Thánh, anh không muốn biết bên trong viết cái gì sao?"

Tôn Ngộ Không nhắm mắt lại, tựa hồ đã buồn ngủ: "Không muốn."

Lục Trầm bò dậy nhoài người về phía trước nhìn vào khuôn mặt vô cảm của hắn, đánh bạo chọt chọt: "Tại sao!"

Tôn Ngộ Không hơi mở mắt, đè cái ót đem người đẩy lại chỗ cũ, cánh tay dài giúp cậu nhét kĩ lại góc chăn, trực tiếp ôm ngủ: "Không giống nhau, có cái gì để xem."

Lục Trầm mếu máo: "Chính là bởi vì không giống nhau nên mới phải xem, anh không hiếu kỳ cuộc đời nguyên bản của mình là gì sao?"

Tôn Ngộ Không mở to mắt, nghiêm túc mà nhìn cậu: "Nó không phải là cuộc đời đã định."

"Được rồi, nhưng anh thật không tò mò sao, dẫu sao tên của anh cũng có trong đó, hơn nữa còn được viết rất hay." Lục Trầm tận lực mà rao hàng, chỉ thiếu chút nữa mở sách đọc cho Tôn Ngộ Không nghe.

Tôn Ngộ Không đè lại bờ vai kích động của cậu: "Đừng nhúc nhích, ngủ đi."

Lục Trầm nào có ngủ được, tuy rằng trước kia cậu cùng Tôn Ngộ Không đã từng chung chăn gối, nhưng hôm nay chính là một cột mốc lịch sử, bọn họ được cha mẹ đồng ý, ngày đầu tiên chính thức ở chung, từ hôm nay trở đi, Lục Trầm cậu chính là người của Tôn Ngộ Không.

Cậu híp mắt thoải mái vùi bên người ngài Đại Thánh, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh, rốt cuộc Lục Trầm nhịn không được, nhỏ giọng nói: "Ngài Đại Thánh."

Tôn Ngộ Không mắt cũng không mở, lười biếng mà nói: "Tôi sẽ không xem quyển sách kia, không có em, không hấp dẫn."

Đôi mắt Lục Trầm đột nhiên trừng lớn, ý cười trên khóe miệng làm sao cũng không ngừng được: "Ngài Đại Thánh." Cậu chỉ tùy tiện gọi, không nghĩ tới lại nghe giống như một câu âu yếm.

Người hiếm khi nói lời âu yếm tình cờ nhận sát thương lớn, Lục Trầm cảm giác hô hấp của bản thân như muốn đình trệ.

Cậu mở miệng đang chuẩn bị nói chuyện, đầu bị chăn toàn bộ che lại, bên tai truyền đến giọng nói ồm ồm của ngài Đại Thánh: "Ngủ, không ngủ liền đi đến phòng khách."

Lục Trầm ở trong bóng tối mà cười trộm, ngài Đại Thánh là đang thẹn thùng sao, chẳng qua cho dù có trùm kín cậu thì vẫn chừa một lỗ nhỏ để thông gió, ngài Đại Thánh thật sự chu đáo, hoặc là nói hắn, thật sự rất thích mình.

Cậu cách cái chăn ôm lấy ngài Đại Thánh, cảm giác được cánh tay đối phương vòng qua siết chặt mình, cong miệng nhắm hai mắt lại.

Chẳng qua là ——

Tôn Ngộ Không đè chăn lại: "Em sao vẫn chưa chịu ngủ?"

Lục Trầm cọ cọ, cọ ra một cái đầu tròn nhỏ rối bù, ủy khuất: "Ngủ không được?"

Tôn Ngộ Không cười: "Bệnh hết? Liền ngủ không được?"

Lục Trầm dẩu miệng trừng mắt: "Không phải thế." Ngượng nghịu nửa ngày ngượng ngùng mà nói, "Này không phải bởi vì mắc cỡ sao?" Cậu ở trước mặt ngài Đại Thánh vẫn rất dễ xấu hổ.

Tôn Ngộ Không ngồi dựa vào đầu giường, đem người kéo lên, dựa vào trước ngực hắn: "Cũng không phải chưa từng ngủ chung, có gì mà ngượng ngùng."

Lục Trầm mặt đỏ lên, không dám nhìn hắn, nắm chăn nhẹ giọng nói: "Ngài Đại Thánh, anh tới thế giới này có gặp phiền phức không?"

Tôn Ngộ Không híp mắt: "Cũng tạm ổn." Trên đường đi Tây thiên thỉnh kinh cô đơn tịch mịch gần một trăm năm, bị —— Phật Tổ cầm chân gần năm, ở trong ảo cảnh học tập cách thích ứng thêm vài thập niên, từ trên xuống dưới cộng lại cũng chưa đến một ngàn năm.

Chỉ là trong khoảng thời gian đó —— có chút nhớ tiểu ngu ngốc mà thôi.

Lục Trầm nắm vạt áo trước của hắn bò lên, đứa nhỏ đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi hắn: "Ngài Đại Thánh, em thật sự rất thích anh." Nhưng mà em lại không biết phải mở lời nói như thế nào.

Tôn Ngộ Không sửng sốt, sờ lên khóe môi cong cong của cậu: "Ừ, tôi cũng vậy."

Tiếp tục ngượng ngùng, Lục Trầm hơi khép mắt lại, hai tay che mặt, nhẹ giọng nói: "Cứ tưởng được hôn thêm một cái, có thể không?"

Tôn Ngộ Không mở mắt hứng thú mà nhìn cậu.

Tay chân Lục Trầm bắt đầu nóng lên, siết chặt cái chăn mình đang đắp, run rẩy lộ một đầu ngón tay, đáng thương vô cùng mà năn nỉ: "Một cái nữa, hôn một cái nữa, một cái xong liền ngủ."

Tôn Ngộ Không bất đắc dĩ cười một tiếng, xoa đám tóc con lộn xộn trên đầu cậu.

Lại gần cái trán chạm nhẹ một cái: "Rồi đó, ngủ được chưa?"

Môi Lục Trầm nặn ra nụ cười, ôm cánh tay ngài Đại Thánh cười đến xuân quang rực rỡ.

Lập tức đóng chặt hai mắt: "Ngủ ngủ ngủ, đương nhiên có thể ngủ."

Tuy còn muốn nhìn ngài Đại Thánh thêm chút nữa, nhưng sáng mai ngài Đại Thánh còn phải dậy sớm đi làm, vẫn là không nên phá hắn.

Lục Trầm rúc vào trong lòng của Tôn Ngộ Không, cho dù ngủ, trên mặt vẫn treo nụ cười hạnh phúc.

Thật tốt quá.

Khụ khụ khụ, Tôn Ngộ Không chỉnh đèn bàn, xốc chăn lên lộ ra cái đầu nhỏ Lục Trầm đang tận lực ẩn núp, bất đắc dĩ mà chọt chọt cái ót của cậu: "Em rốt cuộc có muốn ngủ hay không? Ngày mai không có đi học sao?"

"Hả? Làm sao vậy?" Mờ mịt ngẩng mặt, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của ngài Đại Thánh, Lục Trầm bĩu môi, cúi đầu nhìn ngón tay: "Không cần, ngày mai cuối tuần, em được nghỉ."

Tôn Ngộ Không sửng sốt, trong khoảng thời gian này hắn đều phải tăng ca, cũng sắp quên mất ngày tháng, nâng tay lên sờ đầu cậu rồi xoa tóc: "Thật sự không buồn ngủ?"

Lục Trầm ủy khuất, hơi ngưỡng mặt: "Kỳ thật cũng có chút buồn ngủ." Nhưng ngài Đại Thánh lại ngủ bên người cậu, ngủ bên cạnh với tư cách bạn trai hợp pháp, về mặt tinh thần cậu thật sự quá hưng phấn, hoàn toàn không ngủ được.

Tôn Ngộ Không khẽ thở dài một hơi, kéo chăn đắp đến đầu vai cậu, nhét lại góc chăn: "Vậy thì...... Nói chuyện?"

Đôi mắt Lục Trầm nhanh chóng lấp lánh, chờ mong mà nhìn hắn: "Có thể sao?" Nhưng lập tức lại nhớ đến trong khoảng thời gian này công ty ngài Đại Thánh còn hạng mục lớn nào đó, khoảng thời gian trước đều vẫn luôn đẩy nhanh tiến độ, gần đây còn đi sớm về trễ, còn phải dành thời gian cho mình, không mệt cũng không được.

Lập tức xẹp xuống, trở mình không nhìn hắn, "Thôi bỏ đi, vẫn là đi ngủ."

Tôn Ngộ Không cười, dưới chăn cầm lấy tay cậu ngắm nghía: "Vẫn là nói chuyện đi, tôi cũng ngủ không được."

"Di ~~" Lục Trầm mếu máo, chọt cằm hắn, "Anh gạt người."

Tôn Ngộ Không nâng cái tay còn lại lên, bắt lấy, rồi nắm chặt bàn tay nhỏ bé: "Thật." Giống như đang lừa gạt một đứa trẻ.

Mặc kệ, nếu ngài Đại Thánh cưng chìu cậu như vậy, cậu cũng chỉ có thể vui vẻ tiếp nhận, Lục Trầm dựa vào trong ngực hắn, thuận miệng tìm một đề tài, hỏi: "Ngài Đại Thánh, anh ở thế giới này còn pháp lực không?"

Tôn Ngộ Không cũng nhàm chán, nắm tay cậu, để móng tay ấn lên trên lòng bàn tay mình, cảm thụ sự ngưa ngứa nho nhỏ, híp mắt nửa dựa vào đầu giường: "Lâu như vậy cũng không thấy hỏi, tôi còn tưởng não em sức chứa quá nhỏ, không ngờ cũng nghĩ được mấy vấn đề này."

Lục Trầm: "......" Tức giận phồng thành cá nóc.

Còn không phải bởi vì anh, vốn dĩ đã làm tốt công tác chuẩn bị muốn cùng trường kỳ chiến đấu, kết quả đột nhiên xuất hiện còn cấp cho mình cái kinh hỉ lớn như vậy. Hại mình mỗi ngày đều hồn vía lên mây, tâm tư tất cả đặt hết trên người anh, học cũng không xong. Mỗi ngày việc làm nhiều nhất chính là nghĩ đến anh, cũng bởi vì nghĩ tới anh mà không làm được chuyện nghiêm chỉnh nên hổ thẹn!

Nghĩ đến thành tích gần đây của mình bị tuột dốc, Lục Trầm phẫn hận nhẹ nhàng đạp hắn một cái, bàn chân vừa vặn chen giữa hai bắp chân của hắn, lỗ tai Lục Trầm giật giật, cảm giác lỗ tai có chút nóng, nhanh chóng rút trở về, đầu nhanh chóng ứ máu, cả người ngượng đến biến thành màu đỏ rực. Chỉ là lần này ——

Cậu làm bộ không có việc gì yên lặng tựa đầu vào vai ngài Đại Thánh, khoảng cách hai người càng gần.

Tôn Ngộ Không giống như không phát hiện tiểu tâm cơ của cậu, kéo cậu từ vai dựa vào trước ngực của mình, như vậy sẽ thoải mái hơn.

Lục Trầm cười tủm tỉm, nhắm mắt lại chọt chọt ngực hắn, nghĩ đến việc hắn lại chuyển đề tài, vội vàng phồng mặt: "Vậy rốt cuộc có hay không!"

Tôn Ngộ Không cười một lần nữa cầm ngón tay cậu, thích thú mà thưởng thức móng tay: "Xem như là có đi."

Lục Trầm ngửa đầu, híp mắt: "Cái gì mà xem như là có?"

Tôn Ngộ Không chậm rãi giải thích: "Ở thế giới này phép thuật của tôi đã bị phong ấn, nhưng còn em thì......" Hắn nhéo cái mũi của Lục Trầm, thế nào cũng phải nhìn được bộ dạng Lục Trầm thở không được phải hô hấp bằng miệng mới vui vẻ mà buông ra, "Tôi vẫn còn có tiểu ngu ngốc có thể dùng tốt, tôi liền thuận tiện đột phá, giữ lại một chút phép thuật cuối cùng trên người em, có thể giúp em tránh được một lần nguy hiểm đến tính mạng."

Lục Trầm hít hít cái mũi, bắt lấy vạt áo của hắn, thanh âm rầu rĩ, cam đoan nói: "Em tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt chính mình." Quan trọng là cậu không muốn làm ngài Đại Thánh lo lắng, càng không muốn trở thành gánh nặng của ngài Đại Thánh.

Tôn Ngộ Không nhéo sau cổ cậu, trấn tĩnh cậu bởi vì kích động mà ngực hơi phập phồng: "Ừ, em bảo vệ em, tôi bảo vệ tôi."

Lục Trầm: "......" Hừ, một chút cũng không tín nhiệm mình. Nhưng —— cậu như thế nào lại không khống chế không được khóe miệng của mình, vẫn luôn cong lên.

Nói thêm chút nữa chắc mình đứt mạch máu, Lục Trầm vội vàng đổi đề tài: "Vậy bọn Đường Đường đâu?"

Tôn Ngộ Không nhíu mày: "Đương nhiên vẫn ở thế giới nguyên bản." Dừng một chút, lại hỏi, "Tìm bọn họ làm gì?"

Lục Trầm nghiêng đầu, khuôn mặt cọ cọ: "Không làm gì hết, chỉ là tùy tiện hỏi thôi, lâu như vậy không nhìn thấy, có chút nhớ."

Tôn Ngộ Không ngữ khí lãnh đạm: "Sư phụ tôi, thành Phật."

"Thật sao?!" Lục Trầm từ trên người hắn bò dậy, "Em rất muốn gặp lại Đường Đường thêm một lần." Lục Trầm thật tâm vì Đường Tăng mà vui mừng, vui vẻ ra mặt cằm gác trước ngực Tôn Ngộ Không, ngưỡng mặt nhìn hắn, "Cũng không biết còn cơ hội gặp mặt hay không, em thực sự muốn nói lời chúc mừng với hắn."

Mũi Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, không tiếp lời. Muốn gặp mặt thì vẫn được, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ. Phải chờ tới khi tiểu ngu ngốc lớn thêm chút nữa, ổn định một chút, nữa...... Đến lúc đó....... Rồi lại đi thăm.

Lục Trầm thản nhiên đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân, hoàn toàn không chú ý tới khuôn mặt dần dần lạnh xuống của Tôn Ngộ Không, thậm chí còn kích động mà trên người hắn mặt đối mặt: "Vậy Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh thì sao, hai người bọn họ đâu, cũng thành Phật?"

Trư Bát Giới?!

Tôn Ngộ Không: "......" Đối với cặp mắt lấp lánh đầy vẻ mong đợi của Lục Trầm, hắn nghiêng mặt, "Tôi không biết, tôi đi trước, tình hình cụ thể của bọn họ tôi cũng không rõ lắm."

"Nga." Vai Lục Trầm sụp xuống, trong giọng nói khó nén nỗi thất vọng, "Như vậy ư." Bất quá lập tức cậu lại cười ra tiếng, "Bộ dạng Trư Bát Giới y như công tử nhà giàu lười nhác, một chút cũng không hợp với kết cục do nguyên tác an bài, tính cách này của hắn, thật giống với đám con nhà giàu ở thế giới này, thật muốn cho hắn sang bên này để nhìn đồng loại, ngài Đại Thánh ......"

Lục Trầm hứng thú dâng trào, nhưng mới vừa quay đầu liền đối diện với khuôn mặt lãnh đạm của Tôn Ngộ Không.

"Ngủ."

Một chậu nước lạnh đổ thẳng trên đầu.

"Này?" Lục Trầm còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động điều chỉnh theo động tác của hắn, để hắn chống đỡ nửa người trên đi tắt cái đèn ở đầu giường, nhìn tư thế của hắn có vẻ không được tự nhiên, thất vọng xoay người chuẩn bị nằm xuống, trên eo bỗng nhiên bị ôm lấy, bên cạnh lỗ tai phun ra hơi thở ấm áp, "Đừng nhúc nhích."

Lục Trầm lập tức không dám động, thẳng đến khi căn phòng tràn ngập bóng tối, Tôn Ngộ Không lại lần nữa nằm thẳng xuống dưới, cậu nằm sấp trên người ngài Đại Thánh, nhẹ giọng hỏi: "Anh buồn ngủ hả?"

Tôn Ngộ Không nhắm mắt lại, kéo dài thanh âm nói: "Ừ."

Lục Trầm mếu máo: "Vậy cũng tốt, vẫn là ngủ đi." Cũng không còn sớm, ngày mai ngài Đại Thánh còn phải đi làm, nhưng cậu một chút cũng không muốn từ trên người ngài Đại Thánh lăn xuống, hơn nữa —— vừa rồi cái tay ngài Đại Thánh đỡ mình còn chưa rút lại, còn đặt trên eo cậu.

Lục Trầm mừng thầm, không dám nhúc nhích, sợ Tôn Ngộ Không phục hồi lại tinh thần sẽ rút tay ra.

Tiếp theo đó theo ánh trăng trắng bạc bên ngoài, cậu ngắm dung mạo anh tuấn của ngài Đại Thánh, thật là càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng thích, đôi môi không tự chủ kéo dài đến mang tai.

Tay nhẹ nhàng đè lên ngực hắn, cảm thụ tiết tấu nhịp đập càng ngày càng nhanh.

Đây là ngài Đại Thánh của cậu, ngài Đại Thánh của riêng cậu.

Lục Trầm nhếch môi,

»

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio