Đại Thánh Truyện

chương 104: đến cửa đòi nợ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một lão giả để râu dê, mặc trường bào màu tương bắt mạch cho đám trẻ con kia. Lão ta lúc thì lắc đầu, lúc lại gật đầu. Bên trái lão là Lưu Hồng, đằng sau là Lý Long, có thể rót trà cho lão ta bất cứ lúc nào.

Một đám đệ tử Thiết Quyền môn đứng thành một bức tường người ngăn cách nam nữ già trẻ ở bên ngoài, thoạt nhìn thì người thân của những đứa trẻ này đều khẩn trương nhìn con mình. Nếu lão già gật đầu thì vui vẻ ra mặt, nếu lão ta mà lắc thì ủ rũ không thôi.

Đây chính là đại nhân vật đến từ Thanh Hà phủ thành xa xôi ngàn dặm, đường đường hộ pháp của Thiết Quyền môn, võ công đã siêu thần nhập hóa. Nếu được lão tán thành thì con mình đúng là một bước lên trời.

Lý Thanh Sơn liếc mắt cái liền nhìn thấy lão già này có khí tức trầm ngưng, mạnh hơn Phùng Chương một ít, quả đúng là cao thủ Tiên Thiên. Nhưng lão ta cũng không phải nhân vật nguy hiểm gì. Nếu hóa thân thành yêu ma, hắn tin là mình có thể giết chết lão già này chỉ trong một chiêu, mặc dù duy trì hình người thì cũng không rắc rối lắm, chỉ mất chút thời gian.

Hắn đang tò mò bọn họ đang làm cái gì.

Lưu Hồng ngồi bên cạnh lão già kia, tuy hai người đều già nhưng dù là đứa trẻ chưa hiểu chuyện cũng có thể nhìn ra khí thế cao thấp giữa bọn họ. Lưu Hồng thở dài, dạo này nhiều cao thủ tài giỏi đến Khánh Dương thành quá.

Từ khi tới Khánh Dương thành này dưỡng lão, ông ta đã lâu không gặp vị Nghiêm Tùng Nghiêm hộ pháp này. Nhưng nói tới thì bằng thân thủ hạng hai của mình, ngay cả năm đó ông ta cũng chưa gặp mấy lần, lần cuối cùng là thọ yến của Tổng đà chủ mười mấy năm trước. Khi đó ông ta còn chính trực tráng niên, Nghiêm hộ pháp vẫn dáng vẻ này. Giờ ông ta đã thành lão già, Nghiêm hộ pháp dường như chẳng hề thay đổi chút nào.

Lưu Hồng nói:

-Nghiêm hộ pháp, nghỉ chút thôi!

-Mời ngài dùng trà!

Bên cạnh, Lý Long vội rót trà. Tuy Ngô đường chủ chết oan chết uổng khiến kế hoạch rời khỏi Khánh Dương thành bị hủy bỏ, nhưng gã lại rất vui vẻ. Gã vốn chẳng ưa gì Ngô đường chủ kia, dám vô lễ với sư phụ của gã, chết cũng đáng đời. Đảo mắt cái Nghiêm hộ pháp tới, chẳng những võ nghệ cao cường mà khí độ còn trầm ổn hơn, tuy kiêu căng nhưng không lộ ra ngoài, còn có thể dẫn gã đến Thanh Hà phủ.

Nghiêm Tùng ngừng lại, thảnh thơi uống một ngụm trà:

-Già rồi, xương cốt không còn dùng được nữa.

Và cứ thế mặc cho đám trẻ con kia đứng dưới trời nắng.

Lưu Hồng lại nói:

-Chỗ Tổng đà chủ thì sao?

-Yên tâm đi, ngươi cũng coi như là lão nhân, họ Ngô vô dụng thì sao có thể trách lên đầu ngươi, ta sẽ nói rõ cho Tổng đà chủ.

Nghiêm Tùng đương nhiên là nhận được không ít lợi từ Lưu Hồng nên tâm tình không tệ. Lão vốn không để ý đến bạc lắm, nhưng trong đó có một tấm cổ họa của danh gia, có thể nói là ngàn vàng hiếm có, thật quá hợp ý lão.

Lưu Hồng mừng rỡ:

-Vậy đa tạ Hộ pháp, ngài thấy những đứa trẻ này thế nào?

Nghiêm Tùng nói:

-Trong đám trẻ con này còn có vài mầm tốt, tuy không biết có thể luyện khí hay không, ít nhất cũng đủ để luyện võ. Nếu ở Thanh Hà phủ thành, những đứa trẻ có tư chất tốt tốt đã sớm bị vơ vét hết, một mầm tốt đi ra đều phải tranh nhau cướp mới đến tay, sao có thể tùy tiện lựa chọn thế này.

Lưu Hồng nói:

-Đều là do Tổng đà chủ anh minh.

-Hử?

Lúc này, Nghiêm Tùng ngẩng đầu thấy bức tường người do đám đệ tử Thiết Quyên môn tạo ra tách ra một đoạn ột thiếu niên đi vào. Nhưng lão chỉ nhìn thoáng qua liền ra lệnh:

-Đuổi ra đi, tuổi quá lớn.

Hơn nữa cũng quá tầm thường, chẳng có điểm gì đáng chú ý.

Nhưng đám đệ tử Thiết Quyền môn kia không có ngăn lại thiếu niên mà hoảng sợ tách ra hai bên. Nghiêm Tùng hơi kỳ quái, chỉ thấy Lý Long thậm chí là Lưu Hồng bên cạnh đều mở to mắt lên:

-Lý Thanh Sơn!

Đám người đều nghị luận:

-Đây không phải là Lý Thanh Sơn sao?

-Hắc Hổ Lý Thanh Sơn!

-Nghe nói hắn chết rồi mà? Sao đã trở lại rồi?

Lúc này trong Khánh Dương thành, Lý Thanh Sơn cũng coi như là người có tiếng tăm.

Lý Thanh Sơn bước đến trước, vẫy vẫy tay, cười nói:

-Lưu môn chủ, đã lâu không gặp. Vị này chính là hộ pháp gì ấy nhỉ, kính đã lâu kính đã lâu!

Nghiêm Tùng nhíu mi, nhớ lại nguyên nhân khác cho chuyến đi này của lão, chẳng phải là vì thiếu niên này sao.

Lưu Hồng lúng túng nói:

-Ngươi… Ngươi đã trở về!

Lý Thanh Sơn vào thẳng vấn đề:

-Đúng vậy! Lần này tới làm ác khách, mong Lưu môn chủ trả mấy thứ này cho ta, không thì đổi sang ngân phiếu cũng được, ta tình nguyện lấy ít đi một chút, dù sao ngài đào chúng ra cũn không dễ dàng gì.

Hiện giờ Lý Thanh Sơn có vẻ thực ôn hòa, không có chút oai phong hung ác nào.

Lưu Hồng nhìn về phía Nghiêm Tùng. Nghiêm Tùng nhấp trà rồi thản nhiên nói:

-Ngươi là Lý Thanh Sơn? Ngươi còn dám trở về sao? Giờ ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, nếu đáp thiếu, ta sẽ đánh ngươi một chưởng. Ngô đường chủ chết như thế nào?

Lão thậm chí còn không đứng dậy, bởi vì người đến không đáng để lão phải đứng lên, mà Lý Thanh Sơn “bất kính” khiến lão hơi tức giận, dám ăn gan báo đòi đồ với lão. Hơn nữa có rất nhiều dấu vết chứng minh cái chết của Ngô đường chủ có quan hệ rất lớn với kẻ này, đương nhiên là lão sẽ không khách khí với kẻ địch làm gì.

Lý Thanh Sơn che giấu thực lực? Có lẽ là thế! Nhưng ngay cả cao thủ nhất lưu, thậm chí cao thủ Tiên Thiên, đạt đến Luyện Khí cảnh thì sao nào? Với thực lực Luyện Khí tầng hai của mình, hắn sao sẽ để ý đến mấy người đó.

Lý Thanh Sơn cũng chẳng xa lạ gì loại điệu bộ này, đó là kẻ tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, cho là mình có thể trấn được tất cả các tình huống, tất cả mọi người phải nghe theo lệnh y, mặc cho y bài bố.

Nhưng khi Lý Thanh Sơn gặp những nhân vật bay lượn phía chân trời rồi lại nhìn dáng vẻ này của Nghiêm Tùng, hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười. Trông lão như một con cóc đang kêu ồm ộp, khoa tay múa chân với đám côn trùng ruồi muỗi, tự ình là quốc vương.

Vì thế Lý Thanh Sơn cười, ít nhất thì ta cũng là một con ếch, mà còn là chủng loại rất cường tráng nữa.

Lưu Hồng giật giật khóe mắt, mấy tháng không gặp, vốn tưởng tiểu tử này sẽ thu liễm chút ít, không ngờ vẫn cái bộ dáng đó, bên ngoài thì bình thản, trong tâm lại cuồng vọng tới cực điểm.

Sắc mặt Nghiêm Tùng phát lạnh:

-Ngươi cười cái gì?

Lý Thanh Sơn nói:

-Thấy chuyện buồn cười nên cười thôi!

Nghiêm Tùng từ từ đứng lên rồi nói:

-Ngươi thử cười nữa xem.

Lý Thanh Sơn nói:

-Bớt nói nhảm đi, đồ của ta các ngươi ăn vào, giờ nên nhổ ra cho ta rồi đấy.

Không chút dấu hiệu, Nghiêm Tùng sải bước qua cả trượng đi đến trước mặt Lý Thanh Sơn, giơ tay tát mạnh một cái. Lão muốn tát cho Lý Thanh Sơn cả đời này không thể cười được nữa, cho hắn biết khiêu khích Thiết Quyền môn sẽ phải trả cái giá thật lớn.

“Bốp!” Một cái tát thật vang dội.

Đầu Nghiêm Tùng lệch sang một bên, trên khuôn mặt già nua kia dấy lên một trận sóng thịt, ánh mắt trợn tròn, một cái răng bay ra ngoài, trong lòng đầy khó tin. Rõ ràng là lão không cảm nhận được chút nội lực hay chân khí nào từ Lý Thanh Sơn, nhưng tốc độ hắn lại rất nhanh, chẳng lẽ hắn là cao thủ Luyện Thể? Nhưng nhìn qua lại chẳng thấy chút khí thế đặc thù nào của cao thủ Luyện Thể cả.

Lý Thanh Sơn thấy Nghiêm Tùng định tát mình một cái, trong lòng không hề tức giận mà chỉ cảm thán. Động tác vốn tấn mãnh là thế mà nay trong mắt hắn lại chậm như vậy, chậm đến mức hắn hoài nghi có phải là hắn đã đánh giá sai.

Mà vì khinh địch nên Nghiêm Tùng đã để lộ ra không ít sơ hở, đương nhiên Lý Thanh Sơn sẽ không bỏ qua. Hắn tát vào mặt Nghiêm Tùng một cái, vẫn không thay đổi nụ cười mà nói:

-Nếu ngươi không phun ra, ta sẽ đánh cho bao giờ ngươi phun ra thì thôi.

-Nghiêm hộ pháp!

Lưu Hồng trợn mắt há hốc mồm, vị Nghiêm hộ pháp oai phong bất khả xâm phạm nay lại bị tát một cái như thế trước mặt mọi người, lại kinh ngạc vì Lý Thanh Sơn đã trở nên mạnh mẽ như thế, tốc độ phát triển như vậy quả là đáng sợ.

Mà đám người cũng kinh hô. Bọn họ chịu mang con nối dõi đến là do Nghiêm Tùng lộ ra công phu, một quyền đánh vỡ cọc gỗ cách một trượng, ở trong mắt bọn họ, đó quả đúng là thủ đoạn của thần tiên.

Lý Long nhịn không được xoa xoa mắt, đây chính là tên chăn trâu ở Ngọa Ngưu thôn sao? Gã càng lúc càng không nhận ra vị đồng hương này.

Nghiêm Tùng phẫn nộ điên cuồng trong lòng, lui ra sau một bước, điều chỉnh thân hình, dồn hết chân khí toàn thân vào hai nắm đấm.

Bốp!

Lý Thanh Sơn thấy lão ở trạng thái này, sao có thể cho lão cơ hội ra chiêu. Hắn bước lên một bước rồi lại tát một cái.

Sức mạnh của Lý Thanh Sơn to lớn vô cùng, Nghiêm Tùng bị đánh cho đầu choáng mắt hoa, chân khí vừa được triệu tập lên đã tán loạn. Lão không cam lòng vận chuyển lần nữa, muốn giết chết Lý Thanh Sơn.

“Bốp!”

Cái tát thứ ba giáng xuống, đánh cận thân tay không chính là như vậy, một chiêu rơi xuống hạ phong thì sẽ rất khó để xoay chuyển.

“Bốp bốp bốp!”

Một trận pháo tay vô cùng vang dội chấn động cả diễn võ trường, ngoài tiếng tát ra thì chẳng còn tiếng vang gì nữa.

Phàm khi Nghiêm Tùng định phản kích, Lý Thanh Sơn liền không hề khách khí đánh xuống. Sở dĩ dùng tay, không chỉ đơn thuần là ăn miếng trả miếng, mà do hắn không có nổi lên sát ý. Nhưng muốn đẩy Nghiêm Tùng xuống hạ phong thì đánh đầu là lựa chọn tốt nhất, tát tay không đủ để gây chết người mà lại có thể sinh ra hiệu quả chấn động choáng váng, phá đi động tác của Nghiêm Tùng, đúng là phương thức tốt nhất.

Nghiêm Tùng cứ lùi sau một bước, Lý Thanh Sơn lại tiến lên một bước.

“Rầm” một tiếng, Nghiêm Tùng ngồi trở lại ghế thái sư của mình, lão ôm lấy mặt rồi kêu:

-Đừng đánh nữa!

Trúng vài cái tát, lão đã tỉnh táo lại từ trong cơn cuồng nộ, trở nên sợ hãi rằng Lý Thanh Sơn có thể giết chết lão. Người càng già lại càng sợ chết.

Lý Thanh Sơn đúng là thu tay lại:

-Giao đồ ra đây!

Sắc mặt Nghiêm Tùng khi thì trắng bệch khi thì đỏ bừng, quát to:

-Lưu Hồng! Còn đứng đó làm gì?

Một bên lại lẳng lẽ đưa tay hướng về bụng, lão cũng có bùa có thể làm đòn sát thú. Bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, thù này không báo lão thề không làm người.

Lý Thanh Sơn nói:

-Ta khuyên ngươi đừng có dùng!

Tay Nghiêm Tùng run lên.

Lý Thanh Sơn nói:

-Ngươi muốn tát ta, ta liền tát ngươi, ngươi muốn giết ta, ta cũng chỉ có thể giết ngươi!

Lời của Lý Thanh Sơn bình tĩnh và trấn định, thậm chí chẳng hề ngăn cản Nghiêm Tùng lấy bùa ra. Nghiêm Tùng nắm lấy góc bùa, thần sắc biến đổi liên tục, trong khoảng thời gian ngắn không dám lấy ra.

Nghiêm Tùng hỏi:

-Thật sự… Thật sự là ngươi giết Ngô đường chủ, giết những người đó?

Tuy không phân biệt được hài cốt nhưng cũng tìm được không ít binh khí hỏng, trong đó có quyền sáo của Ngô đường chủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio