Đại Thánh Truyện

chương 108: tha hương đất khách

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Thanh Sơn nói:

-Các ngươi đến tiễn Lý Long sao?

Lưu quản sự đáp:

-Cũng… cũng là tới tiễn ngươi… Thanh Sơn, ngươi thật sự có tiền đồ rồi. Chuyện ban đầu ngươi đừng để trong lòng nhé.

Hiện giờ Lý Thanh Sơn với gã mà nói đã trở thành đại nhân vật cao không thể với tới, thành ra lúc nói chuyện cũng không được lưu loát.

Những thôn dân khác cũng chen chúc đến đây, còn cầm theo thổ sản nhét vào tay Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn nhìn những khuôn mặt quen thuộc kia, trong lòng bỗng cảm khái ngàn vạn lần, thành ra lúc này chẳng biết nên nói gì cho phải. Ngọa Ngưu thôn mà hắn lớn lên từ nhỏ, không muốn rời xa này bỗng nhiên hiện ra vô cùng rõ ràng trước mắt, mỗi một căn nhà, mỗi một ngọn cỏ đều hiện rõ mồn một.

Chiếc giếng sâu nhốt hắn mười mấy năm, khiến hắn không lúc nào là không muốn nhảy ra, những bùn đất và cỏ rêu khiến hắn chán ghét bỗng trở nên thật thân thiết. Lý trưởng thôn ôm Lý Long, khóc lóc. Nơi này vốn xôn xao ầm ĩ, nay truyền vào tai Lý Thanh Sơn lại chợt im lặng.

Lý Thanh Sơn thậm chí còn thấy Lý đại ca, Lý đại tẩu trong đám người, bọn họ sợ hãi, tránh né quý nhân trong thành, nhìn Lý Thanh Sơn, muốn tiến lên gặp nhưng lại không dám. Giờ phút này, bọn họ vô cùng hối hận, nếu không phải trở mặt với Lý Nhị lang thì lúc này có phải là thơm lây. Bọn họ thấy Lý Thanh Sơn nhìn bọn họ, trong mắt sáng lên ánh sáng đầy hy vọng.

Nhưng Lý Thanh Sơn lập tức chuyển tầm mắt sang hướng khác, thứ nên kết thúc sớm đã kết thúc, bát nước hất đi chẳng thể lấy lại, không phải là không thể quên đi mà là vì hai bên ở trong thế giới khác nhau. Với bọn họ vốn không giống nhau, làm người thân của hắn còn dễ chết oan chết uổng hơn đại phú đại quý.

Nghiêm Tùng ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người lùi sang hai bên, một chiếc xe ngựa do hai chú ngựa kéo chạy tới, mỗi con ngựa đều vô cùng thần tuấn.

Lý Thanh Sơn, Nghiêm hộ pháp, Lý Long và bốn đứa trẻ kia cùng bước lên xe ngựa. Xe từ từ đi, đến trước cửa huyện nha thì dừng lại. Diệp Đại Xuyên và sư già vui mừng đi lên, có mấy vị cao thủ này bảo vệ thì đi đường chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm gì.

Lý Thanh Sơn nhìn thứ trong tay Diệp Đại Xuyên, hai mắt tỏa sáng:

-Liệt Thạch cung!

Cung này hắn để lại trong viện ở Khánh Dương thành, khi trở về hắn từng tới xem thì thấy viện đó đã được quét dọn và gia đình mới vào ở, đương nhiên là Liệt Thạch cung đã không còn ở đó. Hắn cũng không đi tìm, không ngờ nó lại ở trong tay Diệp Đại Xuyên. Hắn dùng ngón trỏ khẽ kéo dây cung, cực kỳ dễ dàng. Nay với sức mạnh này, hắn có thể bắn cả trăm mũi tên cũng không thành vấn đề.

Trường đình mười dặm ngoài thành, Lý Thanh Sơn lại gặp được chủ nhân của Liệt Thạch cung này.

Hoàng Bệnh Hổ mở miệng nói:

-Chúc mừng Thanh Sơn, công lực lại tiến bộ.

Phát hiện mình rốt cuộc không rõ thiếu niên này sâu cận ra sao, nhưng tin tức của y linh thông, có thể ngay mặt đánh bại một cao thủ Tiên Thiên chỉ có một cao thủ Tiên Thiên khác, hắn quả thật đã làm được lời hắn nói lúc trước, mà lại chỉ mất mấy tháng.

Lý Thanh Sơn cười nói:

-Liệp đầu huynh cũng không lãng phí thời gian.

Lúc này hắn đã nhìn ra Hoàng Bệnh Hổ đã đến rất gần trình độ của cao thủ nhất lưu. Uống mấy chén rượu tiễn đưa rồi, hắn liền ra đi, rốt cuộc hoàn toàn bỏ Khánh Dương thành sau lưng, không quay đầu nhìn lại nữa.

Lý Thanh Sơn thầm nói trong lòng:

-Vĩnh biệt, cố hương!

Hắn sớm hiểu được là cho dù chuyến này có chết hay bay thẳng lên mây xanh, hắn cũng sẽ không trở lại. Kể từ hôm nay trở đi, nơi này chính là quê hương.

Ban ngày đi ban đêm nghỉ, đi đường núi được ba ngày thì tầm nhìn bỗng trở nên rộng lớn, một bình nguyên bao la trải rộng trước mắt Lý Thanh Sơn.

Ruộng lúa mạch óng ánh sắc vàng bát ngát vô bờ, gợi lên những đợt sóng lúa trong gió hè. Một vài thôn trấn tô điểm ở giữa, mọc lên vài làn khói bếp, cảnh tượng cực khác với Ngọa Ngưu thôn.

Nghiêm Tùng nói:

-Đây đã ra khỏi phạm vi Khánh Dương thành rồi, đi thêm năm ba ngày nữa là có thể tới bến đò Hạ Xuyên, có thể đổi thuyền rồi đi thẳng xuống Gia Bình thành thậm chí là Thanh Hà phủ.

Lý Thanh Sơn lấy ra tấm bản đồ mà Cố Nhạn Ảnh đưa cho, dùng ý nghĩ tìm kiếm bến đò Hạ Xuyên, một điểm sáng lên, bến đò đó cách nơi này hơn mười dặm.

Nghiêm Tùng kinh ngạc nói:

-Phương Thốn đồ, mà lại là Thanh Châu Phương Thốn đồ, thứ này có giá trị lắm, Thanh Sơn cậu lấy được từ đâu thế?

Nói như vậy, diện tích bản đồ bao phủ càng lớn thì càng sơ sài, mà càng nhỏ thì càng tinh tế. Nhưng mà Phương Thốn đồ lại có thể tinh tế đến mức tận cùng khi bao quát cả vạn dặm, cả vạn dặm được thể hiện chỉ trong một tấc. Tuy nó chỉ là một món linh khí hạ phẩm nhưng cũng rất trân quý, huống chi nó còn là Phương Thốn đồ bao quát toàn bộ Thanh Châu.

Lý Thanh Sơn bỗng nói:

-Nghiêm hộ pháp, Diệp đại nhân, chúng ta từ biệt ở đây!

Mấy ngày nay, những thứ liên quan đến giang hồ, liên quan đến thế giới này hắn đã biết đại khái từ hai người này. Ít nhất có tin tức của bọn họ, đi ra ngoài sẽ không phải là không biết gì nữa.

Diệp Đại Xuyên nói:

-Cái gì? Cậu không đi theo chúng ta luôn?

Lý Thanh Sơn khẽ lắc đầu:

-Ta định đi một mình, khiến mọi người chờ ta ba ngày, thật sự là rất có lỗi.

Hắn lên đường cùng bọn họ có lẽ là vì một nỗi sợ hãi nào đó. Một người mười mấy năm chưa từng rời khỏi thông trang nay bỗng phải đi ra thế giới bên ngoài, đến cái gọi là đại thành, trong lòng luôn có chút e sợ, thậm chí ỷ lại vào hai con người còn yếu hơn cả hắn, chỉ vì trên đường có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Mỗi người đều khát vọng được xông pha, được tự do, nhưng khi nhìn thấy một thế giới vô cùng rộng lớn trước mắt thì ai nấy cũng đầy sợ hãi, không biết phải theo ai. Lý Thanh Sơn đúng là như vậy.

Nhưng giờ là lúc nên dứt bỏ những cảm xúc như này. Khi hắn đi ra khỏi dãy núi trùng điệp và nhìn thấy bình nguyên rộng lớn với ruộng lúa mạch rực rỡ ánh vàng, nước sông trong suốt từ từ trôi, những bút tích đó hiện lên trên bản đồ, xinh đẹp mà rõ ràng như thế, ngay cả dấu chân hắn đều không có bước kịp một phần vạn của bản đồ.

Mấy người nhìn nhau không biết nên khuyên hắn như nào, bỗng thấy Lý Thanh Sơn giang tay ra nói với bình nguyên rộng lớn kia:

-Ta muốn bước khắp ngũ hồ tứ hải, thiên hạ cửu châu, thưởng hết món ngon mỹ vị trên thế gian, uống cạn mỹ tửu thiên hạ, tu thành thần thông mạnh nhất, chiến thắng kẻ địch mạnh nhất, lấy nữ nhân đẹp nhất! Thiên hạ, ta tới đây, ha ha ha ha!

Âm thanh từ thấp đến cao, tiếng cười vang như sét đánh, hắn nói ra lời tuyên ngôn ngu ngốc chưa từng có. Ngu xuẩn sao? Có lẽ là vậy, con trâu nghe hắn nói lời này đã mất, mà giờ hắn cũng không cần phải hỏi bất kỳ ai:

-Giấc mộng đó, ta có thể thực hiện được không?

Không cần kẻ khác trả lời, không cần kẻ khác thừa nhận, đương nhiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của kẻ khác, đáp án sớm đã ở trong lòng hắn.

Hẹn nhau gặp lại ở Gia Bình thành rồi, vài người trên sườn núi nhìn bóng người cao lớn rời đi, nhìn hắn dung nhập vào trong vùng quê đầy màu vàng kia, giống như một đứa trẻ lăn vào trong ruộng lúa, nhanh chóng biến mất.

Hành vi vốn ngây thơ buồn cười nhưng lại khiến bọn họ cùng nhớ ra vài từ: “Long du đại hải”, “Hổ nhập thâm sơn”.

Lý Thanh Sơn không đi theo đường cái mà chạy một mạch trên cánh đồng bát ngát, và nhanh chóng chạy tới một chấm nhỏ trên bản đồ, đó là một huyện lị còn phồn hoa hơn Khánh Dương thành rất nhiều. Hắn đi thẳng đến tửu lâu lớn nhất trong thành, chọn vị trí ngắm phong cảnh đẹp nhất rồi gọi một bàn tiệc rượu ngon nhất với mỗi một món ăn đều là đặc sắc của nơi đây, rất nhiều món hắn chưa từng ăn qua, thậm chí chưa từng nghe tới. Mỗi một vò rượu đều được ủ hai mươi năm, tuy kém với linh tửu nhưng cũng có mùi vị khác.

Chưởng quỹ thấy khách hàng lớn đến nên tự mình ra chiêu đãi, cùng uống mấy chén, gã bỗng cười nói:

-Uống rượu suông thì vô vị lắm, công tử, cần có vài vị giai nhân làm bạn!

Gã coi Lý Thanh Sơn như một tên ăn chơi trác táng vừa vất vả chạy ra khỏi nhà.

Lý Thanh Sơn đầu tiên là ngẩn ra rồi lại cười:

-Cần, cần chứ, ta có tiền mà!

Thô tục như một tên nhà giàu mới nổi.

Hắn phải cố gắng tu hành, phải ra ngoài cửu thiên kia, nhưng lại không tính làm tu sĩ khổ tu. Hắn thề sẽ cưới một người phụ nữ như Cố Nhạn Ảnh, nhưng trước khi chính thức ước hẹn chấp tay giai lão với một người phụ nữ, hắn cũng không tính làm một vị tăng khổ hạnh.

Đời người không phải là chuyện thống khổ, nếu không thì chết đi cho rồi. Giấc mộng xa xôi này là hạt giống hy vọng được gieo trong lòng hắn, chứ không phải là tra tấn lại mình.

Kết quả là mười mấy cô gái trang điểm thật dày, ưỡn ẹo ngồi xuống cạnh hắn, cười hi hi nói chuyện với hắn, không ngừng “Công tử”, “Đại gia”. Có cô còn to gan thò tay vào vuốt ngực hắn.

Lúc đầu Lý Thanh Sơn hơi không tự nhiên, bị vài nữ tử thanh lâu trêu ột trận, nhưng hắn nhanh chóng thoải mái, không hề để ý trái ôm phải ấp, mặt cười toe toét, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn trong vắt như nước, giống như một đứa trẻ đang chơi một trò chơi mới mẻ vậy.

Nhưng trẻ con cũng nhanh chán ngán, hắn không tính thật sự làm gì cả. Không phải là hắn ghét bỏ mấy nữ tử thanh lâu này, mà là gặp những nữ tử tuyệt sắc như Cố Nhạn Ảnh thậm chí là Huyền Nguyệt khiến loại trò chơi này trở nên quá dễ để chán.

Trước kia không hiểu, giờ mới biết cái gì gọi là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc”.

Oành!

Bỗng nhiên có người đẩy cửa phòng ra rồi quát:

-Nhỏ giọng chút cho ta.

Lại là một vị công tử trẻ tuổi đầu đội bảo quan, mặc một bộ hoa phục và đeo một thanh bảo kiếm đến quát Lý Thanh Sơn. Có câu ba ả đàn bà một sàn diễn, uống rượu hoa đương nhiên là khó tránh khỏi ầm ĩ rồi.

Phía sau công tử là một nữ tử xinh đẹp, nàng ta nhìn Lý Thanh Sơn đầy chán ghét.

Lý Thanh Sơn giơ ngón trỏ lên môi, “Suỵt” một tiếng thật dài. Sau đó hắn ngáp một cái rồi đứng dậy, tùy tay rút ngân phiếu trên người ra đặt lên bàn. Đám nữ tử thanh lâu kia lập tức quên mất hắn mà tranh nhau đi cướp ngân phiếu.

Lý Thanh Sơn đi đến bên cạnh vị công tử kia rồi đánh giá một phen. Công tử kia giơ tay đặt lên chuôi kiếm, y tuy ngạo mạn nhưng y có cái để mà ngạo mạn. Lý Thanh Sơn nhìn ra y đã là cao thủ Tiên Thiên, không, là Luyện Khí sĩ có tư chất, mà nữ tử phía sau y cũng là như vậy. Hai tên Luyện Khí sĩ đương nhiên là có tư cách không coi ai ra gì. Với bọn họ, Lý Thanh Sơn chẳng qua chỉ là một tên ăn chơi trác táng tầm thường, một kiếm giết chết cũng chẳng có chuyện gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio