Đại Thánh Truyện

chương 117: đánh giết luyện khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần tỷ thí này, kẻ mạnh nhất không thể nghi ngờ là Điêu Phi và một tu sĩ Luyện Khí tầng ba khác, nhưng người khiến kẻ khác chú ý nhất lại là Tiền Dung Chỉ. Luyện Khí sĩ là nữ mặc dù rất nhiều, lần này tham gia thử luyện cũng có vài vị, nhưng có thể thiên sinh lệ chất như nàng ta thì đúng là hiếm có. Phụ nữ xinh đẹp thì dù ở đâu cũng sẽ khiến người ta chú ý.

Nhưng ba danh ngạch thì Lý Thanh Sơn chiếm một, hai danh ngạch cuối cùng vững chắc rơi vào tay hai tu sĩ Luyện Khí tầng ba, chỉ cần bọn họ không gặp nhau thì các Luyện Khí sĩ khác đã gần như không còn bất cứ cơ hội nào.

Tỷ thí tiến hành rất nhanh chóng, đều chỉ trong giây lát đã phân ra thắng bại. Chưa đến hai canh giờ mà tỷ thí đã đến vòng thứ tư. Lúc này giữa sân chỉ còn lại bốn người. Mắt thấy hai tên Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng ba sắp thắng hai tên Luyện Khí sĩ Luyện Khí tầng hai thì tình hình chợt thay đổi, sứ giả áo xanh tuyên đọc danh sách, lại làm cho hai tên tầng hai đối tầng hai, tầng ba đối tầng ba.

Điêu Phi và tên Luyện Khí sĩ tầng ba kia đều biến đổi sắc mặt, mà hai tên Luyện Khí sĩ tầng hai lại có thêm hy vọng. Một trong hai người đó là Tiền Dung Chỉ, thái độ nàng ta bình tĩnh như đã sớm tính trước rồi.

Khi Tiền Dung Chỉ bước vào sân, Lý Thanh Sơn liền rũ mắt xuống, thắng bại đã rõ. Nếu Tiền Dung Danh có hẳn linh phù trung phẩm làm đòn sát thủ thì cho dù là tu vi hay địa vị, Tiền Dung Chỉ đều trên gã, sao lại có thể không có được.

Quả nhiên, Tiền Dung Chỉ vừa vào sân liền nắm một tờ linh phù trong tay, nhưng ngoài dự liệu của Lý Thanh Sơn, nàng ta không có lập tức kích phát mà dịu dàng nói với tên Luyện Khí sĩ đứng đối diện:

-Trương công tử, huynh hẳn cũng nhìn ra được tờ linh phù trung phẩm này của ta có uy lực cực lớn, nhưng ta cũng không muốn lấy ra đả thương người, huynh hãy nhận thua đi!

“Trương công tử” không khỏi do dự, gã quả thực đã biết thực lực của Tiền Dung Chỉ, lại thêm tờ linh phù trung phẩm này thì ngay cả ba thành phần thắng gã cũng không có.

Tiền Dung Chỉ hết sức lợi dụng ưu thế là nữ giới của mình, mưa phùn thấm ướt quần áo nàng, dính vào dáng người thướt tha kia, đôi mắt nàng ta như không phải là uy hiếp mà là cầu xin:

-Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta thật sự không muốn đối địch với huynh! Nếu có một ngày công tử đến thành Cổ Phong, Dung Chỉ chắc chắn sẽ tiếp đãi huynh chu đáo.

Trên lầu, Chu Văn Tân cười nói:

-Trác thống lĩnh, vậy cũng được sao?

Trác Trí Bá nói:

-Có gì mà không được chứ, tỷ thí vốn không chỉ so tu vi mà còn so cả tâm trí nữa.

Lý Thanh Sơn cũng không khỏi bội phục tâm trí của cô gái này. Quả nhiên, vị Luyện Khí sĩ được gọi là “Trương công tử” kia đã lựa chọn nhận thua dưới uy lực của linh phù và sự nhờ vả đầy mềm mỏng của mỹ nhân.

Tiền Dung Chỉ băng qua quảng trường đi đến dưới lầu các, đứng ở bên cạnh Lý Thanh Sơn, còn cười rất ngọt ngào với Lý Thanh Sơn:

-Mấy người kia coi khinh công tử, nếu có gì mạo phạm xin chớ trách móc.

Trong lúc đó cô nàng còn bày ra dáng người đáng kiêu ngạo, nói như thể Lý Thanh Sơn không phải là hung thủ có liên quan đến cái chết của Tiền Dung Danh mà là thiếu niên anh tài khiến nàng ta động tâm.

Đây đúng là lần đầu Lý Thanh Sơn nghe người khác gọi mình là công tử, thế nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo, hắn chỉ khẽ “Ừm” một tiếng rồi không để ý tới nữa. Cho dù nàng ta có thật sự không để ý tới cái chết của Tiền Dung Danh hay là nén thù hận xuống đáy lòng, nàng ta cũng vẫn là mỹ nhân rắn rết đáng sợ, loại tâm tư lạnh lùng này đại khái cũng là nhờ đại gia tộc dạy dỗ cả. Phụ nữ như thế cho dù có đẹp hơn nữa cũng không thể làm hắn thích.

Tiền Dung Chỉ chẳng những không phật ý vì Lý Thanh Sơn lãnh đạm, còn không ngừng tìm kiếm đề tài:

-Công tử thấy hai người kia ai sẽ thắng?

Lý Thanh Sơn cau mày, chăm chú nhìn giữa sân. Hai tên Luyện Khí sĩ tầng ba giao thủ sắp trở thành trận diễn then chốt cho lần tỷ thí này, nhưng nó không có giao phong kịch liệt, nóng vội đối kháng như trong tưởng tượng.

Sau vài lần dò xét, Điêu Phi phát động tờ Lôi Kích phù mua được từ chỗ Lý Thanh Sơn, bên trong ánh sáng trắng lóa mắt là một tia sét to cỡ thùng nước từ trên trời giáng xuống, dễ dàng đánh tan chân khí hộ thể và khiến đối thủ hóa thành một cục than cháy sém.

Hồi lâu sau, lôi quang kia mới tiêu tan đi. Uy lực nó to lớn khiến Lý Thanh Sơn cũng phải lắp bắp kinh hãi. Lôi là thiên phạt, cho dù hắn có hóa thành trạng thái yêu ma cũng sẽ bị thương.

Trong ánh mắt Tiền Dung Chỉ lóe lên ánh sáng:

-Vị Điêu công tử này chọn thật đúng lúc.

Tất cả pháp thuật đều phải chú ý thiên thời địa lợi. Hôm nay ám lôi luôn cổn động trong tầng mây, trong thời tiết mưa gió mùa hè này, tờ Lôi Kích phù này phát huy được uy lực gần với linh phù thượng phẩm, vốn không phải thứ Luyện Khí sĩ cấp thấp có thể cản được. Nó đã trở thành đòn sát thủ tuyệt đối.

Điêu Phi cũng đi đến cạnh Lý Thanh Sơn, tuy y cố sức giữ bình tình nhưng khó có thể dấu được vẻ vui mừng như điên trên khuôn mặt. Y còn khẽ nói lời cảm ơn với Lý Thanh Sơn, dường như lúc này không hề so đo chuyện Châu Lộ hoàn nữa.

Hai tờ linh phù trung phẩm đã trở thành nhân tố mấu chốt quyết định thắng thua. Ba người đã trở thành người thắng cuối cùng, coi như nối lại tiền duyên trên thuyền, chẳng qua quan hệ giữa ba người bọn họ chắc chắn không được coi là bằng hữu.

Ở trên lầu, Trác Trí Bá nói:

-Lên đây đi!

-Ta không phục!

Đột nhiên có một kẻ gào lên, bộ mặt đã méo mó đi vì ghen tị, vì thất bại nên có phần điên cuồng và đầy thù hận nhìn Lý Thanh Sơn:

-Một tên phế vật như ngươi với cái thực lực Luyện Khí tầng một đó, dựa vào cái gì mà có thể ở trên ta…

Trác Trí Bá không ra tay mà lại nói với Lý Thanh Sơn:

-Ngươi đã là Ưng Lang vệ rồi, có kẻ khiêu khích ngươi chính là khiêu khích Ưng Lang vệ, ngươi biết nên làm gì rồi đó!

Mà y dường như không ý thức được sự chênh lệch giữa Luyện Khí tầng một với Luyện Khí tầng hai. Đám Ưng Lang vệ khác cũng như đang xem kịch vui, chỉ chờ Lý Thanh Sơn bị đánh bại, để xem hắn còn mặt mũi nào mà đứng ở chỗ này.

Lý Thanh Sơn đột nhiên xoay người đi về phía lên Luyện Khí sĩ kia. Qua trận tỷ thí vừa rồi, hắn đã biết tên gã là Lã Huy, đúng là kẻ lúc đầu khiêu khích hắn rồi bị hắn mắng là đồ bỏ đi, hắn nói:

-Nếu đã muốn chết như thế thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện.

Lời này ở trong tai người khác đúng là lời ngông cuồng.

-Ngươi định làm gì? Chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng một!

Lã Huy nhìn Lý Thanh Sơn từ từ đi tới mà chẳng hiểu sao lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Thần trí gã đã thanh tỉnh hơn nhiều, nên hối hận vì lời nói vừa rồi.

Còn cách hai mươi bước, Lý Thanh Sơn liền dừng lại. Thân thể hắn nghiêng ra trước, đầu gối gấp khúc lại như một con mãnh hổ đang ẩn nấp trong rừng chuẩn bị tấn công con mồi, sau đó dưới áp lực mà sức mạnh bùng nổ mãnh liệt, bật nhảy lên.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn bình tĩnh mà ung dung, như Thú vương trẻ tuổi nhảy ra khỏi rừng, không có thô bạo với phẫn nộ mà chỉ có bình tĩnh và ung dung do tự tin, làm cho người ta lòng đầy sợ hãi.

Lã Huy nhìn đôi mắt không chút tình cảm kia mà cảm thấy áp lực gần như không hít thở nổi. Khi Lý Thanh Sơn dừng bước lại, gã liền thúc giục toàn bộ chân khí trong cơ thể, song khi Lý Thanh Sơn chuyển từ tĩnh sang động gã chỉ thấy một đạo tàn ảnh lướt qua bên cạnh, tốc độ của bóng dáng đó quá nhanh đã khiến gã sinh ra ảo giác, giống như hồi lâu sau gió mạnh mang theo mưa bụi lạnh lẽo mới tạt vào mặt.

Bóng người trước mặt biến mất, gã cảm thấy ngực mình đau nhức. Gã cúi đầu thì thấy trước ngực đã trống không, gian nan quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Thanh Sơn đã nắm trong tay một trái tim đầm đìa máu chảy. Gã không kịp nói gì thì đã té ngã xuống đất.

Toàn bộ quảng trường yên tĩnh chỉ trong chớp mắt, tiếng mưa rơi bỗng trở nên rõ ràng hẳn. Tất cả mọi người đều khiếp sợ, thậm chí Trác Trí Bá và Chu Văn Tân cũng động dung, cùng nói:

-Luyện Thể sĩ!

Một tên Luyện Khí sĩ tầng hai bị giết chết chỉ trong một chiêu, hơn nữa không phải là đánh lén, không phải là dùng linh phù mà là đánh chính diện. Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, đám Luyện Khí sĩ nhìn Lý Thanh Sơn như nhìn một con quái vật. Hắn ta thật sự là Luyện Khí tầng một sao?

Đám Luyện Khí sĩ không oán giận Lý Thanh Sơn không vào trận nữa mà lại thấy vô cùng may mắn, nếu hắn lên sân thì chỉ sợ sân đấu sẽ có thêm mấy thi thể nữa, có lẽ trong số đó sẽ có bọn họ. Quả nhiên chẳng có ai là kẻ ngu đần cả, có gan bán linh phù trước trận chiến là kẻ tự tin tuyệt đối vào thực lực của mình, đáng thương ình lại đi cười nhạo người ta, may là không có dai dẳng như tên đần kia, thật sự nhảy ra làm địch của hắn.

Ngay cả đám Huyền Lang vệ luôn mang thái độ ngạo mạn từ lúc bắt đầu tỷ thí cũng kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn. Bọn họ vốn cực kỳ khinh thường tên tiểu tử vốn dựa vào quan hệ đi theo cửa sau này, nhưng lúc này lại hoàn toàn thay đổi cái nhìn. Tiểu tử này tuyệt đối không phải là kẻ có thể tùy ý giáo huấn.

Lý Thanh Sơn vừa ra tay đã khiến mọi người chấn động, lại là sau khi Trác Trí Bá ra tay đánh chết Luyện Khí sĩ. Một tên lấy mạnh đánh yếu, giết chết đối thủ ngay lập tức cũng là hợp tình hợp lý, kẻ kia lại lấy yếu thắng mạnh, cũng dễ dàng giết chết đối phương, thật không hề tầm thường.

Lý Thanh Sơn quăng trái tim kia xuống, ổn định hô hấp lại. Vừa rồi hắn bộc phát thể lực và chân khí chỉ trong chớp mắt, tạo ra hiệu quả mà ngay cả hắn đều thấy bất ngờ, nhưng lúc tấn công hắn vẫn hoàn toàn tự tin là có thể thành công.

Hổ Ma Dược Giản, Hổ Ma Thâu Tâm, từ khi hắn hóa thân yêu ma rồi, những chiêu thức này như đã nhập vào trong máu hắn, trở thành một phần của bản năng.

Lúc trước khi chưa có một chút chân khí nào, hắn chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, thừa sơ hở đánh chết Phùng Chương. Mà trong thời gian này, hắn tu hành mỗi ngày, dựa vào mấy chục viên Ngưng Khí hoàn chuyển hóa thành yêu khí, làm cho thân thể càng thêm mạnh mẽ, mà chân khí lại đạt tới Luyện Khí tầng một đỉnh phong, lại còn tinh khiết tới cực điểm. Thực lực của hắn đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Mà Lã Huy thì ngược lại, vừa trải qua ba trận tỷ thí nên chân khí và thể lực đều suy yếu nhất, một mạnh một yếu, kết quả đã quá rõ.

Lý Thanh Sơn đã có đánh giá mới về thực lực của mình, khi ở trạng thái thân người, đánh chết một tên Luyện Khí sĩ tầng ba ở chính diện hẳn là không thành vấn đề, Luyện Khí sĩ tầng bốn thì hắn chưa từng gặp, khó có thể nói được. Đương nhiên điều này còn phải dựa trên chuyện đối thủ không có đòn sát thủ quá mạnh mẽ. Nhưng nếu so đòn sát thủ thì mấy người có thể so sánh được với hắn?

Lý Thanh Sơn trở lại bên cạnh Tiền Dung Chỉ và Điêu Phi, hai người kia đều không tự chủ được mà hơi lui ra sau. Sức mạnh đáng sợ khi Lý Thanh Sơn xông lên đả thương người đã tạo ra áp lực cực lớn cho bọn họ.

Tiền Dung Chỉ không giả vờ tươi cười nữa, bất cứ ai biết bên kẻ bên cạnh có năng lực có thể tùy thời giết mình, mà người đó lại bất mãn với mình thì cũng không thể nào cười nổi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio