Đại Thánh Truyện

chương 36: các ngươi đều phải chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu quản sự càng sợ hãi lắp bắp nói:

- Không... không phải chứ, Hắc Phong trại cách khá xa với nơi này của chúng ta, từ trước đến giờ chưa tới lần nào...

Gã là người có nhà lớn nhất thôn, Hắc Phong trại tìm đến đầu tiên chính là gã.

- Nghe nói những thôn trang cách khá gần Hắc Phong trại đều tăng cường phòng ngự, chặt trúc đóng tường, nên bọn chúng mới bỏ gần tìm xa. Lúc này, trời sắp đến mùa đông giá rét, bọn chúng cũng phải tồn trữ lương thực qua mùa đông! Lưu quản sự, mấy kho lương của ông rất đầy đủ à!

- Chẳng lẽ quan phủ không quản sao?

Lúc này Lý Thanh Sơn mới biết được, thì ra sơn tặc cũng phải săn thú mùa thu. Đối với thợ săn mà nói, mùa thu là lúc dã thú béo tốt nhất, mà đối với sơn tăc, mùa thu là mua thu hoạch nông sản của dân chúng, cũng là thời điểm béo tốt nhất.

- Hừ, hàng năm quan phủ đều đòi tiền, nói là muốn trừ phiến loạn nhưng bao năm rồi có giải quyết được gì.

Lưu quản sự nói:

- Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Hiền chất, sao ngươi không mang theo nhiều người trở lại một chút?

Lý Long tức giận liếc lão một cái, gã làm sao không muốn mang nhiều người về thôn chứ, nhưng hắn chỉ là một trong các đệ tử của môn chủ, không phải là môn chủ Thiết Quyền môn. Các huynh đệ chơi đùa một chút với nhau thì được, nhưng muốn bọn họ chống lại Hắc Phong trại, đó tuyệt đối là không thể nào.

Nhưng gã có thể bái nhập làm môn hạ của Thiết Sư Tử, cũng một phần nhờ vào Lưu quản sự năm đó, nhớ phần tình cũ này, gã không tiện lên tiếng trách mắng, chỉ nói:

- Chỉ cần một mình ta là đủ, lần này tới tất nhiên không phải là trại chủ Hắc Phong trại, hơn phân nửa là một đương gia nào đó, chỉ cần báo ra đại danh của sư phụ ta, hắn cũng phải cho vài phần mặt mũi. Chỉ là muốn chống đỡ tràng diện này, Thanh Sơn...

Lý Long chờ mong nhìn Lý Thanh Sơn, có một vị cao thủ như vậy bên mình, gã cũng bớt đi chút lo lắng.

Đối với những lời này, Lý Thanh Sơn rất hoài nghi. Người ta từ xa như vậy chạy đến, chẳng lẽ chi nghe một cái tên liền chấp nhận thối lui, nhưng hắn cũng sẽ không để cái thôn trang nuôi hắn lớn lên bị chà đạp, liền ôm quyền nói:

- Nghĩa bất dung từ!

Lý Long nghe được lời hứa hẹn của hắn, cũng yên tâm phần nào, có một cao thủ tam lưu giúp đỡ, chuyện này nắm chắc hơn nhiều. Gã nhẫn nhịn Lý Thanh Sơn như vậy, một phần lớn là vì chuyện này.

Lý trưởng thôn, Lưu quản sự an bài một vài trang đinh đi chuẩn bị, cũng lấy ra một ít vũ khí, mặc dù đã phong tỏa tin tức nhưng không khí vẫn nhất thời trở nên khẩn trương.

Lưu quản sự run rẩy lắp bắp nói:

- Hiền chất, chúng ta có nên tránh đi một chút hay không?

Lý Long nói:

- Vậy thì không cần tránh, bọn chúng ra ngoài cướp bóc, bình thường sẽ không giết người phóng hỏa, chỉ là lần này Lưu quản sự phải xuất chút huyết rồi.

Luu quản sự thở dài một tiếng, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, nếu lão trốn đi, gia nghiệp của lão lại không trốn được.

Mấy người liền lẳng lặng chờ đợi trong phòng, hai huynh đệ Lý Hổ, Lý Báo tay ôm đao thương nhưng vẫn bị sợ làm ồ hôi không dừng được, hai người không ngừng nghĩ đến những tin đồn đáng sợ về núi Hắc Phong.

Lý Long nhìn thoáng qua hai huynh đệ nhà mình, tuy sắc mặt không thay đổi, gã nhắm mắt dưỡng thần nhưng trong lòng lại thở dài, nếu các ngươi có một nửa dũng khí của ta, ta sẽ đồng ý mang các ngươi vào thành Khánh Dương.

“Cong, cong, cong. Cong!”

Trời còn chưa tối, từ bên ngoài trang đã vang lên từng tiếng chiêng trống, đó là an bài từ trạm canh ở ngoài trang, là do Lưu quản sự lựa chọn vài tên trẻ tuổi có tai thính mắt tinh canh gác.

- Tới rồi!

Lý Long nói.

Lý Thanh Sơn đột nhiên mở ra hai mắt, bọn sơn tặc này thật to gan, dám cướp bóc dưới ban ngày ban mặt.

Tiếng chiêng bỗng nhiên ngừng lại.

Mấy người chạy tới cửa thôn, chỉ thấy từng đợt bụi mù từ xa mà đến. Trong nháy mắt đã đến phụ cận, có mấy chục người, bất luận là cao thấp mập ốm, tất cả đều mặt mày hung ác. Tên cầm đầu con ngựa lùn chuyên dùng cho đường núi, trên tay lại cầm một cái đầu người tràn đầy máu tươi.

- Tiểu Lục!

Lưu quản sự kêu lên một tiếng, người này là tên trẻ tuổi được gã phái ra thăm dò nhưng lại bị giết như vậy, gã bị dọa cho sợ đến mức không đứng nổi. Lão quay người nhìn về Lý Long, không phải ngươi nói là bọn chúng sẽ không giết người sao?

Lý Long cau mày, thấp giọng nói:

- Đây là bọn chúng muốn giết người lập uy!

Sau đó gã ôm quyền, cao giọng nói:

- Tại hạ Lý Long, môn hạ Thiết Quyền môn, không biết vị đương gia nào của Hắc Phong trại tới vậy.

- Đây là Tam đương gia của chúng ta, các ngươi thức thời thì giao tiền tài lương thực ra đây, đừng để cho các gia gia lao lực, nếu không chúng ta sẽ đốt hết cái thôn nát này của các ngươi!

Một tên sơn tặc kêu gọi đầu hàng, mấy tên còn lại hùa theo quát mắng, giơ lên binh khí trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười khinh miệt, phảng phất như đang nhìn một đám sơn dương đang đợi làm thịt.

Tam đương gia với bộ râu quai nón, khuôn mặt dữ tợn, vung tay vứt cái đầu người trên mặt đất, lăn đến bên chân Lý Long:

- Thiết Quyền Môn, nếu Thiết Sư Tử đến đây, ta không nói hai lời, lập tức bỏ đi, ngươi là cái thá gì?

Hai huynh đệ Lý Hổ, Lý Báo thấy bụi mù cuốn tới, liền sợ hãi đến mặt như màu đất, lúc này lại càng mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

Đám sơn tặc cười ha hả:

- Tam đương gia thật uy phong!

Lý Long biến sắc mặt, cũng hít một hơi khí lanh, theo lời đồn thì trong Hắc Phong trại, vị Tam đương gia này trời sinh hung tàn, hỉ nộ vô thường, hơn nữa giết người cướp của, không việc ác nào là không làm. Ở trong mắt các thôn dân ở phụ cận Hắc Phong trại, y càng thêm đáng sợ hơn so với trại chủ Hắc Phong trại.

Nhưng đối phương kêu gã là cái thá gì, liền chứng minh y vẫn có kiêng kỵ với Thiết Quyền môn, hỏi đến quan hệ giữa gã và Thiết Sư Tử, vì tình thế địch mạnh ta yếu, gã chỉ có thể nén nhịn lửa giận trong lòng:

- Ta là quan môn đệ tử của sư phụ lão nhân gia, biết Tam đương gia muốn tới, không dám để ngài tay không mà về, ta đã chuẩn bị một phần lễ mọn, kính xin ngài nể mặt sư phụ ta, để cho Ngọa Ngưu thôn một con đường sống.

Lưu quản sự run run dâng lên hộp gấm, Tam đương gia phất roi ngựa một cái, hộp gấm liền bay vào trong tay y, lộ ra một tay công phu không kém.

Mở hộp gấm ra, bên trong là bạc trắng sáng bóng, nhưng sắc mặt y lại dần dần âm trầm:

- Một trăm lượng, ngươi đuổi ăn xin sao?

- Đại... đại vương, chúng tôi đã tận lực!

- Trước khi trời tối, ta muốn thấy một ngàn lượng bạc, một ngàn cân lương thực, nếu không... Hừ hừ!

Trương tam gia nói đến đây, bỗng nhiên y liếm môi, cười dâm đãng rồi nói tiếp:

- Các huynh đệ còn muốn mượn mấy nữ nhân dùng một chút, yên tâm, đây không phải là đoạt, chẳng qua là mượn, sau khi dùng xong, đợi đến mùa xuân năm sau sẽ trả lại cho các ngươi.

Bọn sơn tặc cùng nhau cười dâm đãng:

- Nữ nhân nào có thể là áp trại phu nhân cho Tam đương gia chúng ta, đó là phúc phận của các nàng!

- Đến mùa xuân, không chừng nữ nhân kia còn không muốn trở về.

Lý Long lại rất rõ ràng, không có nữ nhân nào có thể thoát ra khỏi Hắc Phong trại, tất cả đều bị bọn họ hiếp cho đến chết, gã cao giọng nói:

- Tam đương gia thật không để ý đến mặt mũi của Thiết Quyền môn sao?

Lưu quản sự bị con số này làm cho sợ ngây người, ngơ ngác không nói nên lời.

- Đừng để bọn ta chờ quá lâu!

Tam đương gia cũng không thèm nhìn tới Lý Long, ngẩng đầu ra lệnh đám thuộc hạ:

- Các ngươi qua thúc giục một chút!

Hai mươi mấy tên sơn tặc cười đùa, vòng qua đám người Lý Long, tiến vào trong thôn, gõ cửa từng nhà. Nếu dám không mở, chúng liền đạp cửa mà vào. Trên trăm thôn dân bị đuổi ra như lùa dề, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, tụ chung một chỗ. Tiếng chó sủa, tiếng nữ nhân hài tử khóc thét vang lên một vùng...

Tam đương gia cười lớn nhìn một màn này:

- Khuya hôm nay liền ở trong thôn này nghỉ ngơi!

- Đứa nhỏ này mới mười bốn tuổi, các ngươi lớn lên như vậy, có chuyện xấu gì mà chưa dám làm.

Đột nhiên, một tiếng nói cực kỳ bình tĩnh vang lên, bình tĩnh đến mức không phù hợp với tràng diện lúc này, nhưng trong tiếng bình tĩnh này lại phảng phất tràn đầy sát ý không cách nào áp chế.

Lý Thanh Sơn ôm lấy đầu Tiểu Lục từ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng vuốt hai mắt.

Tam đương gia nheo mắt:

- Ngươi là kẻ nào?

Y cũng không có chú ý tới Lý Thanh Sơn, bởi vì mới vừa bắt đầu, lúc y vứt đầu người xuống, Lý Thanh Sơn liền cúi đầu, cả người run rẩy không dứt, y còn cho đó là do sợ hãi.

Nhưng hiện tại, Lý Thanh Sơn không còn run rẩy, chậm rãi nói:

- Đó là một cậu bé cơ trí nhanh nhẹn, cha mẹ nó đều rất thương nó.

Tam đương gia ngáp một cái:

- Ngươi muốn nói cái gì?

Lý Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên:

- Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio