Vốn là Lưu Hồng thua ở dưới tay Lý Thanh Sơn, cảm thấy cũng không phục. Lý Thanh Sơn không có dùng binh khí là bắt nạt lão, mà lão cũng hiểu được đao pháp, cho đến khi Lý Thanh Sơn một người một ngựa diệt Hắc Phong trại, lão mới chính thức tâm phục khẩu phục, nhưng chỉ coi Lý Thanh Sơn là thiên phú dị bẩm, cao hơn chính mình một bậc, dù sao Lý Thanh Sơn còn có cao thủ khác giúp đỡ.
Mà bây giờ, lão có một loại cảm giác Lý Thanh Sơn chỉ cần muốn là có thể trong một chiêu lấy mạng lão. Lão đừng nói là phản kích, ngay cả chạy trốn cũng không thể, đây là trực giác của một kẻ giang hồ lão luyện, giúp lão tránh được rất nhiều nguy cơ, tuyệt đối không thể sai lầm.
Lẽ nào hắn đã trở thành cao thủ nhất lưu? Điều này không thể nào, chẳng qua mới chỉ một ngày thời gian qua thôi. Nhưng sự thật trước mắt lại không cho phép lão phản bác. Lão hoài nghi sâu sắc, việc mình thông báo hắn mang Linh sâm cho tổng đà Thiết Quyền môn ở Thanh Hà phủ là đúng hay sai. Tổng đà chủ nhất định sẽ phái người tới đây, bởi giá trị Linh sâm không ai không biết.
Nhưng cho dù lão không làm như vậy, dưới ý định của Dương An Chi, Thanh Hà phủ rất nhanh sẽ nhận được tin tức, chẳng mấy chốc nơi này sẽ là nơi tập trung người giang hồ.
Lý Long cũng tham gia tiệc ăn mừng, nhìn thiếu niên hăng hái cùng mình đi ra khỏi Ngọa Ngưu thôn, được một đám thân sĩ kính nể, trong lòng cũng không nói được là tán thưởng hay là đố kị, đồng dạng tâm tình cũng là phức tạp rối tinh rối mù.
Nhưng gã nhạy cảm chú ý tới biển hiên biến hóa của Lưu Hồng, hỏi:
- Sư phụ, người không sao chứ?
Lý Thanh Sơn cũng nghe thấy lời ấy, chúc rượu nói:
- Lưu lão anh hùng, lúc nãy đi quá vội, quấy rầy tửu hứng, chén rượu này coi như là tạ lỗi.
Lưu Hồng vội vang đứng dậy nói:
- Khục, Thanh Sơn, ngươi gọi như thế khiến lão thật khó coi đó! Cái gì mà anh hùng, chỉ có sự thật, giang hồ này là của các ngươi người trẻ tuổi rồi. Tiểu Long, mau đứng lên, các ngươi là đồng hương, phải uống nhiều mấy chén. Liệt đồ về sau, phiền Thanh Sơn ngươi chiếu cố nhiều hơn.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái, thế lực Thiết Quyền môn ở toàn bộ Thanh Hà phủ chính là gia lớn nghiệp đại, nhưng lại muốn một người ngoài chiếu cố đệ tử của mình.
Lý Thanh Sơn cũng là sững sờ, cười nói :
-Dễ bàn!
Sau đó đem rượu uống một hơi cạn sạch, rõ ràng là cho rằng việc bình thường nhưng lại dẫn tới mọi người một trận hô vang.
Lý Thanh Sơn hơi chút ứng phó, cái bụng lại “Ục ục” kêu lên, không ít người lộ ra nụ cười nhưng lại vội càng thu lại.
Diệp Đại Xuyên nói:
- Nhanh đi làm chút thức ăn, sau để cho nhà bếp mang thức ăn với rượu tới.
Y càng nhìn Lý Thanh Sơn thì lại càng thích, chỉ cần có vị “Lý bổ đầu” này thì có thể dễ dàng áp đảo Khánh Dương thành hắc bạch hai nhà, để cho cái chức tri huyện này của y mới chân chính danh xứng với thực. Mà Lý Thanh Sơn mạnh mẽ dũng cảm lại cũng hiểu biết lễ nghi đúng mực, không phải là thiếu niên ngông cuồng, có lúc y nhìn hắn lại không giống một người thiếu niên.
Tất nhiên Lý Thanh Sơn không biết ý nghĩ của Diệp Đại Xuyên, hiện tại trong mắt hắn chỉ có đầy bàn rượu với thức ăn, đúng là không coi ai ra gì. Mới bắt đầu hắn còn duy trì dáng vẻ nhưng chỉ sau mấy ngụm đồ ăn thì bất chấp tất cả, dứt khoát ăn nhiều ăn liên tục, chân chính là ăn như hổ đói.
Hắn khuấy đũa một lúc, một bàn đồ ăn liền hết rồi, thì ra là hắn vận kình xảo diệu, người bình thường không làm được. Đồng thời lại ăn cực kỳ cẩn thận, mặc kệ là món ăn gì đến miệng hắn, hắn khẽ cắn một chút liền nát tan, so với người khác nhai chậm nuốt kỹ thì nhanh hơn nhiều.
Một con gà quay bị hắn một ngụm đã cắn xuống non nửa, xương cũng không thèm nhả nuốt vào trong bụng, chỉ sau mấy lần công phu, gà quay được ăn không còn một mống.
Tất cả mọi người nhìn mà trợ mắt há hốc mồm, từ trước đến giờ cũng không có thấy người nào ăn như vậy.
Chỉ một lúc sau, cả bàn rượu với thức ăn đã bị Lý Thanh Sơn ăn một nửa, nhưng hắn vẫn không có một chút cảm giác no nào. Dạ dày hắn như một cái lò nung lớn lấp không đầy, lấy tốc độ cực nhanh tiêu hóa cùng hấp thu đồ ăn, sau đó chuyển hóa thành năng lượng, vận chuyển đến các nơi trên cơ thể.
Thậm chí trên tửu lâu dần dần vang lên tiếng khen hay:
-Lý thiếu hiệp quả nhiên hào khí!
-Cái gì mà thiếu hiệp, là bộ đầu, Có Lý bộ đầu hào hiệp như vậy bảo vệ chúng ta còn sợ gì sơn tặc đạo phỉ.
Một người ăn cơm, một đám người vây xem khen hay, ngay cả chính Lý Thanh Sơn cũng cảm thấy có chút quái lạ. Hắn biết tướng ăn của mình không thể nói là đẹp mắt, đối với những bang phái quen sống trong nhung lụa này, họ là những thân sĩ chú trọng tới bộ mặt, tuyệt đối là mình gắn với nhẫn hiệu “Tên nhà quê” hay ”Quỷ chết đói”.
Nhưng phần lớn những lời khen này là chân thành, người bình thường ăn như vậy, sớm bị những ánh mắt khinh bỉ nhấn chìm. Nhưng Lý Thanh Sơn không phải người bình thường, mà là cường giả san bằng hai thế lực lớn Khánh Dương thành, mọi người đánh giá chuyện này, lập tức thay đổi độ, biến thành những lời khen dũng cảm thô bạo.
Lý Thanh Sơn ăn uống thỏa thuê, rượu và thức ăn như nước chảy được đưa ra, chỉ khi ăn ba bàn rượu với thức ăn, hắn mới xem như bỏ qua.
Thời điểm không còn sớm, mọi người tản đi. Tự nhiên có người vì hắn sắp xếp xong xuôi nơi ở, đó là một tòa nhà có điện tích không nhỏ trong Khánh Dương thành.
Hắn cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, lấy tửu lượng của hắn cũng có chút men say. Vừa về tới trong phòng liền ngã lên giường lẩm bẩm một tiếng
- Tiểu An.
Sau đó mơ màng ngủ, trong lòng cảm thấy phi thường an tâm. Nếu không có Tiểu An, hắn căn bản cũng chẳng dám ngủ nhiều, tại mọi thời khắc đều phải tăng cường cảnh giác.
Đây chính là chỗ đáng sợ khi bị mọi người chú ý. Nếu cứ thế này mãi, cho dù ngươi có võ cao hơn đi nữa thì tinh thần cũng phải suy nhược, càng không thể có tâm tư đi tập thêm thần thông võ nghệ.
Tiểu An cẩn thận từng li từng tí giúp hắn cởi quần áo cùng giày, yên tĩnh đặt trên giường rồi đắp kín mền, hoàn toàn giống như đó là một thần thánh nghi thức. Sau đó giống như thị vệ, án lấy bảo kiếm canh giữ ở đầu giường. Không biết có phải đêm qua Lý Thanh Sơn làm kinh sợ mà rất nhiều người phải thối lui, vẫn là những ánh mắt kia tiếp tục quan sát trong bóng tối. Lý Thanh Sơn một đêm bình yên, không có một ai không biết điều đến quấy rầy.
Một giấc ngủ thẳng đến trời sáng trưng, liên tục tranh đấu và giết chóc khiến tinh thần cảm giác mệt mỏi, bây giờ chân chính mới giảm bớt. Hắn ở trên giường phát ngốc trong chốc lát, hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, không phải là kiếp trước mà là kiếp này, nhưng cụ thể là cái gì, đến một điểm hắn cũng không nhớ được.
Khi hắn đang ngẩn người, Tiểu An đã mang một chậu nước đến đầu hắn, Lý Thanh Sơn nói tiếng cảm ơn, cúi đầu nhìn vào trong chậu:
- Ồ, sao ta lại gầy đi vậy!
Hắn sờ sờ khuôn mặt, xác thực là gầy đi một ít. Ở trong rừng, hắn không ngừng ăn thịt mỗi ngày, sau khi luyện thành nhất ngưu lực lượng, thể trạng rõ ràng to lớn lên, trên mặt cũng có thịt, không gầy gò giống như quá khứ, tinh thần cực kỳ no đủ, cường tráng như trâu.
Chẳng lẽ lại bởi vì hai ngày nay quá vất vả sao? Hắn nói thầm trong lòng một tiếng, bỗng chốc đâm đầu vào trong nước, rồi lại rút ra, cả người đã tỉnh hoàn toàn:
- Đi, luyện công thôi!
Vị trí sân có chênh lệch chút ít, rất là thanh tĩnh, hơn nữa diện tích lại rộng lớn, thích hợp luyện võ, rất hợp khẩu vị Lý Thanh Sơn. Khi hắn đi ra ngoài cửa, phát hiện không biết lúc nào tuyết lớn đã ngừng, ánh mặt trời ngày đông tơi trên mặt tuyết, sáng ngời chói mắt.
Lý Thanh Sơn đạp tuyết đi dưới ánh mặt trời, chậm rãi xoay người, quay đầu lại chỉ thấy Tiểu An đứng bên trong bóng râm, không dám bước ra ngoài.
Lý Thanh Sơn mỉm cười đưa tay ra:
- Đến!