"Đang làm gì vậy ?" giọng nói thoáng ý cười cùng hơi thở truyền tới bên tai, hơi thở vô cùng quen thuộc lan đến đầu mũi, vừa kịp cản lại tiếng thét Trạm Liên sắp thốt ra.
Trạm Liên vừa quay đầu, chỉ thấy Trạm Huyền một thân y phục đen tuyền từ gấm, cười híp cả mắt ôm lấy người trước mặt.
"Tam ca ca" nàng khẽ giọng kinh ngạc, trước nhất cho y một đấm, rồi mới hỏi : "Huynh chui ra từ chỗ nào vậy hả ?" nàng không hề nghe thấy tiếng truyền ở bên ngoài.
"Trẫm từ địa đạo đến đây."
Trạm Liên nghe vậy không khỏi buồn cười, nàng dĩ nhiên biết là phía dưới cung cấm có mật đạo, có điều không ngờ ca ca lại mở địa đạo để đến gặp nàng.
"Ninh An cung cũng có địa đạo sao ?" nàng chỉ biết Càn Khôn cung và Hạm Đạm cung có một đường địa đạo.
"Chính ở phía sau gian phòng này của muội." Trạm Huyên chẳng dối gì nàng, cánh tay hơi buông lỏng, dưới ánh nến cúi đầu nhìn nàng kỹ càng, nụ cười ngốc nghếch.
Trạm Liên gần như có thể rõ chấm người trong mắt của y, nàng cũng cười theo : "Ca ca lại nhìn muội rồi."
Trạm Huyên mỉm cười gật đầu.
Xuân Đào nghe trong phòng có tiếng động, ở bên ngoài liền cất tiếng hỏi.
Trạm Liên quay đầu nói : "Ta không sao, chuẩn bị đi nghỉ rồi, các người cũng mau đi nghỉ đi, nếu ta không gọi không cần tới."
Xuân Đào giòn giã dạ ran.
Trạm Liên thổi tắt bốn chiếc cung đèn hình cung nhân quỳ giữ đặt bốn góc, đặt lại trên bàn hai cái đèn cầy nhỏ. Nàng kéo tay Trạm Huyên muốn tìm chỗ ngồi xuống với y, có điều gian phòng sơ sài, Trạm Liên đành nói : "Tam ca ca, chúng ta lên giường nằm đi."
Nói xong liền kéo tay y đi đến chiếc giường bán nguyệt, nàng cởi giày tú hoa nằm vào phía trong, Trạm Huyên sợ xiêm y chạm đất dính phải bụi cát, liền cởi ra chỉ để lại y phục vàng chói bên trong, nằm xuống kề bên Trạm Liên.
Trạm Huyên lớn hơn Trạm Liên sáu tuổi, Trạm Liên từ nhỏ đến lớn có thể nói đều luôn bên Trạm Huyên. Hai người thân thiết không khoảng cách, thường cùng nằm chung một giường, có một khoảng thời gian Trạm Liên mỗi đêm đều gặp ác mộng, đều là được Trạm Huyên ôm trong lòng mới có thể ngủ yên.
Lúc này hai người lại cùng nằm ở trên một chiếc giường, thiếu đi chút bát nháo vui tươi lúc nhỏ, lại có thêm vài phần quý trọng vì có lại sau khi mất đi, hòa chung với niềm vui mừng.
Trạm Huyên nghiêng mình nằm cạnh Trạm Liên, nụ cười chưa tắt bên môi, con ngươi đen láy lại lưu luyến trên khuôn mặt mới của Trạm Liên, ngón tay của y vuốt ve hàng lông mày thanh mảnh của nàng, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt đi lướt lại trên hàng lông mi dài của nàng, nhu hòa dịu dàng vỗ về hốc mắt nàng, ngón tay trở thon dài đi xuống từ cái mũi xinh đẹp của nàng tới bờ môi hồng mềm mại căng mọng, tỉ mỉ sờ nắn vòng môi nàng, kế tiếp lại vuốt nhẹ khuôn mặt trơn bóng của nàng, y từng lần từng lần làm lại động tác này, trong con ngươi đen láy thường ngày thâm thúy, im lặng vô cùng, cuộn trào con sóng lớn vui mừng vô tận, bờ môi vẫn không ngừng cong lên, chẳng còn minh quân anh chủ uy nghiêm gì, chỉ còn là một nam nhân ngốc nghếch trân quý thứ mình vừa mất đi rồi có lại.
Trạm Liên từ cái nhìn si ngốc của Trạm Huyên, bản thân cũng ngây ngốc cười.
Hoàng đế càng nhìn càng vừa ý, lâu sau, y thốt lên thanh âm than thở mà cũng thong dong thỏa mãn : "Nhìn Liên Hoa nhi của Trẫm, hàng mày này, đôi mắt này, cánh mũi này, cái miệng nhỏ, trên đời này đâu còn nữ nhân nào đẹp hơn muội !" Cái gọi là tướng do tâm sinh, Minh Đức đế căm ghét Toàn Nhã Liên, thì xem như chẳng thấy gương mặt xinh đẹp của nàng, chỉ thấy khuôn mặt ấy đáng ghét khó mà chịu nổi, bây giờ biết được cái đầu này chứa linh hồn của tiểu muội y, lại thế nào cũng thấy đều đẹp như thiên tiên, dù là ai cũng chẳng sánh nổi.
Trạm Liên bật cười, con ngươi khẽ lay động : "Vậy dung mạo của muội trước đây xinh đẹp, vẫn không đẹp bằng dung nhan hiện tại ?"
Trạm Huyên đáp : "Trẫm thế nào cũng coi là Liên Hoa nhi, đều đẹp cả."
Trạm Liên vừa lòng mỉm cười lúm đồng tiền như hoa, đáp lại một câu : "Ca ca nhìn thế nào cũng là ... nam tử tuấn tú nhất trên đời." Tam ca ca trong hai năm bề ngoài cũng chẳng thay đổi gì, chỉ thêm vẻ yên định và nội tại, điều duy nhất Trạm Liên không vừa lòng là vẻ tang thương ẩn sâu trong đáy mắt y.
Trạm Huyên cười yêu chiều mân mê gương mặt nàng.
Hai huynh muội cứ vậy nghiêng mình nói về con người của bản thân, Trạm Huyên bây giờ mới hoàn hồn từ niềm vui như phát điên kia, cuối cùng nhớ đến một việc quan trọng : "Muội chiếm lấy cơ thể của Toàn Nhã Liên, vậy hồn phách của Toàn Nhã Liên, đang ở đâu rồi ?"
Nghe hoàng đế hỏi tới Toàn Nhã Liên, Trạm Liên lắc đầu : "Muội cũng không rõ, muội chỉ biết dường như cảm thấy bản thân đã chết rồi, lại có thể tỉnh dậy, đã trở thành Toàn Nhã Liên. Hơn nữa, đã qua đi hai năm rồi."
"Ý muội là nói tới ký ức, chỉ dừng lại ở lúc chia ly hai năm trước ?"
"Tức là, muội vẫn nhớ rõ khi ấy huynh gọi tên muội, muội thực lòng cũng không muốn rời bỏ huynh, nhưng sức lực cũng không đủ thốt lên câu nào. Muội biết muội chết rồi, nhưng lại giống như mơ một giấc mộng dài thật dài, vừa tỉnh lại muội đã bị tiếng khóc sướt mướt của Xuân Đào làm đinh tai nhức trí, lúc ấy mới biết mình đã thành Tứ tiểu thư họ Toàn, hơn nữa, còn vừa mới thắt cổ tự vẫn."
"Thắt cổ ?" Trạm Huyên khẽ thảng thốt.
Trạm Liên thở nhẹ một tiếng : "Đúng vậy, Toàn Nhã Liên mấy năm nay ngày tháng đều quá thê lương, đến nơi nào cũng bị ghẻ lạnh, gả tới Mạnh phủ thì suốt ngày bị hành hạ, Tam ca ca, huynh không biết đâu, mười móng tay của nàng ấy, đều bị nàng ấy cắn sâu tới mức thấy cả thịt." Nàng vừa nói, vừa giơ ra mười ngón tay được cắt tỉa đến trước mặt Minh đế.
Trạm Huyên nắm chặt ngón tay mềm yếu của nàng, vuốt nhẹ móng tay bằng phẳng bóng loáng của nàng, thấy nàng không sao cũng yên lòng, y vốn không quan tâm Toàn Nhã Liên thế nào, chỉ quan tâm muội muội bảo bối của mình mà thôi : "Vậy muội có bị ngược đãi không ?"
"Muội không giống Toàn Nhã Liên dễ dàng bị hiếp đáp, tên hạ lưu ma quỷ với đại nương của Mạnh gia, muốn ức hiếp muội cũng còn non lắm." Trạm Liên sợ rằng Trạm Huyên lo lắng, tránh nhắc lại liền khinh nhẹ điểm qua những khuất nhục khi trước.
Trạm Huyên nghe nói thoáng rùng mình, y cũng quên mất chính y vì sao lại ban hôn cho Toàn Nhã Liên vào Mạnh phủ, y đột nhiên ngồi dậy : "Vậy đám hỗn đản đó có từng hiếp đáp muội không ?" nếu dám động tới một đầu ngón tay của nàng, y sẽ đem kẻ đó lăng trì xử tử !
Trạm Liên vội vàng vỗ ngực ca ca, an ủi nói : "Không có đâu, huynh an tâm."
"Vậy còn tên kia với Toàn Nhã Liên..."
"Cũng chưa từng, Xuân Đào nói vì tên hạ lưu ma quỷ đấy bị bệnh, cơ thể không ổn, vậy nên chưa từng." Trạm Liên không dám đem việc Mạnh Quang Đào âm mưu về nàng nói ra đầu môi.
Trạm Huyên lúc này mới thả lỏng, lại nằm xuống lần nữa. Y hối hận mãi, một đạo thánh chỉ đem Toàn Nhã Liên gả cho Mạnh Quang Đào, bây giờ lại biến thành Liên Hoa nhi của y... Thật đáng chết !
"Liên Hoa nhi, ca ca lại sai rồi, ca ca hại muội thê thảm rồi." y càng khiến cho tâm can bảo bối của mình rơi sâu vào vũng bùn.
Trạm Liên lắc đầu : "Muội từ cõi chết trở về, còn có gì không qua nổi nữa, chỉ là thương thay cho Toàn Nhã Liên." nàng ta gặp cảnh này cũng bởi nàng mà thành, "Ca ca, chúng ta âm thầm lập một ngôi mộ cho Toàn Nhã Liên đi."
Trạm Huyên trầm tư chốc lát, rồi gật đầu, trong lòng còn có tính toán, y hỏi : "Bây giờ bảy hồn sáu phách của muội đều ở trong người Toàn Nhã Liên, có chỗ nào không khỏe không ? Hồn phách của Toàn Nhã Liên có từng trở về tìm muội ? Còn cả Âm tào Địa phủ có từng có ai đến tìm không ?"
Minh Đức đế không tin quỷ thần, y ở vị trí cao giết người vô số, nếu theo thuyết pháp nhà Phật thì cũng phải xuống địa ngục, bây giờ y tận mắt thấy việc kì lạ liên quan âm dương, cũng không khỏi lo về chính mình, cùng lắm như lúc này hạnh phúc khi Liên Hoa nhi quay về bên cạnh y lần nữa, nếu tương lai y phải xuống tầng địa ngục, y cũng thấy ngọt ngào.
Chỉ là hiện giờ y lo lắng một việc, chính là sợ hồn phách Trạm Liên không được an toàn, nhỡ đâu một ngày nào đó...
Trạm Liên nói : "Muội biến thành Toàn Nhã Liên, trên dưới đều ổn thỏa, hình như đã dung hòa thành một thể, Hắc Bạch vô thường muội cũng chưa từng gặp, giống như muội vừa chết, liền trải qua hai năm liền, nhập vào cơ thể Toàn Nhã Liên."
Trạm Huyên nghe vậy, không ngăn được cái nhíu mày. Y luôn muốn nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, cho dù không hoàn toàn ổn thỏa cũng phải nắm chắc vài phần, bây giờ gặp chuyện lớn như vậy, thế nhưng y chỉ như người mù cưỡi ngựa mù, chẳng biết đường nào mà đi, cứ như vậy, sau này y làm sao có thể yên giấc ? E là không ác mộng liên miên đã cám ơn trời đất rồi.
Trạm Liên sao mà không hiểu suy nghĩ trong lòng Trạm Huyên, dịu dàng nói : "Ca ca yên tâm, muội thời gian qua có một đoạn kỳ duyên, như vậy ắt là trời cao phù hộ ban cho huynh muội chúng ta đoàn tụ, dĩ nhiên sẽ không đột ngột chia cắt nữa."
Trạm Huyên chăm chú nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng phức tạp : "Liên Hoa nhi, nếu như muội lại đột ngột rời xa ta, ta sẽ không thể chịu nổi."
Trạm Liên nghe vậy, lại thoáng qua đôi nét mâu thuẫn, bây giờ tu hú chiếm tổ chim khách, nàng cũng đâu biết lúc nào sẽ hồn phi phách tán, nếu thực sự có một ngày như vậy, ca ca không phải càng bi ai hơn ? Sớm biết như vậy, vẫn cứ để ca ca như lúc nàng mất đi, còn tốt hơn bây giờ lo lắng đề phòng.
"Liên Hoa nhi đang nghĩ gì vậy ?" Trạm Huyên nắm thật chặt tay nàng
Trạm Liên ngước mắt, mìm miệng, đem suy nghĩ vừa ở trong lòng nói ra : "Muội nghĩ, so với việc cùng huynh lo lắng trước sau, thà rằng cứ để huynh nghĩ như lúc muội mất rồi ngày đó."
Trạm Huyên trừng mắt nhìn nàng một cái : "Trẫm nuôi dưỡng một bạch nhãn lang mà, muội đây là chết rồi sống lại, đã nghĩ không cần ca ca nữa đúng không ?"
Thấy tam ca nổi giận,Trạm Liên liền cười muốn rớt nước miếng xin tha : "Muội không phải lo lắng ca ca sẽ đau khổ như lúc trước sao ?"
Trạm Huyên hít sau một hơi, khẽ vuốt mái tóc đẹp của Trạm Liên, thấp giọng nói : "Tuy rằng chỉ gặp lại một lần, ta cũng vui mừng cực độ rồi. Sau này, đừng nói những lời mê muội hồ đồ nữa."
Trong lòng Trạm Liên mềm nhũn như nước, ngoan ngoãn gật đầu.
Trạm Huyên lúc này mới thả lỏng vẻ mặt, nói : "Muội yên tâm, ngày mai trẫm sẽ chiếu cáo triệu kiến hòa thượng đạo sĩ nổi danh thiên hạ, để bọn họ tìm cách giải quyết."
"Như vậy là muốn náo động đến mức cả thiên hạ đều biết sao ?" Tam ca ca có thể chấp nhận lời giải thích mượn xác hoàn hồn này nhưng trên đời có bao người không sợ hãi việc kì dị như vậy ? Công tâm mà nói, nếu lúc trước nàng nghe thấy việc này, tất nhiên cũng hừ mũi coi nhẹ. Nghĩ vậy, Trạm Liên lại thấy nếu không phải là nàng, ca ca tất nhiên cũng chẳng tin. Có điều người hoàn hồn là nàng, ca ca mới dễ dàng chấp nhận như vậy.
"Trẫm tất nhiên hiểu rõ lợi hại của việc này, trẫm sẽ có biện pháp."
Trạm Liên yên lòng gật gù, do dự một lát, nói : "Vậy còn mẫu phi... nếu muội nói ra sự thật, người liệu có tin không ?"
Trạm Huyên trầm mặc đôi lát : "Vẫn không nên nói gì."
Thực sự vẫn không thể nhận lại mẫu phi sao, Trạm Liên thở dài.
Trạm Huyên nắn cái mũi nhỏ của nàng : "Sao vậy, muội có thể tìm lại được ta, còn chưa đủ sao ?"
Trạm Liên nghĩ lại, thấy y nói cũng không sai, liền từ buồn sang vui.
Lúc này trời đã rất khuya, Trạm Liên mặc dù tinh thần phấn chấn nhưng mí mắt chịu không nổi đã khép lại, nàng ngẩng đầu nhìn bóng đêm, khẽ lay hoàng đế : "Tam ca, đêm đã khuya, huynh hồi cung đi, sáng mai huynh còn phải thượng triều sớm nữa."
Nhưng Trạm Huyên lại vùi mặt xuống : "Trẫm không muốn đi."