Mới đó đã hết tuần rồi mai là ngày kết hôn giữa cậu và Hiểu Huyên cũng chính là ngày nó tạm biệt thành phố này về quê, có lẽ nó sẽ ở lại ngoài đó luôn.
Sáng hôm sau,nó thu dọn đồ đạc xog xuôi, nó ngồi viết cho cậu lá thư,sau đó nó đem đồ cưới đến cho H.Huyên và đem sang công ty đưa cho cậu nhưng nó lại không dám gặp cậu nên nhờ Anh Duy đưa hộ và ns vs Duy lời tạm biệt
- Anh Duy à, cảm ơn anh trong thời gian qua đã giúp đỡ em rất nhiều, có đc người anh trai như anh em thật có phúc
- em đừng ns thế, vì em là e gái của Anh mà - Duy xoa đầu nó
Nó mỉm cười:
- Anh à sáng nay em sẽ về quê, có lẽ sẽ không trở lại đây nữa, anh fải giữ sức khỏe nha và đừng ns vs Huy là em đi đâu nghen anh
- Nhưng
- em xin anh đó - nó cầu khẩn Duy
- Rồi anh sẽ không ns - Duy
- Vậy thôi, em đi đây tạm biệt anh - ns rồi nó ôm Duy lần cuối
- Nhớ fải gọi điện cho anh nghen - Duy dặn
- Dạ, anh yên tâm - nó chào Duy lần nữa và rời khỏi công ty, bắt xe taxi đến chỗ hẹn, quay lại nhìn tầng cao nhất của công ty, như muốn tìm hình bóng cậu, nhưng không thấy: có lẽ ra đi là một lựa chọn đúng đắn cho cả hai,tạm biệt người con trai tên Lâm Thiên Huy
Đúng như lời hẹn tụi nó gặp nhau lúc h và bắt đầu đi
- Xog chưa các hành khách - Hiếu giở giọng tài xế
- Ok let"s go thôi - cả bầy đồng thanh
Tạm biệt Sài Gòn, có ngày sẽ gặp lại - nó nghĩ thầm
Ở công ty, cậu nhận lấy hộp đồ cưới,nhìn chằm chằm vào nó, là đồ nó may cho cậu ư, cậu mở hộp đồ ra, là một bộ đồ vest màu đen,nhìn rất sag trọng, bỗng cậu phát hiện ra lá thư trong túi áo, lật đật cậu mở ra xem, thì:
Xin lỗi mấy bữa nay bận học nên không đăng thừờng xuyên đc ạ xin lỗi mình sẽ cố gắng hơn ạ