Thiên Bảo mắt dán vào điện thoại, ném chiếc ba lô cho người làm, sải bước vào nhà.
Cậu vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Bà Hạ Vy vội chạy lại. Lắc lắc tay cậu. Nũng nịu, hờn dỗi.
- Thật ức đến chết mà!
- Lại chuyện gì nữa vậy mẹ. Mẹ bao giờ mới trưởng thành hả?
- Ôi! Con còn nói được câu đó với mẹ à! Nhìn mà xem mẹ tìm được gì đây này.
Mặc dù cậu không hay để ý mấy chuyện linh tinh của mẹ mình cho lắm, nhưng lúc nào cũng sợ bà giận nên chiều chuộng theo. Lúc này cũng vậy. Để mẹ không càu nhào bên tai nữa, cậu ngẩng đầu lên nhìn.
Ách! Ánh mắt chạm nhau.
Ai đó đơ người. ~
- D.. Diệp... Diệp hân. - Thiên Bảo há hốc ngạc nhiên tột độ.
Bà Hạ Vy chạy lại phia Diệp Hân. Điệu bộ vô cùng lăng xăng.
- Đây! Con dám giấu diếm người tình nhỏ bé với ba mẹ ư?
- Sao mẹ... Sao mẹ...
- Là mẹ nghe bé Á Lâm nói đấy!
Thiên Bảo nhíu mày.
- Á Lâm?!!!
Lúc này Bối Diệp Hân mới nhớ ra chuyện sao bà Hạ Vy lại quen biết với Á Lâm. Có chút tò mò, nhưng chẳng dám cử động.
Nhận ra vẻ tò mò của cô Bà Hạ Vy vội giải thích.
- Thật ra Á Lâm là đứa trẻ ta tài trợ nuôi dưỡng.
Diệp Hân gật gù tỏ ý hiểu. Thảo nào Á Lâm chẳng kiêu căng một chút nào. Giờ thì cô đã hiểu.
Chưa thoát khỏi suy nghĩ. Bối Diệp Hân cảm thấy như ai đó đi đến gần mình, cốc vào đầu mình một cái thật đau.
- A! - Cô đưa tay xoa xoa đầu.
- Này! Sao lại để mẹ tôi bắt cóc thế này hả?
- Ơ... Thì...
Bà Hạ Vy nhăn nhó.
- Ô kìa! Sao con lại ăn hiếp con dâu mẹ vậy hả?
Thiên Bảo đưa mắt nhìn bà.
- Mới đó mà đã con dâu rồi á? Con đã nói là sẽ cưới cậu ấy đâu.
Cậu dứt lời. Bối Diệp Hân chợt giật mình.
- C... Cậu sẽ không cưới tôi ư? - Điệu bộ lại có chút hoang mang.
Thiên Bảo lại tiếp tục cốc đầu cô.
- Nói thế mà cũng tin. Đúng là đồ ngốc.
Nảy giờ toàn bộ hành động của cậu lọt vào tầm mắt của ai đó. Ông chợt bật cười lớn. Không ngờ cậu con trai khó tính của ông cũng có lúc thế này. Đúng là không gì có thể thay đổi con người bằng tình yêu đích thực. Bà Hạ Vy cũng vì đó mà ôm bụng xà vào lòng chồng cười ngặt nghẽo. Làm hai người nào mặt đỏ rần rần. Ngượng chết đi thôi. Hận là không thể đào cái hố mà nhảy xuống mà!
_____________
Diệp Hân ở lại nhà Thiên Bảo ăn tối, trò truyện cùng gia đình. Sau đó thì Thiên Bảo đưa cô về nhà. Lúc đến hẻm nà cô. Cậu kêu quản gia đợi rồi đi vào cùng.
Buổi tối. Gió hiu hiu mát rượi. Khói bụi cũng không còn. Hoàn toàn là bầu không khí trong lành dễ chịu.
Thiên Bảo vươn tay oai một tiếng.
- Đi như vầy thật thích nha!
Diệp Hân mỉm cười. Cô cũng thấy thích. Chợt nhớ lại chuyện ban trưa. Cô ngại ngùng nói.
- Lúc trưa cậu nói không cưới tôi làm tôi sợ chết đi thôi!
Thiên Bảo khịch cười. Cậu dừng lại, nắm đôi vai Diệp Hân quay về phía mình.
- Đồ ngốc. Cả đời này, tớ chỉ cưới mình cậu thôi! Tầng trệt ạ!
Diệp Hân cảm thấy rất hạnh phúc vô cùng.
Khoảnh khắc Thiên Bảo nhẹ nhàng cúi xuống đặt môi mình lên môi cô, cũng là khoảnh khắc hai trái tim phút chốc chung nhịp đập. Cũng như ước muốn chung lối về. Chung một niềm hạnh phúc vĩnh cửu.