Trương Đình Nghiêm tới chúc tết, lời hay nói một rổ.
Vẻ mặt mẹ Trịnh thản nhiên, lộ ra vài phần không vui, nhưng thật ra cha Trịnh nói chuyện vài câu, nhận đồ vật.
“Trịnh tổng không ở nhà sao?” Trương Đình Nghiêm tò mò hỏi han.
Lúc trước, Trịnh Kiến Quân và Trịnh Gia Hòa cùng nhau làm việc ở tập đoàn Minh Lợi, lúc ấy mọi người gọi Trịnh Kiến Quân là Trịnh đổng, gọi Trịnh Gia Hòa là Trịnh tổng, cứ như vậy liền gọi quen, mặc dù sau đó Trịnh Kiến Quân cơ bản cũng không đi công ty, cũng không sửa lại.
“Hắn đi thành phố S.” Trịnh Kiến Quân nói.
Trương Đình Nghiêm nghe thấy thành phố S, đã nghĩ tới Cố gia.
Mấy năm nay hắn cũng đi lại gần gũi với Trịnh gia, lại là quản lý cấp cao của tập đoàn Minh Lợi, tuy rằng Trịnh Kiến Quân đề phòng hắn, không cho hắn tiếp xúc với nhiều việc quan trọng, nhưng hắn vẫn biết không ít người, biết không ít chuyện của Trịnh gia.
Tần Chi Chi có quan hệ với mẹ của Cố Tề Chấn, hắn cũng biết, cũng biết Cố gia và Trịnh gia quan hệ rất tốt.
Trịnh Gia Hòa…. Có mẹ thật tốt!
Mà Trịnh Kiến Quân, vì tiền tài thật sự chuyện gì cũng làm được, thế nhưng ở đêm ba mươi cũng đồng ý cho con mình đi đến nhà người khác!
“Hôm này chính là đêm ba mươi, ngày đoàn viên, Trịnh tổng không về sao?” Trương Đình Nghiêm hỏi.
Lời này của Trương Đình Nghiêm, nhiều ít cũng mang chút ý tứ châm ngòi, nhưng không châm ngòi thành công. Mẹ Trịnh nghe được lời nói của hắn, liền nói: “Có quan hệ với cậu sao?”
“Là cháu lắm miệng.” Trương Đình Nghiêm lập tức cười làm lành.
“Cậu…” Mẹ Trịnh nhìn về phía Trương Đình Nghiêm: “Cậu cũng không phải là người không có năng lực, sau này làm người làm việc, kiên định một chút.”
Trương Đình Nghiêm cười đáp lời, nhưng không để trong lòng.
Vài năm này thái độ của mẹ Trịnh đối với hắn không tốt, hắn đoán hẳn là biết thân phận của hắn.
Nếu như thế, lời của mẹ Trịnh hắn đường nhiên không nghe.
Trương Đình Nghiêm ở Trịnh gia không bao lâu, mẹ Trịnh liền tỏ vẻ hôm nay là ngày đặc biệt, trong nhà có việc cần bận rộn, sau đó để hắn rời đi.
Trương Đình Nghiêm cũng không giận, cười rời đi, đợi cho tới cửa, lại đưa một bao lì xì cho người hầu đưa hắn ra cửa.
Diêu Tứ Bình là người hầu có tư lịch già nhất ở Trịnh gia, nhưng bà có chồng có con trai, năm mới đương nhiên là phải về nhà, bởi vậy hiện tại người chăm sóc Trịnh gia, là một nữ nhân trung niên tới Trịnh gia vài năm.
Bà ham phí tăng ca, mới không về nhà mừng năm mới, hiện tại Trương Đình Nghiêm đưa tiền lì xì, đương nhiên sẽ nhận.
“Mấy ngày nay thân thể của Trịnh đổng có khỏe không?” Trương Đình Nghiêm cười hỏi.
Nữ nhân cầm tiền lì xì cười ha ha: “Cậu yên tâm rất khỏe!”
Thân thể của vợ chồng Trịnh Kiến Quân có người chuyên môn chăm sóc, hai người tuy nói có bệnh người già, nhưng kỳ thật rất khỏe mạnh.
“Vậy là tốt rồi.” Trương Đình Nghiêm cười cười, liền rời đi.
Buổi chiều hôm ba mươi, người Cố gia rốt cục tề tựu đầy đủ.
Tính hướng của Cố Ngôn Tử tất cả mọi người đều biết, Trịnh Gia Hòa cũng không có tật xấu gì, hơn nữa ông bà nội Cố đã đồng ý… thái độ của mọi người với Trịnh Gia Hòa, còn rất tốt.
Khó có được tề tựu đông đủ như vậy, mọi người liền cùng nhau ở phòng khách nói chuyện, nói được một lát, ông nội Cố nhìn về phía Trịnh Gia Hòa: “máy bay cậu trở về là lúc mấy giờ? Có muốn trở về sớm một chút hay không?” Ở trong mắt thế hệ trước, đêm ba mươi, khẳng định là muốn ở bên người nhà.
Trịnh Gia Hòa ở bên này, ông nội Cố cũng thực vừa lòng, về phần phương diện khác, lại cảm thấy Trịnh Gia Hòa làm như vậy không tốt lắm.
“Chuyến bay của cháu là h, ở thêm một lát sẽ đi. » Trịnh Gia Hòa cười nói, hiện tại là hơn ba giờ, mà hắn sẽ khoảng h từ Cố gia đi sân bay, sau đó h sẽ lên máy bay.
Đêm ba mươi trên đường không có người nào không cần lo kẹt xe, hắn hẳn là có thể trước mười hai giờ đêm về tới nhà, sau đó cùng cha mẹ đón giao thừa.
“Lúc này cũng không khác mấy…. chúng ta ăn cơm tất niên sớm một chút đi, ăn xong rồi đi.” Ông nội Cố nói.
“Không cần, cháu ở trên máy bay tùy ý ăn là được.” Trịnh Gia Hòa vội vàng từ chối, tuy nói Cố gia ăn cơm trưa sớm, nhưng lúc này ăn cơm chiều vẫn là quá sớm….
“Cơm đêm ba mươi, cũng không thể tùy ý được!” Ông nội Cố nói: “Hơn nữa Ngôn Tử đưa cậu về nhà, cậu là con rể, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt!”
Con rể? Trịnh Gia Hòa hơi bất đắc dĩ.
Cố gia và Trịnh gia giống nhau, bảo mẫu phần lớn đã về nhà, đầu bếp đương nhiên cũng như vậy.
Thế nhưng trước khi rời đi, đầu bếp đã chuẩn bị đồ ăn giao thừa.
Ở bên thành phố S, qua năm đã sớm không ăn bánh chẻo— nông thôn bên này không có lúa mì, tất cả mọi người không thể làm ra bột mì, đương nhiên cũng không có tập tục làm bánh chẻo.
Nhưng mấy năm nay, cũng từ từ có người ăn bánh chẻo, Cố gia thích bột mì, liền không bỏ nó đi.
Đầu bếp Cố gia trước tiên làm bánh chẻo, ngoại trừ những cái này, còn có cá, thịt viên, gà hầm…
Đồ ăn này phải hâm lại một chút, nhưng đại đa số vẫn được giữ ấm ở trong hộp giữ ấm, trực tiếp mang ra là được.
Món mặn đều có, về phần món chay, cho tới nay, đều là người Cố gia tùy thích làm.
Cha Cố mẹ Cố ngay cả nồi xẻng như thế nào cũng không biết, liền không vào phòng bếp, dĩ vãng đều là bà nội Cố, bác Cố nấu ăn, thế nhưng năm nay…. Cố Ngôn Tử xung phong nhận việc: “Con xào rau cho.”
Bà nội xào rau, mặc kệ là món gì chỉ bỏ một ít dầu vào rồi xào một chút, sau đó thêm nước vào nồi rồi đun một chút, về phần bác hắn… chắc là ở nước ngoài quá lâu khẩu vị thay đổi, khi bác nấu ăn sẽ thích thêm vào vài thứ cổ quái.
Ví dụ như khoai tây trộn với sữa và trứng gà cho vào lò vi sóng nướng.
Cũng không thể nói là không ăn được, nhưng chỉ là không giống đồ ăn.
Rau dưa đều đã rửa tốt, Cố Ngôn Tử cắt mấy cái, ném vào trong nồi sào lên, không lâu sau liền xào ra vài món rau dưa.
“Ngôn Tử, cháu so với ba cháu lợi hại hơn, trước kia hắn muốn làm cơm rang trứng, liền trực tiếp ném gạo vào nồi.” bác Cố nói.
Cố Ngôn Tử hơi đắc ý.
Cha Cố: “…” lúc ấy hắn lần đầu tiên vào bếp mới có thể phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy!
Bốn giờ chiều, bữa tối đã được bưng lên bàn.
Tửu lượng của người Cố gia cũng không tốt, cuối cùng ông nội hâm một bầu rượu gạo, chú Cố thì mở một lọ rượu nhỏ, những người còn lại, hoặc là uống nước trái cây, hoặc là uống rượu ngọt.
Rượu ngọt là rượu được ủ từ mật, nói là rượu, kỳ thật không có vị cồn, chủ yếu vẫn là ngọt.
Cố Ngôn Tử rót cho mình một ly, lại rót một ly cho Trịnh Gia Hòa: “Anh nếm thử chút đi, con nít cũng có thể uống, uống ngon lại không say.”
“Được.” Trịnh Gia Hòa cười cười.
Cơm tối của Cố gia và Trịnh gia khác nhau rất nhiều, Trịnh Gia Hòa ăn cũng rất vừa lòng, về phần những người khác, cũng rất vừa lòng—- thức ăn chay trong cơm tối năm nay, so với năm vửa rồi ngon hơn rất nhiều.
Kỳ thật lúc này, bọn họ không thấy đói…. Thế nhưng là cơm tất niên, dù sao ăn lâu cũng không ảnh hưởng, bọn họ hoàn toàn có thể ăn mấy giờ, đến nửa đêm lại ăn thêm một chút.
Đến năm giờ, Trịnh Gia Hòa cũng đã ăn no, hắn đứng lên chào tạm biệt, lúc này, ông nội Cố đột nhiên nói: “Từ từ.”
Trịnh Gia Hòa hơi khó hiểu, sau đó liền nhìn thấy ông nội Cố đưa một bao lì xì cho hắn: “tập tục bản địa, con dâu mới lần đầu tiên về nhà chồng vào năm mới, nhà chồng sẽ cho tiền lì xì.”
Ông nội Cố sau khi nói xong, những người khác trong Cố gia thế nhưng đều lấy tiền lì xì ra, vừa thấy liền biết là đã bàn bạc xong.
Trịnh Gia Hòa cũng không tức giận, cười nhận tiền lì xì.
Dựa theo phong tục của người Cố gia, con dâu mới lần đầu tiên đi nhà chồng vào lễ mừng năm mới trưởng bối sẽ cho tiền lì xì, đồng thời con rể mới lần đầu tiên đến nhà cha mẹ vợ vào lễ mừng năm mới, cha vợ mẹ vợ cũng cho…
“Ông nội, con ở thành phố B còn có chút việc, muốn trở về một chuyến… ngày mai con sẽ trở về.” Cố Ngôn Tử đột nhiên nói, hắn muốn cùng Trịnh Gia Hòa trở về.
Cố Ngôn Tử sớm có suy nghĩ này trong đầu, lúc trước không dám nói, nhưng hiện tại trong nhà đã ăn xong cơm tất niên….
“Có vợ liền quên mẹ!” ông nội Cố liền hừ lạnh một tiếng.
“Đi đi.” Bà nội Cố nói: “Mùng hai thì con hãy về, cùng Chi Chi mùng hai cùng về.”
Cha mẹ Tần Chi Chi trước kia ở thành phố S, sau đó lại an táng ở thành phố S, lúc trước mùng hai là ngày về nhà mẹ đẻ, bọn họ đều về thành phố S.
“Được!” Cố Ngôn Tử lập tức đồng ý.
Lúc Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cùng nhau trở lại Trịnh gia, thời gian cũng đã khuya.
Bình thường cha Trịnh mẹ Trịnh ngủ rất sớm, nhưng ngày đặc biệt như vậy, bọn họ cũng phải đón giao thừa, lúc Cố Ngôn Tử đi vào, bọn họ đang ở phòng khách nói chuyện.
“lúc năm mới khi em còn bé, thích nhất là cây mã đề nấu chín, khi đó mã đề rất rẻ, năm mới ba mẹ em mua rất nhiều, bọn họ thích tước vỏ ăn sống, nhưng em thích nấu chín, lúc nấu lên cũng không cần cho thêm đường, rất là ngọt.” mẹ Trịnh vừa xem xuân vãn, vừa cùng cha Trịnh nói chuyện lúc trước.
Cha Trịnh cũng nói một ít chuyện lúc trước: “ nhà anh khi đó, chủ yếu là ăn bánh chẻo, có một năm trong nhà không có tiền mua thịt, liền mua dầu bôi lên cây cán bột, sau đó cho cải trắng vào bên trong làm vằn thắn, ăn như là ăn thịt.”
“Em nhớ rõ năm ấy chúng ta vừa mới quen nhau, anh còn làm bánh chẻo…” Mẹ Trịnh nhớ lại chuyện khi còn ở nông thôn, thế nhưng bà còn chưa nói xong, cửa lớn liền bị mở ra.
Bà vui vẻ nhìn về phía cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ngôn Tử.
Mẹ Trịnh lập tức vui vẻ: “Ngôn Tử, cháu cũng đến đây!”
Trịnh Gia Hòa để cho Cố Ngôn Tử vào cửa trước, sau đó mình mới tiến vào, hắn cởi áo khoác nói: “Ngôn Tử tới đây chúc tết.”
“Thật tốt!” mẹ Trịnh thật vui vẻ, lại hơi lo lắng: “Ngôn Tử, cháu tới đây trong nhà có biết hay không?” bà hơi lo lắng, sợ Cố Ngôn Tử là lén tới….
“Bác gái, là bà nội cháu cho cháu tới, bà kêu cháu ở tới mùng hai cùng bác trở về thành phố S.” Cố Ngôn Tử nói.
Mẹ Trịnh nghe vậy, lúc này nét mặt càng vui mừng.
Bà sợ chị em tốt của mình không tha thứ cho mình, hiện tại xem ra, không có việc gì.
Về phần bà tự dưng thấp hơn chị em đồng lứa của mình, kỳ thật cũng không sao cả, bà dù sao cũng không để ý.
Cha Trịnh mẹ Trịnh đã ăn qua cơm chiều, là một khách sạn ở bên cạnh đưa tới, mà ngoại trừ những cái này, cha Trịnh còn tự mình làm bánh chẻo, thế nhưng còn chưa luộc.
Lúc này đã quá nửa đêm rồi, Trịnh Gia Hòa và Cố Ngôn Tử cũng mới đi xa về….
“Bác làm bánh chẻo nhân thịt dê hành tây và bánh chẻo nhân thịt heo củ cải trắng, có muốn ăn hay không?” cha Trịnh hỏi Cố Ngôn Tử.
“Được, bác trai, chúng ta cùng nhau ăn đi.” Cố Ngôn Tử cười nói.