Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Trầm không đếm được lần thứ bao nhiêu quay ra cửa sau nhìn xem, rốt cuộc cũng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia. Đầu tiên là dò xét xung quanh viện thấy an tĩnh không có gì bất thường, lúc này mới linh hoạt tiến vào sân thuận tay đem cửa đóng lại.
Nàng cũng không dám đi ra cửa tiệm bên kia nhìn thử, lập tức đi vào phòng bếp đóng cửa lại thật kỹ, sợ có người bất ngờ xông vào viện.
Hoắc Trầm cười ha hả, không hề hướng tới hậu viện nhìn xung quanh, trong lòng nghĩ: Tiểu Đào nhìn thấy biến hoá trong phòng bếp, sẽ có biểu tình như thế nào đây? Khoé miệng ngậm ý cười, nâng đại thiết chuỳ gõ đến hăng hái.
Tiểu Đào vừa vào đến phòng bếp, liền giật mình. Trước kia trong phòng bếp trống rỗng, cái gì cũng thiếu, hôm nay lại khác hoàn toàn. Trên thớt đặt một miếng thịt ba chỉ, ít mỡ lại nhiều thịt, bồn gỗ lớn bên cạnh thả đầy cà tím, đậu que, dưa chuột, rau hẹ, hành lá....
Nàng đương nhiên là không biết, khi nàng còn chưa đi vào chợ, chuyện đầu tiên khi Hoắc Trầm mở cửa chính là chạy ra chợ mua đồ ăn. Trong nhà không có rổ hắn liền bưng cái bồn gỗ lớn mang đi, chỉ cần là bán đồ ăn là hắn mua, không cần biết đấy là loại gì, hắn đầu mua vài cân. Thời điểm trở về, ở cửa hàng thịt lợn của Trần thịt lợn mua hai khối thịt lớn.
Trần thịt lợn thấy hắn vẻ mặt hưng phấn, còn nhịn không được trêu chọc vài 지은câu,,không chỉ mặt nói thẳng ra chỉ nói là Hoắc Trầm càng ngày càng có bản lĩnh, vừa có một tay nghề rèn sắt tốt lại còn có một tay trù nghệ tốt.
Hoắc Trầm cũng không cãi cọ, trên mặt đều là vẻ đắc ý dạt dào, xách đồ chạy về nhà. Sau đó lại tưởng tượng ra vẻ mặt của Tiểu Đào khi nhìn thầy đống đồ này trong phòng bếp, sẽ có biểu tình như thế nào.
Tiểu Đào chạm nhẹ chậu đồ ăn, ngồi trên băng ghế nhỏ nhẹ giọng nở nụ cười, thợ rèn nhìn tâm thô nhưng biện pháp này làm nàng rất hài lòng.
Chuyện này không tồi, vừa vặn có cơ hội bộc lộ tài năng. Nàng biết Hoắc Trầm thích ăn thịt, vốn định hôm nay sẽ làm hoành thánh cho hắn ăn, thời điểm từ nhà đến đây nàng đã cố ý đến vườn rau lấy một ít hành lá đến đây. Nếu hắn ở đây đã chuẩn bị đầy đủ, lần tới đến đây nàng sẽ không cần phải mang đồ ăn đến đây nữa.
Tiểu Đào trước tiên đem thịt rửa sạch rồi cắt thành miếng nhỏ, sau đó bỏ lên thớt băm nhỏ thành thịt vụn.
Hoắc Trầm làm việc trên cửa tiệm cảm thấy có điểm buồn bực, Tiểu Đào đã vào nhà hắn một lúc rồi nha, nóc nhà cũng có khói bếp bay lên nha nhưng mà hắn chờ lâu như vậy sao còn chưa ngửi thấy mùi thịt bay ra a.
Hoắc Trầm tò mò ngừng đại chuỳ trong tay lại, lại phát hiện từ hậu trạch truyền đến tiếng thịch thịch giống như đấm lên cái gì vậy. Đây là có chuyện gì? Tiểu Đào bắt đầu theo hắn học nghề rèn sao?
Hắn bên này dừng tay, âm thanh trong phòng cũng ngừng, hắn dựng lỗ tai lên nghe ngóng nhưng cũng nghe thấy gì thêm. Hoắc Trầm cho rằng mình nghe nhầm liền vung đại thiết chuỳ tiếp tục làm việc, hắn bên này động tĩnh vừa vang lên, âm thanh trong phòng kia cũng vang lên.
Hắn lại tò mò ngừng tay, âm thanh kia cũng theo sát dừng lại. Hoắc Trầm bật cười, không biết đây là Tiểu Đào đang làm gì cùng hắn chơi sao. Cuối cùng nhịn không được lòng hiếu kỳ, buông đại chuỳ đi nhanh đến phòng bếp.
" Tiểu Đào, hôm nay có món gì ngon a? Làm sao mà nửa ngày rồi mà chưa thấy muội nhóm lửa đây." Thợ rèn thăm dò nhìn lên, rốt cuộc biết được chuyện gì đang xảy ra, nguyên lai là tiểu cô nương đang băm thịt trên thớt.
" hôm nay ta tính làm hoành thánh, ngươi vừa rồi làm sao vậy? Làm việc sao không đánh cho tốt, chốc lại đánh chốc lại dừng." Tiểu Đào dẩu miệng nhỏ giận trừng mắt nhìn hắn, vốn là muốn dùng âm thanh hắn rèn sắt để át đi tiếng băm chặt của chính mình, ai ngờ gia hoả này lại không phối hợp đến vậy, lúc gõ lúc dừng. Thăm dò nhìn lên cửa hàng, cũng không có khách vào mua, không biết hắn đang làm gì.
Hoắc Trầm cười ha ha: " ta nào biết muội đang băm thịt làm nhân a, ta không nghĩ ra muội đang làm gì, liền muốn nghe lén một chút chính là lúc dừng thiết chuỳ lại, âm thanh của muội cũng dừng ta liền gõ, muội cũng gõ lên, ta còn nghĩ chơi rất vui đấy."
Hoắc Trầm trong lòng thầm nghĩ: thật là có cảm giác phu xướng phụ tuỳ mà.
" có gì mà nghe, ngươi còn muốn ăn trưa hay không? Mau trở về làm việc, đừng đứng ở đây cản trở a" Tiểu Đào kiều thanh nói.
" ai, được! Muội yên tâm đi, ta đảm bảo làm việc đến khi nóc nhà bốc khói mới thôi" Hoắc Trầm giơ cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lên vỗ ngực chứng minh bản thân bản lĩnh đầy người.
Tiểu Đào bị hắn chọc cười: " nhìn ngươi a, ngươi mau đi đi, ta ở đây làm cũng rất nhanh liền xong rồi."
Hoắc Trầm vui mừng trở lại làm việc, đem lưỡi hái đã đánh tốt ném sang một bên, lại kẹp ra một khối sắt đã nung đỏ tính toán làm một cái dao phay.
Âm thanh leng keng leng keng hết đợt này đến đợt khác, rất nhanh Tiểu Đào liền trộn xong nhân thịt, nhanh nhẹn cán vỏ gói hoành thánh. Cùng lúc đó, nhóm lửa đun nước như vậy gói xong hoành thánh thì nước cũng sôi, rất nhanh liền đun chín.
Hoắc Trầm bên này hiệu suất làm việc cũng không thấp, sắt nung trong tay hắn bị bị gõ đến biến dạng tròn tròn lại bóp dẹp. Làm đến khi không sai biệt lắm liền quăng trở lại lò nung lại lần nữa, lại lấy một khối sắt khác ra đánh lên, luân phiên thay đổi rất nhanh liền làm xong hai cái dao phay.
Ngẩng đầu nhìn nóc nhà bay lên khói bếp, Hoắc Trầm giơ tay lên lau trán một cái đem cửa sắt của tiệm đóng lại, bước vào tây phòng hậu viện. Vừa một phen làm việc thống khoái đánh ra liền một lúc hai thanh dao phay, tuy rằng có chút mệt ra một thân mồ hôi nhưng tâm tình của hắn thật sung sướng.
Sợ mùi hôi bị Tiểu Đào chê cười, hắn trước tiên đến tây phòng dùng khăn ướt lau khắp mặt cùng trên người, mặc một cái áo không tay rồi mới tiến đến phòng bếp.
Tiểu Đào tay vừa mới chạm nắp nồi tính mở ra xem, thấy hắn tiến vào liền mỉm cười, nhấc nắp nồi lên dùng muỗng quấy nhẹ hoành thánh trong nồi: " ngươi đến thật đúng lúc, có phải nghe mùi rồi tới hay không, vừa vặn sắp xong rồi."
Hoắc Trầm cười nói: " đúng vậy, mùi thơm như vậy ta ngửi thấy liền chạy tới. Làm nhiều như vậy a, quá tuyệt vời! Từ tháng giêng ta chưa được ăn thêm một lần nào nữa."
Nhiệt khí trong nồi làm cho khuôn mặt của Tiểu Đào hồng lên, mềm mềm trắng trắng đặc biệt xinh đẹp. Hắn để nắp nồi sang một bên, bởi vì hoành thánh mau chín lại thêm một lần thêm củi, ngồi trên băng ghế nhỏ, Tiểu Đào ngửa đầu nhìn hắn nói: " làm hoành thánh (sủi cảo) so với làm cái khác phí chút sức, nhà bình thường đều lười làm món này. Ta có làm hai loại nhân, trưa ăn nhân là cà tím với thịt, bên kia là một nồi nhân rau hẹ với trứng gà đợi đến tối ngươi lại ăn."
" a, buổi tối không có thịt ăn sao...là ta mua không đủ thịt cho muội làm hay sao?" Thợ rèn có chút thất vọng, thật vất vả mới có được cơ hội ăn cho đỡ thèm, hắn hận không thể ăn một lần hết sạch thịt luôn đấy.
Tiểu Dào bật cười: " giữa trưa ăn thịt, buổi tối vẫn là đừng nên ăn thêm thịt ta sợ ngươi buổi tối ăn thịt nhiều bị đầy bụng. Ngươi nếu thích ăn thịt, giữa trưa có thể ăn nhiều thêm một chút, dù sao buổi chiều người vẫn còn phải làm việc đấy."
Nguyên lai là do Tiểu Đào lo lắng cho thân thể mình nên mới không cho mình ăn thịt, sợ buổi tối ăn nhiều mà khó chịu, Hoắc Trầm vui mừng mà nở nụ cười: " Tiểu Đào muôi thật tốt, suy nghĩ thật chu đáo. Cô nương tốt giống như muội thật đúng là tìm không dễ."
Hắn không dám nói quá mức, cũng không dám nói đến chuyện cưới gả linh tinh nửa chữ, nhưng là, khen Tiểu Đào tốt tóm lại là không sai, hắn biết Tiểu Đào thích nghe lời này.
Quả nhiên, vốn khuôn mặt đã hồng hồng bởi hơi nóng trong bếp bây giờ lại càng thêm đỏ. Lông mi thật dài rũ xuống ngượng ngùng mà vui sướng nói: " nào có như ngươi nói tốt vậy bất quá ta chỉ là biết nấu cơm thôi. Chẳng qua là ngươi làm nghề rèn kia có thể kiếm tiền còn ta chỉ biết nấu cơm, lại kiếm không ra tiền."
" kiếm tiền là chuyện của nam nhân, muội là nữ nhân làm sao phải kiếm tiền? Bất quá, muội nếu muốn dựa vào tay nghề kia để kiếm tiền thì muội có thể mở tiệm cơm a. Ta có thể giúp muội thuê mặt tiền cửa hiệu." Hoắc Trầm không biết làm thế nào để Tiểu Đào có thể gả đến nhà mình,, nhưng chuyện có thể làm cho Tiểu Đào vui vẻ hắn đều nguyện ý thử. Tiểu Đào mãnh liệt ngẩng đầu, hai tròng mắt phát ra ánh sáng tựa như sao nhưng trong giây lát liền ảm đạm xuống: " không được a, tay nghề này của ta nấu ở nhà còn được còn ra ngoài mở tiệm cơm, sợ không ai tới ăn đâu hơn nữa ta 지은cũng không thuê nổi mặt tiền cửa hiệu trên trấn."
" không phải ta nói thuê giúp muội sao?"
Tiểu Đào yên lặng lắc đầu, vớt hoành thánh trong nồi ra đựng đầy một chén lớn liền đưa cho hắn: " ngươi có thể giúp ta tìm cửa hàng nhưng cũng không thể để ngươi trả cả tiền thuê nha. Qua tết trung thu, đường táo xâu quả khẳng định bán sẽ ít hơn một chút. Kỳ thật ta cũng nghĩ tới bán chút thức ăn, chỉ là không dám nếm thử. Hoắc đại ca, mười ngày này ta sẽ thay đổi đa dạng các loại đồ ăn cho ngươi, ngươi nếm thử xem, xem ta có thể mang cái nào ra ngoài bán."
Hoắc Trầm vui mừng quá đỗi, Tiểu Đào thế nhưng muốn biến đổi đa dạng đồ ăn cho hắn nha. Đối với lộc ăn từ trên trời giáng xuống thế này hắn không biết hình dung sự vui sướng trong lòng mình bây giờ thế nào.
" thật tốt quá Tiểu Đào ta trước kia vẫn cảm thấy ông trời đối xử bất công với ta, ta hiện tại mới hiểu được. Kỳ thật, là muốn lưu lại ngày lành ở phía sau. Muội nói xem muội có phải là tiểu tiên nữ bên người Quan Âm Bồ Tát, cố ý xuống đây cứu ta hay không?"
Tiểu Đào bưng đến một chén hoành thánh ngồi vào bên cạnh bàn, bị hắn chọc cho cười khanh khách không ngừng: " trước kia ta nghĩ người hàm hậu ít nói, hiện tại phát hiện kỳ thật ngươi nói thật nhiều."
Hoắc Trầm cười hắc hắc, gắp hai miếng hoành thánh trong bát to ra bỏ vào chén đựng dấm, chấm qua dấm lạnh một chút, cúi đầu vì hình tượng của bản thân mà giải thích: " thật sự trước giờ ta không thích nói chuyện, trước kia bọn họ đều nói ta giống cha ta, không thích nói nhiều. Nhưng ta không biết vì sao chính là đặc biệt thích cùng muội nói chuyện. Thời điểm cùng muội nói chuyện tâm tình đặc biệt tốt."
Nắm giữ nguyên tắc nói đủ liền dừng, Hoắc Trầm không hề nói tiếp thổi hoành thánh nóng trong chén, toàn bộ cho vào trong miệng.
" ô...ô...." hắn ăn hoành thánh nóng nói không ra lời nhưng biểu tình trên gương mặt lại sinh động giống như một bức hoạ.
Tiểu Đào cũng chấm một chút dấm, cắn từng miếng nhỏ từ từ ăn. Nhìn biểu tình khoa trương của hắn liền buồn cười nói: " có phải hay không nóng quá? Cũng tại ngươi nóng vội"
Hoắc Trầm đem hoành thánh nuốt xuống, chép miệng, nhắm mắt hưởng thụ dư vị còn lại trong miệng. Thật sâu cảm thán nói: " ăn quá ngon, Tiểu Đào đây là từ trước đến nay ta mới được ăn qua được hoành thánh ngon như vậy a. Ta trước kia cũng không biết hoành thánh lại có thể ngon đến như vậy! Tiểu Đào muội đứng là phúc tinh của ta, ta..."
Hắn không hề nói câu tiếp theo, cũng không có vội vã ăn miếng thứ hai, liền ím lặng dùng ánh mặt thật sâu nhìn nàng, hy vọng nàng có thể hiểu được tâm ý của chính mình.
anh Hoắc tán gái thật siêu ("O`)
góc văn hoá
Vằn thắn
Vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc[] phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Cách gọi "vằn thắn" hoặc "hoành thánh" được cho là xuất phát từ âm Quảng Đông của chữ 雲吞 ([wɐn˨˩ tʰɐn˥]), mà âm Hán Việt là "vân thôn", có nghĩa là "nuốt mây". Ngoài khu vực Quảng Đông người Tàu gọi là 餛飩 (pinyin: hún tún, âm Hán Việt: "hồn đồn").
Nhân vằn thắn làm từ thịt heo, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem hấp chín. Sau khi hấp xong, vỏ bột mì chuyển màu trắng hơi trong cho phép nhìn thấy nhân bên trong. Viên vằn thắn còn được gọi là sủi cảo (水餃, thủy giảo), vằn thắn nhân tôm được gọi là há cảo (hà giảo).
Vằn thắn có thể là một món riêng ăn kèm với sốt gia vị. Vằn thắn cũng có thể được dùng trong món mì vằn thắn, súp vằn thắn.
Món vằn thắn theo người Hoa du nhập vào Việt Nam vào khoảng thập niên , biến đổi thành món mì vằn thắn không còn hoàn toàn giống với món ăn nguyên gốc Trung Hoa.[] Trong món mì vằn thắn tại Việt Nam có vằn thắn (sủi cảo) làm từ thịt nạc và tôm tươi, xá xíu thái mỏng, trứng gà luộc, gan lợn, nấm hương, cải xanh, hẹ; sợi mì làm từ bột mì và trứng. Để làm nước dùng, người ta ninh xương gà, xương lợn, cá tầm khô, một số vị thuốc bắc, và vỏ tôm.
Theo wikipedia.
hoành thánh ( sủi cảo, vằn thắn)
Xíu long bao
dao phay: