Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: shitbaimeimei
Hoắc Trầm nghĩ đến bố cục trong nhà, cửa tiệm mặt đường cùng nhà ở hậu viện đều giống nhau là tứ gian. Chẳng qua hậu viện là nhà ngói, còn cửa tiệm là phòng gạch mộc. Hắn ngày thường làm việc đều ở ba gian nhà phía tây, gian đầu tiên dùng để lò bát quái, gian giữa để rèn sắt cùng bày biện bán đồ. Kỳ thật vẫn còn thừa một gian nhà phía đông nhưng một mình hắn ở không hết nhiều nhà như vậy, hắn liền đem gang, than đá vào gian nhà để không kia. Hoắc Trầm ở tây phòng đi dạo một vòng lại ở đông phòng xem xét một lát, phát hiện ra đem than đá cùng gang để sang phòng có lò bát quái kia hoàn toàn vừa vặn. Nói như vậy, đông phòng liền có thể để trống rồi. Thật ra gian phòng này không phải thực sự rộng rãi, nhưng bên trong đặt hai cái bàn bát tiên thì vẫn dư dả, nếu đem phòng này thu thập gọn lại rồi để Tiểu Đào mở một tiệm ăn nho nhỏ thì quá thích hợp rồi.
Nói liền làm, Hoắc Trầm việc cũng không làm nữa, đóng cửa nghỉ bán chỉ thu thập phòng ở. Trước đem than đá cùng gang chuyển sang tây phòng, sau đó đem phòng phía đông quét tước sạch sẽ, vì ngày thường chất đống đồ vật, trên tường khó tránh khỏi lưu lại tro bụi cùng vết bẩn. Hoắc Trầm giống như đang thu thập tân phòng, đem vôi quét lên một lượt, nền phòng cũng lát gạch xanh.
Làm xong hết thảy, Hoắc Trầm nghĩ đến việc muốn đục một cái cửa sổ trên tường. Phòng gạch mộc muốn đục một cái cửa sổ rất đơn giản, chẳng qua về sau tường không chắc chắn như cũ nữa dễ dàng đổ xuống. Bất quá không quan hệ, hắn có biện pháp. Hắn dùng một ván sắt, đánh một khung cửa sổ vuông vức, lại làm một tầng vải sa, vừa có thể ngăn cản bụi tro bên tiệm rèn lại vừa có thể nhìn thấy tình hình của hai bên.
Nhìn gian phòng thay đổi hoàn toàn, sạch sẽ ngăn nắp, Hoắc Trầm vừa lòng gật đầu, lại đi đến nhà thợ mộc trong trấn mua hai bàn bát tiên cùng tám băng ghế ngồi, một tiệm mì nhỏ đã hoàn thành.
Xong xuôi tất cả, đã là buổi chiều ngày tháng , ngày hôm sau chính là buổi họp chợ lớn. Hắn một ngày cũng không chờ được nữa, liền ngóng trông Tiểu Đào có thể ở bên cạnh mình, cho nên hắn chuẩn bị xe ngựa, thẳng tiến đến Điền Gia thôn.
Tiểu Đào đang ngồi trên giường đất làm một cái áo bông màu hồng, từng đường kim mũi chỉ đều thập phần cẩn thận, đường may tinh mịn đẹp đẽ. Khóe miệng Tiểu Đào khẽ ngậm một nụ cười nhẹ, vừa làm áo vừa suy nghĩ đến cuộc sống tương lai sau này.
" Tiểu Đào!" Hoắc Trầm bỗng nhiên xuất hiện ở cửa, dựa vào khung của cười tủm tỉm nhìn nàng.
Tiểu Đào không hề có chuẩn bị trước, không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây. Tay run lên, kim khâu đâm vào ngón tay, máu nhanh chóng chảy ra trên ngón tay trắng nõn, đặc biệt chói mắt.
Hoắc Trầm vừa thấy, liền nhíu mày, đi nhanh vào trong nhà ngồi xổm xuống bên chân Tiểu Đào, nắm lấy tay nhỏ của nàng: " chảy máu rồi, làm sao bây giờ? Ta không mang kim sang dược."
Tiểu Đào liền lập tức đỏ mặt, đem kim chỉ để sang một bên, đem tay mình rút ra khỏi bàn tay ấm áp của hắn: " không sao, lát nữa là ổn rồi."
Vừa dứt lời, nàng liền để ngón trỏ bị kim đâm để trên miệng dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương. Hoắc Trầm liền ngửa đầu nhìn nàng....
Giờ khắc này, hắn không biết tim mình còn đập nữa hay không, cũng không biết còn hô hấp nữa hay không, trong đầu chỉ còn hình ảnh xa hoa lộng lẫy trước mặt.
Cô nương gương mặt xinh đẹp, ngón tay trắng mịn, để bên trong cái miệng hồng hồng, miễn bàn có bao nhiêu mê nguời.
Hắn đứng bật dậy, đôi tay đặt lên vai Tiểu Đào, thân mình vừa mới tiến về phía trước, liền thấy Tiểu Đào ngước mắt, ánh mắt trong suốt như làn nước mùa thu.
Bốn mắt nhìn nhau gần trong gang tấc, xung quanh an tĩnh cực kì giường như có thể nghe được cả tiếng tim đập của đối phương. Cách vách bỗng dưng vang lên tiếng ho khan của Điền Mãn Thương: " Anh tử, lấy chút nước cho cha."
Tiểu Đào phục hồi tinh thần, đẩy Hoắc Trầm ra bước nhanh ra ngoài: " cha, nương mang theo Anh tử cùng Điền Tùng đi nhà đại bá, con đem nước tới cho ngài."
Hoắc Trầm che ngực, bình ổn tâm thần, lúc này mới xoay người đi vào đông phòng, chào hỏi nhạc phụ.
"đại thúc, hôm nay ta tới đón Tiểu Đào lên trấn trên một chuyến. Gần đây, ta có thấy tiểu liễu bán đường táo khá tốt. Chỉ là, Tiểu Đào ở ngốc trong nhà không buôn bán cũng có chút đáng tiếc. Nhà ta có bốn gian nhà mặt tiền, ngài hẳn là biết rõ. Hai ngày này ta thu thập qua một phen, muốn để Tiểu Đào mở một tiệm mì, ta dẫn nàng đi nhìn một cái."
Hoắc Trầm mặt mày tươi cười nói. Điền Mãn Thương chớp mắt, hồi tưởng lại bố cục phòng ốc Hoắc gia, gật đầu nói: " vị trí kia của nhà ngươi, muốn mở một tiệm nhỏ cũng thật tốt. Chính là Tiểu Đào là cô nương đã đính thân, nếu mỗi ngày đều lộ mặt buôn bán, ngươi... ngươi không sợ bị người ta nói nhàn thoại hay sao?"
Điền Mãn Thương là người thành thật, điểm này Hoắc Trầm cũng đã nhìn ra, liền rộng rãi cười nói: " chuyện này thì có gì đáng nói? Còn không phải chỉ là mở một tiệm ăn nhỏ thôi sao. Nói cho cùng cũng không phải nơi khác, là phòng của nhà mình thì sợ cái gì? Dù sao...hiện tại trên trấn mọi người đều đã biết Tiểu Đào đã đính hôn cùng ta. Chính là cũng chỉ trêu ghẹo hai câu, mọi người cũng không quá đáng được."
Hai người nói chuyện thật náo nhiệt, lại đem Tiểu Đào quăng sang một bên. Tiểu Đào đem lời hắn nói trước sau ghép laij nghĩ nghĩ, bỗng nhiên kích động mà túm lấy tay áo Hoắc Trầm: " thật sự? Muội có thể lên trấn trên mở tiệm ăn sao?"
Thấy Tiểu Đào cao hứng như vậy, tảng đá trong lòng hắn cũng thả xuống được, vội vàng gật đầu: " đúng vậy, hôm nay ta tới chính là mang muội tới nhìn xem thử một cái. Nếu được, ngày mai chính là tháng , vừa vặn là ngày họp chợ chính. Liền ngày mai khai trương rất thích hợp."
" được, muội đi cùng huynh." Không có chút nào do dự, Tiểu Đào đáp ứng ngay lập tức.
Điền Mãn Thương nhìn khuê nữ vui mừng cùng cô gia tương lai, nhẹ giọng dặn dò: " Tiểu Đào khó có được hào phóng, không so đo. Con hôm nay đi nhìn, cũng chỉ là đi nhìn xem. Nếu muốn thử làm liền làm đi dù sao làm mì cũng không cần nhiều vốn. Con ở đó cũng tiện làm cơm cho Tiểu Hoắc, cha nhìn tiểu tử này so với hai ngày trước tựa hồ lại gầy đi rồi. Nếu có thể kiếm chút tiền về thì càng tốt, tiền nhân gia chuộc con về nhà ta còn chưa trả lại đâu."
Hoắc Trầm vội vàng xua tay, hắn mở tiệm mì cho Tiểu Đào không phải là có ý thúc giục trả tiền: " đại thúc, ta không phải đã nói rồi sao, tiền kia không cần tính toán trả."
Tiểu Đào chỉ nghĩ muốn thật nhanh đi nhìn cái tiệm mì nhỏ kai, không cho hai người kia có cơ hội nhún nhường. Kích động mà kéo tay áo Hoắc Trầm, túm hắn đi ra ngoài: " đi nhanh đi, muội muốn nhìn một cái."
" được!" Hoắc Trầm vui mừng đi theo nàng ra cửa, nhìn Tiểu Đào lên xe ngựa, vung roi cho ngựa chạy nhanh tiến thẳng tới trấn trên. Điền Gia thôn cách trấn trên không xa, đi đường bộ cũng không tới nửa canh giờ là tới nơi, càng đừng nói tới đi bằng xe ngựa.
( canh giờ= h)
Rất nhanh, hai người liền đến cửa tiệm rèn Hoắc gia. Hoắc Trầm buộc chặt ngựa, vừa muốn duỗi tay đi đỡ Tiểu Đào, lại thấy tiểu cô nương tự mình nhảy xuống xe ngựa. không chờ hắn dẫn đường, liền thập phần chuẩn xác đi vào đông phòng vừa được quét vôi sạch sẽ.
Nhìn tường mới trắng sạch, nền gạch chỉnh tề, lại có hai bàn bát tiên mới tinh, Tiểu Đào vui sướng: " trời a! huynh đem chỗ này thu thập sạch sẽ từ bao giờ a? lần trước muội có nhìn qua một lần, trong này đen thui chất một đống đồ vật linh tinh a."
Hoắc Trầm đi theo sau nàng cười: " hai ngày trước, ta bỗng nhiên nhớ tới, chỗ này có thể mở một tiệm mì nhỏ cho muội. Hai ngày này không làm việc, chỉ tập trung thu dọn gian phòng này. Muội thấy thế nào? Còn muốn sửa lại chỗ nào không? Ta sửa lại giúp muội."
Tiểu Đào hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, chạy tới chạy lui sờ mó bàn bát tiên, lại chạy đến sửa sổ nhỏ mà Hoắc Trầm nghĩ ra, thăm dò nhìn nhìn:
" thật sự rất tốt, chỗ nào cũng không cầm sửa lại, như vậy đã phi thường tốt rồi. Chỉ là...ở đay không có nồi và bếp, muội có phải đến hậu viện nấu mì rồi bưng ra đây không?"
Hoắc Trầm nhướng mày, ý bảo nàng từ cửa sau đi ra ngoài nhìn một cái, Tiểu Đào buồn bực nhìn hắn một cái, không biết hồ lô của hắn có chứa gì, đành phải ngoan ngoãn đi ra ngoài.
" trời, huynh nghĩ thật chu đáo." Tiểu Đào đặc biệt kinh hỉ, bởi vì Hoắc Trầm đặt ở góc tường một tủ chén, trên mặt lại là một cái thớt lớn, bên cạnh là bếp lò, trên bếp là nồi sắt sáng đến chói mắt. Nồi tuy không lớn, nhưng nấu hai ba chén mì đều không thành vấn đề. Bên cạnh bếp lò hắn xây một bức tường, bên trên đặt một tấm ván bằng sắt như vậy sẽ chắn được mưa nắng.
Tuy rằng đó chỉ là một phòng bếp nhỏ đơn giản, nhưng Tiểu Đào lại phi thường cao hứng. Nghĩ hắn chu đáo như vậy có thể thấy được tình cảm thật lòng của hắn.
" Tiểu Đào, ta vài ngày rồi chưa được ăn một bữa cơm no a."
Hoắc Trầm đứng cạnh cửa đáng thương vô cùng mà nói. Tiểu Đào nhìn hắn thật sâu một cái, kiều thanh nói: " kì thật,...mấy ngày nay muội cũng nhớ huynh, bây giờ muội đi làm cơm cho huynh."
Hai người một trước một sau đi vào hậu viện, một người múc nước nhào bột một người nổi lửa đun nước, phối hợp đến thập phần ăn ý. Hoắc Trầm ngồi trên băng ghế nhỏ, ánh mắt trước sau đều dán lên người Tiểu Đào. Chợt nhớ tới vừa rồi, một màn nàng đem ngón tay để trong miệng, trong lòng lại một lần nữa nổi sóng. Khoảnh khắc kia, hắn đặc biệt muốn thân thân với nàng, tay hắn đặt trên vai nàng, thiếu chút nữa hắn đem nàng đè trên giường đất, ôm ôm hôn hôn mấy cái.
Chính là vừa rồi ở nhà nàng, hắn không dám làm bậy. Giờ phút này hắn đang ở nhà hắn, lại không có người ngoài, nếu hắn muốn ôm Tiểu Đào một cái, Tiểu Đào có giận hắn không.
Hoắc Trầm miên man suy nghĩ, đốt lửa bếp không chuyên tâm chút nào. Rất nhanh lửa dọc theo cành đậu cháy ra, đốt tới bên chân hắn, hắn lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Tiểu Đào lấy bột đã nhào tốt trông bồn lấy ra, muốn để lên thớt, mới vừa quay đầu nhìn lại liền thấy ngọn lửa ngay bên chân hắn.
" Đại Trầm ca, huynh làm gì vậy?" Tiểu Đào vội vàng ném bột lên thớt, lấy chân đá cành đậu đang cháy vào lòng bếp. Hoắc Trầm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng duỗi tay đẩy củi vào. Chính là chậm một bước Tiểu Đào đã dùng chân đá cành đậu đi vào. Bàn tay to của hắn vừa vặn nắm lấy cẳng chân mịn màng của tiểu cô nương, sức lức dùng quá lớn, Tiểu Đào thân mình liền mất thăng bằng ngã xuống.