Đại Thợ Rèn Tiểu Mật Đào

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: shitbaydaytroi

Hai người vội vàng đánh xe vào trong thành, cũng không vội đi đến Hoàng gia đưa kiếm mà đi đến đường phố lớn. Cứ nhìn thấy cửa tiệm rèn nào là Tiểu Đào đi vào hỏi thăm giá cả, Hoắc Trầm muốn trông xe ngựa nên không thể đi vào. Tiểu Đào ở trong chọn một hai dạng đồ vật đứng ở cửa cho hắn nhìn.

Đi được ba tiệm rèn trong lòng hai người liền có tính toán. Quả nhiên, tay nghề của thợ rèn trong thành không tốt lắm mà giá cả lại rất cao. ở trấn bọn họ bán có văn một con dao phay, ở đây muốn tận văn.

Trong lòng có ý tưởng, Hoắc Trầm lúc này mới đánh xe ngựa tới cửa Hoàng phủ. Mới đem xe dừng lại, liền có hộ vệ cùng gã sai vặt đến xua đuổi: " đi mau, đi mau trước cửa phủ chúng ta không được đến đây bày bán đồ, làm bẩn đất ở đây thì đừng trách tiểu gia không khách khí."

Hoắc Trầm không sợ chút nào, đem roi ngựa quăng xuống, lấy ra bao trùm huyền thiết kiếm. " thương lang" một tiếng lưỡi kiếm sắc bén liền ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang lóe ra, làm hai gã sai vặt sợ tới mức liên tục lùi lại, nói lắp bắp: " ngươi...ngươi...ngươi, sao lại...không nói lý như vậy? Không cho ngươi bán đồ...ngươi liền giết người?"

Hoắc Trầm bình tĩnh nói: " đây là đồ nhị thiếu gia nhà các ngươi cần, nói với hắn hôm nay ta đưa đồ tới đây, các ngươi mau gọi hắn tới đây. Ta ở đây bán hàng tiện chờ hắn tới."

Gã sai vặt gãi đầu, bừng tỉnh đại ngộ: " a, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là người tháng trước bán cho nhị thiếu gia cái rìu kia. Nửa tháng trước nhị thiếu gia có việc đi ra ngoài, trước khi đi có dặn dò chúng ta, nếu ngày đó ngươi đến, nhất định phải giữ người lại khoản đãi thật tốt, chờ nhị thiếu gia về."

Xem ra người này đối với thanh kiếm này thực sự để ý. Hoắc Trầmđương nhiên sẽ không đồng ý ở lại đây chờ tên kia về được, liền nói với gã sai vặt: " ta ở đây bán hàng một ngày, chờ hắn ở đây một ngày. Nếu hắn không trở lại, các ngươi nói với hắn đến Đại Doanh trấn tìm Hoắc thợ rèn."

Cửa lớn Hoàng gia tường vây bao quanh, nơi này là trung tâm thành, phồn hoa náo nhiệt. Bên cạnh cửa tiệm san sát nối nhau chỉ có cửa lớn ở đây là phía trước không có gì.

Hoắc Trầm đem xe ngựa buộc lại, từ trong xe lấy ra bọc thiết khí đã rèn tốt lấy ra, xếp ra bắt đầu bán. Tiểu Đào đứng bên cạnh chậm rãi lắc đầu: " Đại Trầm ca, chỗ này bị cổng này che hết ánh nắng rồi. không có ánh mặt trời thiết khí cũng trông cũng không có sáng nữa, vừa rồi huynh rút kiếm ra ánh sáng chiếu vào muội thấy đặc biệt đẹp a. cho nên huynh đem xe ngựa di chuyển ra chỗ khác, chỗ có nhiều ánh nắng một chút thiết khí được chiếu vào càng thêm đẹp, khẳng định càng có nhiều người đến mua."

" Tiểu Đào, muội thật thông minh!" Hoắc Trầm vui mừng cười theo ý của Tiểu Đào di chuyển xe. Quả nhiên, dao phay, nồi sắt dưới ánh mặt trời sắp phát sáng mù mắt người đi đường rồi.

Mấy người đi qua, vốn dĩ không tính toán đi bên này nhìn, nhưng có đồ vật đặc biệt đi vào tầm mắt bọn họ, họ liền tò mò nhìn lại đây. Càng ngày càng nhiều người tụ lại, Hoắc Trầm giơ cao nồi sắt lên bắt đầu lớn tiếng rao hàng: " mọi người mau tới đây nhìn một cái, nồi sắt của Hoắc gia chúng ta, trải qua lần nung, lần lãnh nhiệt, đánh ba vạn sáu ngàn chùy, mới có thể sáng như gương. Nồi tốt hiếm có như vậy cả đời khó tìm, lại có thể làm đồ gia truyền."

Một lão thái thái tóc hoa râm sờ sờ nồi sắt trong tay hoắc trầm, nhịn không được mà tán thưởng: " nồi tốt! Thật là nồi tốt! Ta cả đời làm cơm cũng chưa từng thấy qua nồi tốt như vậy, nồi này bao nhiêu tiền một cái.?"

Hoắc Trầm liếc mắt một cái,nhìn thấy có một ánh mắt cổ vũ, liền dũng cảm ra giá: " nồi này, ở kinh thành giá là lượng bạc. ở đây đều là hương thân, liền tiện nghi mọi người, văn một cái."

Kỳ thật ở Đại Doanh trấn đã bán không ít nồi ra ngoài, chưa bao giờ bán vượt quá văn một cái. Hôm nay, bọn họ ở trong thành cho giá mới, vì phát hiện ra nồi ở trong thành khôn tốt mà giá cũng là văn một cái, cho nên bọn họ mới thương lượng cho ra giá như vậy, kẻ tung người hứng ra rao hàng.

Hoắc Trầm phụ trách hét giá cao, nếu khách ngại giá cao Tiểu Đào sẽ ở bên cạnh nói vài lời hay, thử một chút tâm lí người mua. Bọn họ chốt giá định bán là văn, chỉ cần không kém giá liền bán đi.

Lão thái thái thở dài, đem nồi thả lại: " nồi nhà ngươi tốt thì tốt thật nhưng đắt quá, bà lão này mua không nổi."

Người bên cạnh cũng gật đầu phụ họa cho rằng nổi này quá đắt rồi. Có hai tức phụ trẻ tuổi thật sự quá thích nồi này, cầm trong tay ngó trái ngó phải, luyến tiếc bỏ xuống, lại không dám mở miệng cò kè mặc cả, chỉ ở đó đứng nói ồn ào quá đắt, xem ra là muốn ông chủ tự động hạ giá.

Tiểu Đào bên cạnh cười nói: " mọi người a, tiền nào của nấy nồi này đích xác giá so với nồi khác giá có đắt hơn, nhưng dùng lại rất lâu mới hỏng a. hơn nữa xào lúc xào rau tuyệt không dính không khét, còn có dao phay này a, mọi nhìn xem lưỡi dao bằng phẳng không sứt mẻ, vừa mỏng vừa sắc bén, lát cắt đều đặn không dính đồ."

Tiểu Đào trước tiên là chuẩn bị tâm lí cho người mua cố ý cho họ nhìn thấy những cái tốt của thiết khí. Lại còn trình diễn công dụng vừa nói ngay trước mắt mọi người, lấy ra một miếng ván gỗ đặt một cục bột lên trên, cầm dao phay lên cắt xuống, lát sau liền cắt xong cục bột kia thành mì sợi từng sợi đều nhau không dính dao.

" dao này thật đúng là không tồi, cái này bao nhiêu tiền, chắc không đắt quá đi?" tiểu tức phụ cầm nồi nói.

Hoắc Trầm cao giọng đáp: " không đắt văn tiền."

Mọi người thấy dao tốt như vậy mà giá cũng như là ở tiệm thợ rèn trong thành, Hoắc Trầmvừa nói giá mọi người liền sôi nổi tranh nhau mua. Mỗi loại thiết khí Hoắc Trầmchỉ mang mười cái. Mười cái dao phay rất nhanh liền không còn. Tiểu Đào vỗ bèm bẹp túi tiền lớn trên người.

Kéo mà Hoắc Trầmcải tiến lại, cũng gần giống như kéo mà đưa cho Tiểu Đào mọi người đương nhiên chưa từng thấy qua, nhưng những nữ nhân thường hay thêu thùa may vá thì nhìn một cái liền hiểu, kéo này, tuyệt đối là tốt hơn nhiều lần kéo trong nhà. Kéo này cũng không tính là quá quý, chỉ đắt hơn kéo ở trong thành văn tiền mọi người vẫn có thể mua được, gần tới buổi trưa mười cây kéo cũng bán xong.

Nhìn hai túi tiền đầy tràn, hai người nhìn nhau cười không ngừng, bị mặt trời chiếu cả một buổi sáng trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi nhưng ngăn không được vui mừng trong lòng.

Nồi sắt tuy rằng đặc biệt đắt nhưng cũng không phải là một cái cũng không bán được. Bán được ba cái, còn thừa lại bảy cái, Hoắc Trầm nhanh tay thu dọn lại tất cả nồi thừa chồng thành một chồng, cho vào xe ngựa phía trước: " đi thôi Tiểu Đào, chúng ta không bán nữa ăn cơm trưa đi. Hôm nay kiếm được nhiều tiền như vậy chúng ta phải tới tửu lâu nổi tiếng nhất thành ăn một bữa, nếm thử tay nghề xem thế nào?"

" thôi bỏ đi, chúng ta tùy tiện vào tiệm nào ăn thôi. Tuy rằng kiếm không ít tiền nhưng mà đều là do huynh vất vả làm việc a, cũng không phải là gió to thổi tới mà nhặt được a." Tiểu Đào không nỡ tiêu tiền mà hắn vất vả kiếm được phung phí chỉ để ăn một bữa cơm.

Hoắc Trầm cởi dây cương, lôi kéo Tiểu Đào ngồi lên xe ngựa giơ tay sủng nịch mà xoa đỉnh đầu nàng: " nha đầu ngốc, kiếm tiền nhiều là cho muội tiêu nha, nếu muội không dùng, ta vất vả kiếm nhiều như vậy làm gì?"

Hai gã sai vặt ở cửa nhìn trộm bọn họ đều lấy tay che miệng cười, thấy Hoắc Trầm muốn tháo dây buộc ngựa muốn đi, vội vàng tiến lên chặn lại đầu xe: " thợ rèn, ngươi đừng đi a, nhị thiếu gia nhà ta nói chúng ta phải khoản đãi ngươi thật tốt chờ nhị thiếu gia về a."

" không cần, ta không muốn chiếm tiện nghi của ai cả. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết tửu lâu nổi tiếng nhất ở đây là được, đi như thế nào.?"

Hai gã sai vặt sợ nhị thiếu gia nhà hắn quay về trách phạt liền tìm mọi cách mời Hoắc Trầm ở lại, nhưng Hoắc Trầm kiên quyết không chịu ở lại ăn cơm, bọn họ cũng không có biện pháp. Chỉ đành nói rõ cho hắn gần đây có một tửu lâu tên là Vọng Sơn lâu, là tửu lâu nổi tiếng nhất huyện thành này.

Hoắc Trầm cười ha hả mà đánh xe đi rất nhanh liền tới cửa Vọng Sơn lâu, tửu lâu bên ngoài rất lớn, hắn vừa mới đem xe ngựa dừng lại liền có tiểu nhị chạy ra đón lấy dây cương ngựa: " khách quan, ngựa của ngài để tiểu nhân dẫn đi hậu viện ăn cỏ khô. Ngài yên tâm tiểu nhân tuyệt đối sẽ chăm sóc ngựa của ngài thật tốt."

Hoắc Trầm đã từng đi những chỗ như vậy đương nhiên hiểu nhưng quy củ này, biết lão bản sẽ không đem ngựa làm mất, yên tâm đem ngựa giao cho tiểu nhị chạy vặt.

Nhưng trên xe có bảy cái nồi bảo bối nhà hắn nha, hắn lo lắng bị mất, liền ôm xuống dưới, cầm huyền thiết kiếm được bọc trong bao vải, cùng Tiểu Đào đi vào tửu lâu, đặt đồ lên bàn. Hào sảng vung tay lên gọi tiểu nhị tới: " món ngon nhất ở đây là gì mang lên hết đi."

" đừng." Tiểu Đào vội giữ chặt lấy tay áo hắn quay đầu lại hỏi tiểu nhị: " món ngon nhất của tửu lâu bao nhiêu tiền một món?"

Tiểu nhị tương đối thật thà: " món ngon nhất của chúng ta là món heo sữa quay, nhưng món đó là chỉ dành cho bàn có nhiều khách nhân đặt mới làm, nhị vị khách nhân thích hợp gọi bốn món xào một canh. Nhị vị yên tâm sẽ không tốn quá văn tiền ạ."

Tiểu nhị cảm thấy ăn một bữa cơm tốn văn chính là giá bình thường, nhưng mà Tiểu Đào bị dọa hỏng rồi: " trời, văn, ta bán có văn tiền một chén mì mọi người còn tiếc không ăn, văn phải bán tận chén mì mới đủ. Đại Trầm ca, chúng ta đổi chỗ ăn đi đừng ăn ở đây."

Tiểu nhị đứng đó thấy nồi sắt sáng loáng đặt trên bàn, cầm lấy nhìn rồi thập phần ngạc nhiên nói: " đây chính là nồi sắt? Còn sáng như vậy? Đầu bếp trong tửu lâu nói hắn từng thấy nồi sắt mà ngự trù trong cung dùng, sáng giống như gương vậy, chúng ta ai cũng không tin lời hắn nói chỉ cho rằng hắn khoắc lác. Không nghĩ tới thật sự có nha, Vương đại trù, ngươi mau tới nhìn đi..."

Tiểu nhị hưng phấn mà hướng vào trong bếp kêu to, giờ này chưa phải chính ngọ khách nhân vẫn còn vắng, trong bếp bâu giờ không vội cho lắm. Vương đầu bếp nghe được tiếng gọi, thân hình mập mạp bước ra ngoài: " gọi ta làm gì? Có cái gì mà nhìn, nhìn bà nội ng...."

Lời nói mới được một nửa, hai mắt ti hí lập tức trợn to bị nồi trong tay tiểu nhị hấp dẫn ánh mắt, ba bước thành hai bước lao tới. Cánh tay mập mạp duỗi ra liền đem nồi đoạt tới, nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ xem xét

" trời ạ! Nồi tốt như vậy, thật sự xuất hiện trước mắt ta, ta vốn dĩ giấc mộng "trù thần" đây là ý trời hay sao?" đôi mắt vương đầu bếp hoàn toàn bị nồi sắt mê hoặc, căn bản không thấy hai người ngồi cạnh đó.

Hắn run rẩy vuốt ve, trong miệng luôn mồm lẩm bẩm: " ý trời, thật là ý trời! Ta cho rằng bản thân sẽ không có bất kỳ thành tựu nào, hiện giờ có nồi tốt như vậy, ta sẽ tiếp tục theo đuổi giấc mộng kia, nhất định sẽ trở thành "trù thần"!"

" khụ!"

Hoắc Trầm bên cạnh ho một tiếng rồi trầm giọng nói: " đại ca, nồi đó là của ta, không phải của ngươi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio