Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Khâu thị rời đi,Hoắc Trầm cố ý quan sát sắc mặt của bà, phát hiện ra khóe môi của bà nhếch lên, vui rạo rực rời đi.
Cái này Hoắc Trầm trong lòng xem xét kĩ càng, xem ra là hai bên nói chuyện rất thuận lợi, hắn tạm thời án binh bất động, tiếp tục làm việc, chỉ chờ tới thời điểm ăn cơm tối, mới vào gặp Tiểu Đào.
Bữa tối hôm nay Tiểu Đào làm bánh bao thịt hắn thích nhất, lại dùng cả rau dại Tiểu Liễu mang tới sáng nay, đơn giản thanh đạm nhưng lại thơm nức mũi, cắn một miếng to. Hoắc Trầm một hơi ăn cái liền, Tiểu Đào thấy vậy liền khuyên hắn dừng lại, sợ hắn buổi tối ăn quá nhiều không tiêu, bằng không thật sự sợ hắn có thể ăn luôn cả lồng bánh bao này.
" Đại Trầm ca, chàng thật lợi hại, hôm nay Trần đại thẩm tới đây hỏi ta chuyện của Tiểu Liễu, muốn tới nhà ta cầu hôn Tiểu Liễu. may mắn lúc trước chàng nhắc nhở ta, bằng không, thiếu chút nữa chặt đứt một mối nhân duyên tốt."
Tiểu Đào lại múc cho hắn một chén chè đậu xanh.
" hắc hắc! Ta đây không phải bởi vì nàng sao, mới để bụng đến người trong nhà nàng sao, Tiểu Đào, cuối tháng chúng ta đi tới Thâm Châu đi, ta cưới vợ, muốn đưa nàng tới ra mắt sư phụ sư nương. Chúng ta lại thuận tiện mang đào giống về, về sau, vườn trái cây nhà chúng ta cũng có mật đào. Nhưng mà, mật đào trên cây có ngọt thì cũng không ăn ngon bằng Tiểu Đào nhà chúng ta."
Ánh nến mông lung, mắt Hoắc Trầm sáng lấp lánh nhìn Tiểu Đào, nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng dần ửng đỏ, càng nhìn càng thấy đẹp.
Hoắc Trầm nuốt nước miếng, nhịn không được cọ cọ vào người nương tử: " Tiểu Đào, lâu rồi chúng ta chưa thân thiết, đêm này ta..."
Tiểu Đào kinh ngạc mà trừng mắt nhìn hắn, trách móc nói: " chàng không lo cho hài tử?"
Hoắc Trầm vội vàng giải thích: " sao lại như thế được? Ta dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ làm hài tử bị thương. Nàng yên tâm, ta khẳng định thành thành thật thật, ta là muốn... muốn ôm nàng ngủ, được không?"
Từ lúc xác định mang thai tới nay, chỉ có vào đêm đầu tiên là họ ở chung trong một ổ chăn ngủ, ngày hôm sau liền tách ra. bởi một đêm kia Hoắc Trầm như thế nào cũng không ngủ được, sợ đè lên bụng Tiểu Đào, cho nên, quả đào không chịu cùng hắn ngủ chung ổ chăn nữa, vẫn là tách ra ngủ.
Tiểu Đào cười cười, dọn dẹp bàn ăn, lại đi vào trong phòng trải giường chiếu, Hoắc Trầm nhắm mắt đi theo mông Tiểu Đào, chờ nương tử đại phát từ bi.
" không phải ta không muốn cùng chàng ngủ chung chăn mà, mà chàng ngủ như vậy không được, chàng ngày mai còn phải làm việc đấy, ta sợ thân thể chàng chịu không được."
" nhưng mà Tiểu Đào, ta rất muốn ôm nàng, ôm một lát thôi được không?" Hoắc Trầm nói đáng thương vô cùng, Tiểu Đào không thể không đáp ứng.
Chính là, vào ổ chăn liền không có chuyện như vậy nữa, mới bắt đầu hắn thật sự thành thành thật thật ôm nàng, ngửi hương thơm từ người nàng, đặc biệt thỏa mãn. Sau lại kéo tay nàng qua cầm vuốt ve,
Lại từ phía sau sờ lên phía trước, cuối cùng...
Tiểu Đào cảm thấy Hoắc Trầm không có thật thà như trước kia, chính là nương theo ánh trăng nhìn hắn, đang ở trong ổ chăn của mình trở mình ngủ say, lại có chút đau lòng. Nam nhân khí huyết phương cương, vì nàng cùng đứa nhỏ, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm bận rộn, nếu không phải hôm nay thật sự không nhịn được nữa,cũng không đi phá giấc ngủ của nàng.
Tiểu Đào xoa xoa tay nhức mỏi chua xót, xoay người, bình yên ngủ.
Ngày hôm sau, thời điểm ăn cơm sáng, hai người nói chuyện vườn trái cây. Rốt cuộc đây là mảnh đất đầu tiên nhà mình mua được, lại còn lớn như vậy, tuy là vùng núi,nhưng có thể thu hoạch không ít trái cây đâu.
Nói nói một lát, bỗng nhiên Hoắc Trầm sắc mặt cứng lại, giống như đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Đào phải gọi lần mới hồi phục tinh thần, buông bánh bao trong tay: " Tiểu Đào, nhà Phó Lập đã xảy ra chuyện, ta vừa rồi đột nhiên nghĩ đến, Phùng Mãn cùng Đỗ Bảo Trụ có phải cũng xảy ra chuyện gì rồi hay không? Dù sao nhà chúng ta vẫn còn bạc, nếu Phùng gia bán đất, chúng ta liền mua toàn bộ cho nàng xả giận."
Tiểu Đào nghĩ nghĩ, cũng gật đầu nói: " được, chàng nói có lí, không có khả năng chỉ có Phó gia gặp xui xẻo, hai nhà kia chắc chắn cũng không dễ chịu. chẳng qua.... Phùng gia rất sĩ diện, hiên tại có khả năng họ còn chưa để lộ ra ngoài, hơn nữa, cho dù nhà họ bán đất cũng không bán cho chúng ta. Trước kia, chèn ép cha như vậy, hiện tại mà để chúng ta mua, không phải đang tự vả mặt mình hay sao?"
Hoắc Trầm liền bánh bao cũng không ăn nữa, uống một chén cháo, liền đi tới trước cửa tiệm: " Tiểu Đào, nàng đừng lo lắng suy nghĩ nhiều, ta là nam nhân, ta sẽ tìm cách."
Vào tiệm rèn, Hoắc Trầm mở cửa sắt sát mặt đường nhưng không có buôn bán, mà đi lập tức đi tới nhà Trần thịt lợn phía đối diện.
Ba người Trần gia đang bận rộn lấy thịt từ trong hầm ra, chuẩn bị mang ra ngoài sạp bán hàng.
Thấy Hoắc Trầm vào cửa, Trần thịt lợn hả hả cười nói: " Đại Trầm, nghe nói nàng dâu nhà ngươi có hỉ, chúc mừng ngươi nha! Sớm như vậy đã sang mua thịt cho nàng dâu ăn rồi, Tiểu Đào đi theo ngươi đúng thật là hưởng phúc."
Ông nói hai câu này chính là lời nói Hoắc Trầm thích nghe nhất. Vui mừng cười nói, Hoắc Trầm không chút khiêm tốn nào mà trả lời: " đùng vậy, nương tử nhà ta có hỉ, mùa thu liền sinh đứa nhỏ rồi, ta đang rất vui a."
Trần Mẫn Đạt đã biết nương cùng Tiểu Đào nói chuyện khá thuận lợi, hôn sự của hắn cùng Tiểu Liễu đã chắc chắn đến , phần, liền vội vàng cùng Hoắc Trầm lôi kéo làm quen: " Đại Trầm ca, về sau chúng ta a đối diện cửa hàng với nhau, lại là huynh đệ cột chèo ( những người đàn ông làm rể trong một gia đình) thân lại càng thêm thân. Nếu nhà ngươi cùng nhà ta sinh một nam một nữ, chúng ta liền định thân cho đứa bé, càng nhiều duyên phận!" (?)
Hoắc Trầm cười ha hả đắm mình trong tương lại tốt đẹp. Khâu thị thấy bọn họ không nói đến vấn đề chính, liền xách một miếng thịt vai lên, cầm đến trước mặt Hoắc Trầm: " Đại Trầm này, miếng thịt này rất ngon, cầm đi mang cho Tiểu Đào ăn đi, không cần đưa tiền, nói là đại thẩm đưa cho bồi bổ đứa nhỏ."
Hoắc Trầm lúc này mới nhớ ra chuyện chính mình tới đây, vội vàng xua tay cảm tạ ý tốt của Khâu thị, gọi hai cha con Trần gia tới, nói: " ta không phải tới đây mua thịt, trong nhà vẫn còn thịt đấy. Ta là tới đây muốn nói với mọi người một việc, Mẫn đạt nếu có thể đem chuyện này làm xong, Tiểu Liễu khẳng định cao hứng."
Trần Mẫn Đạt nghe vậy hai trong mắt phát sáng, Tiểu Liễu vẫn luôn ghét bỏ hắn làm việc không nhanh nhẹn, nếu thực sự có cơ hội biểu hiện, hắn đương nhiên muốn thay đổi ấn tượng của bản thân trong lòng Tiểu Liễu, hắn nhất định sẽ làm Tiểu Liễu phải lau mắt mà nhìn vị hôn phu của nàng.
" chuyện gì, ngươi mau nói đi, đừng có thừa nước đục thả câu." Trần Mẫn Đạt sốt ruột nói.
Hoắc Trầm lúc này mới không nhanh không chậm nói: " ngươi còn nhớ rõ mấy người đi cùng đại thiếu gia trong thành không?"
" nhớ rõ, có một người chính là Phó Lập ngày hôm qua chạy trên đường trong nhà có một vườn trái cây, bây giờ đã bán cho ngươi. Còn có một người là Đỗ gia mở phường rượu là Đỗ Bảo Trụ, còn một người khác, béo béo ta không quen biết, làm sao vậy bọn họ cùng Tiểu Liễu có quan hệ gì?" Trần Mẫn Đạt nghi hoặc khó hiểu.
Giờ phút này, trong lòng Hoắc Trầm có chút đắc ý, tuy rằng Trần Mẫn Đạt trong ở trong thành đọc sách mấy năm, nhưng trong chuyện này vẫn nghe theo hắn bài binh bố trận.
Liền trầm giọng nói: " người kia tên là Phùng Mãn, là người ở Điền gia thôn, ỷ vào trong nhà có hơn mẫu đất, có chút tiền tài, liền khi dễ cha Tiểu Đào. Ngươi cũng biết chuyện cha vợ ta ngã gãy chân?"
" biết, bởi vì chuyện này ta mới thường xuyên đưa xương cho Tiểu Liễu để nàng mang về hầm canh cho cha uống." Trần Mẫn Đạt làm sao có thể quên được chuyện cha Tiểu Liễu bị thương được, nếu không phải bởi vì chuyện này, có lẽ Tiểu Liễu cũng sẽ không hàng ngày tới giúp hắn bán thịt.
" chính là bởi vì bị Phùng gia chèn ép, không cho cha vợ ta ở trong gánh xây làm việc, ông vì đoạt việc làm, mới từ trên nóc nhà rơi xuống ngã gãy chân. Ngươi nghĩ, Tiểu Đào cùng Tiểu Liễu có thể không hận Phùng gia sao?" Hoắc Trầm cũng không nóng nảy, hướng dẫ từng bước một.
Hai cha con Trần Mẫn Đạt liên tục gật đầu: " việc này rơi trên người nào cũng không thể chịu được, Phùng gia thật quá đáng."
" cho nên a, ta là muốn nói, nếu Phó gia đã gặp chuyện kia thì đương nhiên Phùng gia cũng không thoát được. Nếu nhà họ bán đất, ta liền muốn mua tất cả, cho tiểu đfao hết giận. Chính là nếu ta đi mua, chỉ sợ bọn họ không chịu bán. Ta muốn cho ngươi ra mặt đi mua, ta ra tiền, liền tính là ngươi mua, ta mua lại của ngươi, tức chết bọn họ." Hoắc Trầm vừa nói, liền cảm thấy hả giận.
" được a, Đại Trầm ca, không ngờ tới ngươi lại có tâm nhãn đến vậy, lợi hại lợi hại! Được, ta xem xét việc này rồi làm, Điền gia thôn cách đây không xa, mua đất về sau cũng dùng được, chuyện tốt, cha, nhà chúng ta có muốn mua không?"
Trần Mẫn Đạt dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía lão cha, công lao này cũng không thể để cho đại cô gia ôm vào người hết được, bản thân là nhị cô gia cũng phải ra chút lực.
Trần thịt lợn thận trọng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: " nhà chúng ta mấy năm nay tích góp được chút bạc, trừ bỏ cho con cưới vợ dùng, dư lại chính là muốn mua đất. Chỉ là vẫn không có người bán, nếu là Phùng gia bán đất, chúng ta nhân cơ hội này mua vài mẫu đất.
Trong nhà có thể lấy ra lượng bạc, trước mắt giá đất là lượng bạc một mẫu, có thể mua mẫu, dư lại đều là của Đại Trầm mua đi."
Hai bên bàn bạc thỏa đáng, liền chia ra hai đường. Hoắc Trầm mang theo Tiểu Đào về nhà mẹ đẻ một chuyến, âm thầm hỏi thăm tình huống trong nhà Phùng Mãn. Trần Mẫn Đạt đi tới phường rượu Đỗ gia, cũng hỏi thăm bóng gió chuyện này.
Cuối cùng, hai bên gặp nhau tập nói lại tình huống thực tế của hai nhà kia. Đỗ Bảo Trụ cùng Phùng Mãn đều thua không ít tiền, Nhưng Đỗ gia của cải nhiều, phường rượu chính là sản nghiệp mà tổ tông truyền lại, không cần bán nhà đất, tiền gửi tiền trang cũng đủ để trả nợ.
Đỗ lão gia tức giận đem Đỗ Bảo Trụ dùng gậy đánh gãy một chân, tuy là nói nhất thời xúc động nổi nóng, bất quá xác thực cũng là cảm thấy tiểu tử này mọc chân chạy nhảy khắp nơi gây họa, không bằng ở nhà ngồi ngốc một chỗ đi. Tuy rằng khồn kiếm ra tiền, nhưng là không làm gia sản lụn bại.
Mà Phùng Mãn lại không may mắn như vậy, tiền gửi trong tiền trang không đủ tra nợ, chỉ có thể bán đất. Cha Phùng Mãn tiếc tiền liền kéo dài thêm một ngày, ai ngờ được ngày hôm đấy, Phùng Mãn đã bị bọn chúng kéo đi chặt đứt ngón út.
Chuyện tới bây giờ, không thể đợi thêm được nữa. vốn dĩ là Trần thịt lợn cảm thấy gừng cangf già càng cay, muốn tự thân xuất mã. Trần Mẫn Đạt kiên quyết không chịu buông tha cho cơ hội lập công này, giành lấy đi trước tới Điền gia thôn, lại nhìn thấy Phùng Mãn đang tức giận nhảy chân mắng người.
Câu chuyện dưới đây là do mị thấy buồn cười quá, lưu trong fb từ năm ngoái hôm nay thấy có người share. Nên muốn đăng lên đây:)
CẢNH BÁO CÂU CHUYỆN DƯỚI ĐÂY KHÔNG DÀNH CHO NHỮNG NGƯỜI NGHIÊM TÚC VÀ NHỮNG NGƯỜI KHÔNG NHÌN, NGHE THẤY ĐƯỢC NHỮNG TỪ NGỮ THÔ BỈ!!! CÓ THỂ THOÁT RA TRÁNH GÂY TỔN THƯƠNG TÂM HỒN.
Cre: page nhà trong ngõ fb page hài thôi rồi
Vì giới hạn mị sẽ cho sang chương sau
Ai không đọc được hãy lướt thật nhanh để sang chương sau nhé, iu:>