Tử Y vốn định lưu lại bồi tiếp nàng nhưng lại bị Dương Mạc Tuyền uyển chuyển cự tuyệt, Bế Nguyệt cũng nói, có ta chiếu cố nãi nãi, không có việc gì, thế này Tử Y mới thả lỏng tâm tư.
Bế Nguyệt thấy nàng chỉ mặc trung y, liền cầm y phục của Dương Mạc Tuyền, nhường nàng mặc vào.
Tử Y chợt nhớ tới một người liền cáo từ đi ra, từ rất xa đã thấy Trương Hằng vẫn còn đứng đó từ bao giờ.
Trương Hằng cũng thấy nàng, liền vội vàng nghênh đón, khẩn trương hỏi: “Mạc Tuyền không có việc gì chứ?”
Lúc trước đi vội, Tử Y không để ý lời Trương Hằng nói, giờ thấy hắn vẻ mặt thân thiết, hơn nữa gọi thẳng tên Dương Mạc Tuyền, liền lập tức biết quan hệ giữa hắn cùng Dương Mạc Tuyền không bình thường, lại nhìn hắn mặt mũi bầm tím, tựa hồ như bị ai đánh, trách không được đêm nay Lăng Tử Hạo như thể phát điên, thì ra là có liên quan đến Trương Hằng. Nhìn hắn bộ dáng vô dụng, chính mình bị đánh cũng thôi đi, lại còn thiếu chút nữa liên lụy đến Dương Mạc Tuyền, trong lòng lại càng khinh thường, trào phúng nói: “Mạc Tuyền? Gọi thực thân thiết nhỉ! Trách không được lại chướng mắt nữ tử thanh lâu này, thì ra là có si tâm vọng tưởng đối với Quận Vương phi!”
Trương Hằng thấy ban ngày cử chỉ giữa nàng và Dương Mạc Tuyền vô cùng thân thiết, cho nên mới nghĩ đến việc tìm nàng cầu cứu, quả nhiên Tử Y nghe được Dương Mạc Tuyền có chuyện liền lập tức sốt ruột cuống quýt chạy sang, giờ tuy Tử Y châm chọc khiêu khích hắn, nhưng thần sắc cũng không kích động, chứng tỏ Dương Mạc Tuyền đã không còn bị nguy hiểm nữa. Âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, không đáp lời nàng, chỉ hỏi: “Như thế nào mà nàng lại cũng đến Lăng Vương phủ?”
Tử Y cười lạnh: “Sao? Ngươi chán ghét thân phận thấp hèn của ta không xứng ở chỗ này, hay là sợ ta nói cho Quận Vương phi biết chuyện phong lưu của ngươi?”
Trương Hằng nhìn nàng không nói gì, nữ nhân chanh chua trước mặt này, cùng với thục nữ ôn nhu hắn quen biết lúc đầu, quả thực như thể hai người vậy. Bất quá nàng hận hắn cũng là chuyện đương nhiên, liền nói: “Là ta phụ nàng, ta không có lời nào để nói, bất quá nàng giúp Mạc Tuyền, ta còn phải đa tạ nàng.”
“Ngươi cảm tạ ta?” Tử Y giống như nghe được một chuyện nực cười nhất thiên hạ, cười to thành tiếng: “Ngươi cảm tạ ta cái gì? Cảm tạ ta phá hỏng chuyện tốt của phu thê người ta? Hay là cám ơn ta bảo toàn được sự trong sạch của Quận Vương phi? Ngươi dựa vào cái gì mà cảm tạ ta? Nhìn bộ dáng uất ức của ngươi, chắc chắn là bị Lăng Tử Nhan đánh rồi! Xứng đáng, đánh là xứng đáng! Đức hạnh của ngươi chỉ có vậy mà còn dám có ý nghĩ không an phận đối với Quận Vương phi sao? Không nói tỷ tỷ, ngay cả ta cũng đều thấy chướng mắt nữa là, lúc trước thật sự đúng là mắt bị mù nên mới nhìn trúng bọc mủ như ngươi! Ngươi có biết không, nếu lúc nãy ta chỉ tới trễ một chút thôi, tỷ tỷ sẽ bị tên súc sinh Lăng Tử Hạo kia chà đạp. Ngươi không phải là nam nhân! Lúc thời điểm lâm nguy, thế nhưng lại chạy đi tìm nữ nhân cứu viện. Sự quyết đoán lúc trước ngươi viết giấy hưu thư đuổi ta ra khỏi cửa, đều đi nơi nào cả rồi? Trương Hằng a Trương Hằng, ta chưa từng thấy kẻ nào đáng nực cười hơn ngươi!”
Tử Y nói xong lời này, cảm thấy sướng khoái cả người, cừu hận gì cũng đều báo được, thậm chí ngay cả hận hắn cũng thấy dư thừa. Loại nam nhân yếu đuối này căn bản không xứng để nàng đặt trong lòng.
Trong mắt Trương Hằng hiện lên một tia âm ngoan, bàn tay chưa trật khớp nắm chặt thành nắm đấm, không phản bác một câu.
Tử Y đi qua người hắn, ghé sát lỗ tai hắn bỏ lại một câu: “Ngươi thực không phải nam nhân!” Sau đó cười lớn đi vào viện tử.
Trương Hằng đứng đó, trên mặt chỉ còn lại hận ý.
Miệng vết thương trên cổ Dương Mạc Tuyền không sâu, chỉ bị cắt vào da một chút, cầm máu rồi sẽ không có việc gì, nhưng ngủ cũng không an ổn, hoặc là đột nhiên bừng tỉnh, hoặc là ở trong mộng hô tên Lăng Tử Nhan. Bế Nguyệt ở bên trông chừng nàng một đêm, cũng không dám chợp mắt, âm thầm oán Anh Tuấn, nếu không phải một đại nam nhân như hắn lại lề mề nghi thần nghi quỷ thì sao nàng lại phải trì hoãn lâu như vậy? Nếu nàng đi theo thiếu nãi nãi một tấc cũng không rời, vậy khẳng định sẽ không phát sinh chuyện thế này, cũng may mắn là không có chuyện gì, nếu thực sự xảy ra chuyện, như thế nào nàng lại không làm cho thiếu nãi nãi thất vọng đây? Làm sao có thể giải thích với tiểu thư? Trước khi xuất môn Lăng Tử Nhan đã dặn dò nàng phải chiếu cố cho Dương Mạc Tuyền thật tốt rồi.
Lúc Từ Liễu Thanh lại đây, Bế Nguyệt đang giúp Dương Mạc Tuyền đem mảnh vải quấn trên cổ lấy xuống, miệng vết thương đã kết vảy, mặc dù không còn gì trở ngại, nhưng vết sẹo màu đỏ sậm ở trên cần cổ trắng nõn vẫn thật nổi bật, vẫn có vẻ có chút dọa người. Từ Liễu Thanh vừa vào cửa liền thấy được vết sẹo kia, trong lòng cả kinh, vội hỏi: “Tại sao lại có vết thương này?!”
Bế Nguyệt nhìn thấy Từ Liễu Thanh, lập tức sợ tới mức quỳ trên mặt đất. Dương Mạc Tuyền lại thần sắc như thường, trước hết thỉnh an, sau đó mới trả lời: “Hôm qua Mạc Tuyền không cẩn thận nên bị thương.”
Đây rõ ràng là vết đao, hơn nữa là bị thương ở cổ, sao có thể không cẩn thận bị thương được? Từ Liễu Thanh nhìn thần sắc Dương Mạc Tuyền, thanh thanh đạm đạm, không có chút sơ hở, biết hỏi nàng cũng không ra, liền quát lớn với Bế Nguyệt đang quỳ trên mặt đất: “Ngươi là thiếp thân thị tì của thiếu nãi nãi, sao lại để thiếu nãi nãi bị thương như thế? Đây là phạm tội gì?”
“Bế Nguyệt biết tội, thỉnh phu nhân trách phạt.”
Dương Mạc Tuyền vội vàng nói: “Nương, chuyện này không liên quan tới Bế Nguyệt, là chính Mạc Tuyền không cẩn thận.”
Từ Liễu Thanh than nhẹ một hơi, lắc lắc đầu, nói: “Bế Nguyệt, ngươi đứng lên trước đi.” Sau đó sờ nhẹ vết đao trên cổ Dương Mạc Tuyền, hỏi: “Có phải do Hạo nhi không?”
Dương Mạc Tuyền kinh ngạc nhìn Từ Liễu Thanh, thật sự chuyện gì cũng đều không thể gạt được tuệ nhãn của nàng.
Từ Liễu Thanh nhìn thấy thần sắc của Dương Mạc Tuyền, biết mình đoán trúng, lại hỏi: “Vì sao Hạo nhi lại làm con bị thương?”
“Là Mạc Tuyền tự mình làm bị thương.” Dương Mạc Tuyền thành thật trả lời.
Từ Liễu Thanh nhướn mày: “Lý do?”
Dương Mạc Tuyền trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Nương, người phải biết chứ.”
Từ Liễu Thanh thầm cảm thán, Từ Liễu Thanh ta thông minh một đời, thế nhưng lại sinh ra đứa nhi tử ngu xuẩn đến vậy. Từ nay, sợ là càng không chiếm được trái tim Dương Mạc Tuyền. Sắc mặt không thay đổi, nói: “Chuyện Mạc Tuyền đã từng đáp ứng ta, hẳn là không quên chứ?”
Dương Mạc Tuyền trong lòng run lên, nhẹ giọng nói: “Mạc Tuyền không dám quên.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Liễu Thanh gật đầu, lập tức cười khổ nói:“Quả nhiên là sự trừng phạt bù cho một đời người. Cha con có ân cứu mạng với lão gia, là Lăng gia chúng ta nợ con, mà ta chỉ có một đôi tử nữ, lại đều đem tâm ý dành hết cho con. Hạo nhi thì không nói, hắn lấy Vân La, tình cảm có điểm dựa vào. Các con là phu thê, tuy rằng hôm nay hắn bị con từ chối, nhưng sớm muộn gì con cũng là người của hắn. Ta chỉ lo lắng Nhan nhi, Nhan nhi cùng cha nàng giống nhau, tâm nhãn rất nhỏ, đã nhận định một việc gì thì cho dù có chín con trâu cũng không kéo lại được. Nếu con không cho nàng hy vọng thì tốt, nàng cầu mà không thể có còn chưa tính, hiện tại muốn để nàng buông tha cho sợ là không dễ dàng. Trước không nói tình cảm giữa hai người sẽ không được hậu thế dung tha, mà lại nói cả hai đều là nữ tử, sao có thể lo được gánh nặng tương lai cho tốt đây? Ai, không nghĩ tới món nợ Lăng gia thiếu lại để Nhan nhi phải trả.”
Lời Từ Liễu Thanh nói, tuy là bất đắc dĩ cảm khái, nhưng cũng ngầm truyền đạt ý tứ với Dương Mạc Tuyền.
Dương Mạc Tuyền nghe xong chỉ cảm thấy lòng chua xót bi thương, người cho rằng nữ nhi của người bị tổn thương thì bất công, vậy đã khi nào nghĩ cho ta chưa?
Đầu tiên là Lăng Tử Hạo nghĩ nàng là xú nữ, tình nguyện gãy chân cũng không muốn lấy nàng, lại làm chuyện hoang đường để một nữ nhân tới thay mặt rước nàng qua cửa, giờ vì mĩ sắc mà kẻ háo sắc kia muốn cường đánh cướp đoạt, đấy gọi là tôn trọng nàng sao?
Nàng thừa nhận yêu thương Nhan nhi là một sai lầm, nhưng Nhan nhi đối xử với nàng chân thành không hề giữ lại chút gì, làm cho nàng không thể không động tâm. Nếu đã yêu thương, vậy cũng từng dự đoán trước sẽ có ngày hôm nay, chỉ là Từ Liễu Thanh đau lòng Nhan nhi sẽ bị thương tâm khổ sở, nhưng làm sao nàng lại không đau đến tê tâm liệt phế đây?
Ha ha, Lăng gia này không phải trả nợ, rõ ràng là hướng nàng đòi nợ mới đúng. Thôi thôi, vận mệnh đã như vậy, cũng không thể trách được ai.
Từ Liễu Thanh thấy nàng không nói lời nào, thần sắc buồn bã, biết trong lòng nàng cũng trăm chuyển ngàn hồi, cũng không nói thêm nữa, chỉ dặn nàng hảo hảo nghỉ ngơi, còn mình sẽ đi tìm Lăng Tử Hạo, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa, và cũng hy vọng nàng không nói chuyện này cho Nhan nhi, miễn cho huynh muội bọn họ nổi lên tranh chấp.
Dương Mạc Tuyền đáp ứng rồi, lúc này Từ Liễu Thanh mới đi.
Bên này Từ Liễu Thanh chân trước vừa đi, Lăng Tử Nhan liền trở lại, như một trận gió lao vào phòng Dương Mạc Tuyền, thấy nàng hoàn hảo không tổn hao gì ngồi kia đọc sách, tâm đang phập phồng lo sợ mới buông lỏng, chống tay xuống bàn há to mồm thở phì phò.
Dương Mạc Tuyền nhìn nàng, cứ nghĩ mình đang nằm mơ, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, thầm nói khẽ: “Nhan nhi, là ngươi sao?”
Lăng Tử Nhan dùng sức gật gật đầu, thở gấp đáp: “Ta…ta đã trở về.”
Dương Mạc Tuyền nghe được nàng nói chuyện, bỗng dưng buông tay, lập tức che cổ, ra hiệu bằng ánh mắt với Bế Nguyệt.
Bế Nguyệt đoán được ý tứ nàng, từ trong rương lấy ra một chiếc khăn lụa, quàng lên cổ nàng, nói: “Trời trở gió, thiếu nãi nãi cẩn thận bị cảm lạnh.”
Cuối cùng Lăng Tử Nhan cũng điều chỉnh tốt hơi thở, ngồi bên cạnh Dương Mạc Tuyền, cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: “Lúc ta ở Kim Lăng, trong lòng luôn lo lắng cho nàng, giờ nhìn thấy nàng không có việc gì ta mới yên tâm.”
Ánh mắt Dương Mạc Tuyền vẫn dừng trên trang sách, mà chữ trên trang giấy lại ngày càng mơ hồ, trong lòng bàn tay truyền tới từng làn hơi ấm, ấm áp đến mức xóa hết những ủy khuất mà nàng phải chịu đựng mấy ngày nay. Cố nén nước mắt, rút tay về, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Trở về từ xa như vậy, nhất định rất mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Lăng Tử Nhan sửng sốt, nàng ra sức thúc ngựa gấp gáp trở về, ngay cả nước cũng đều không kịp uống, chỉ vì muốn thấy Dương Mạc Tuyền, vậy mà nàng chẳng những không vui mừng, lại còn lạnh nhạt hơn so với bình thường. Một lần nữa cầm lấy tay nàng, đặt lên má vuốt ve, ngọt ngào ôn nhu hỏi: “Tuyền nhi, nàng có nhớ ta không?”
Dương Mạc Tuyền nghe được hai tiếng “Tuyền nhi”, như thể chạm phải chỗ mềm mại nhất trong đáy lòng, một trận rung động, lại không thể không cố cứng rắn, nói: “Ở trong phủ ngươi vẫn cứ gọi ta là ‘đại tẩu’ đi, miễn cho bị người khác nghe thấy lại suy đoán lung tung. Những lời nói linh tinh như thế, về sau cũng đừng nói nữa. Ngươi xem ngươi trên người đều là bụi đất, mau trở về tắm rửa thay đổi xiêm y đi.”
Lăng Tử Nhan biết nàng luôn có nhiều cố kỵ, lời nói này cũng không có ý gì, lại nhìn chính mình quả thật bẩn thỉu đầy đất cát, liền cười nói: “Vậy ta trở về tắm rửa một cái rồi lại đến.”
Lạc Nhạn chạy chậm, vừa bước vào lại thấy Lăng Tử Nhan đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư người chạy suốt cả đêm, có va đập té ngã cũng không chịu nghỉ một chút, muốn gấp gáp trở về gặp thiếu nãi nãi, sao như thế nào lại chưa nói hai câu đã đi?”
Dương Mạc Tuyền nghe xong, không khỏi kinh hô: “Cái gì? Ngã? Ngã thế nào? Có sao không?”
Lăng Tử Nhan trừng mắt liếc Lạc Nhạn một cái: “Nhiều chuyện.”, sau đó quay đầu, cười nói với Dương Mạc Tuyền: “Không có gì đáng ngại cả.”
“Cái gì mà không sao, ngã từ trên lưng ngựa xuống, đầu gối đều sưng cả lên…”
Lạc Nhạn còn chưa nói xong đã bị Lăng Tử Nhan túm đi, từ ngoài cửa liền truyền đến thanh âm: “Việc nhỏ thôi, tẩu tẩu không cần lo lắng.”
Dương Mạc Tuyền buông rơi bàn tay đang khựng lại giữa không trung, rơi lệ.
Lăng Tử Nhan trở lại phòng liền lập tức tắm rửa thay quần áo.
Lạc Nhạn bưng rượu thuốc tới, bôi loạn lên đầu gối nàng, một bên xoa bóp, một bên thầm oán: “Đều sưng thành như vậy, còn lừa thiếu nãi nãi là không có việc gì.”
Lăng Tử Nhan nói: “Ai cần ngươi lắm miệng? Ta là sợ tẩu tẩu lo lắng.”
Lạc Nhạn thè lưỡi: “Nếu là ta, vậy khẳng định sẽ nói cho thiếu nãi nãi, để cho nàng lo lắng đau lòng.”
Lăng Tử Nhan chỉ bảo Lạc Nhạn bôi thuốc nhanh lên, nàng còn muốn đi gặp Dương Mạc Tuyền.
Dược còn không bôi xong, Từ Liễu Thanh đã đến trước. Nàng nghe nói Lăng Tử Nhan trở về, liền vội vội vàng vàng chạy tới, tự nhiên là một phen hỏi han.
Lăng Tử Nhan thấy nàng, trong lòng còn tức giận, bất quá cũng không chất vấn nàng vì sao lại lừa mình, chỉ nói ngoại công không ở nhà, sẽ trở lại sau.
Từ Liễu Thanh thấy nàng nói chuyện với mình mà bộ dáng không yên lòng, liền biết nàng muốn tới chỗ Dương Mạc Tuyền, như thế nào chịu để cho nàng nguyện ý, mở miệng tìm chuyện nói với nàng, đến tận khi trời tối Lăng Viễn Kiếm sai người đến kêu nàng, lúc này mới thở dài một hơi rời đi.
Lúc Lăng Tử Nhan đến chỗ Dương Mạc Tuyền thì lại bị Bế Nguyệt ngăn ở ngoài cửa, nói thiếu nãi nãi đang tắm rửa, bảo nàng trở về. Lăng Tử Nhan làm sao thèm để ý, lập tức đẩy cửa đi vào, còn quay đầu hung tợn uy hiếp nói: “Bế Nguyệt, lần sau ngươi còn dám ngăn cản ta, có tin ta mang ngươi đến Thái Hồ cho cá ăn không?”
Bế Nguyệt thầm thở dài một hơi, đâu phải nàng muốn ngăn?
Lăng Tử Nhan đóng cửa lại, đến gần một chút, quả nhiên nghe được tiếng nước.
_Hết chương _