Tử Y đi về trước, tâm tình Lăng Tử Nhan không quá tốt, Dương Mạc Tuyền liền ngồi lại cùng nàng trong chốc lát.
“Vân La kia thật sự là rất đáng ghét.” Lăng Tử Nhan hận nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Mạc Tuyền cười vỗ vỗ khuôn mặt nàng: “Nàng lại làm gì đắc tội đại tiểu thư của chúng ta vậy?”
Lăng Tử Nhan cả giận nói: “Nàng bất quá chỉ là đại tẩu ta, vậy mà lại cư xử như thể mẫu thân vậy, chỉ ước gì có thể đem ta gả ra ngoài, đòi Bát Vương gia vô luận thế nào cũng đều phải tuyển ra một văn võ Trạng Nguyên. Bát Vương gia cũng đáp ứng nàng, còn nói đã tuyển được một vài vương tôn công tử ưu tú rồi, đến lúc đó nếu thật sự không chọn ra, sẽ liền trực tiếp xin Hoàng Thượng chỉ định một người, nàng nói xem có phải rất đáng ghét không?”
Dương Mạc Tuyền trong lòng ưu phiền, ngoài miệng lại đùa với nàng: “Đây không phải nói lên rằng mị lực của Nhan nhi nhà chúng ta thật lớn sao, không lo không gả được cho người tốt!”
Lăng Tử Nhan ảo não, mặt mũi sưng cả lên: “Ta đang sầu chết được, nàng còn giễu cợt ta?”
Dương Mạc Tuyền búng trán nàng một cái, sẵng giọng: “Ngươi xứng đáng.” Nói xong, dựa vào vai nàng, vươn tay ôm lây thắt lưng nàng, không nói gì, trong lòng lại nghĩ, nàng luôn làm cho ta rất nhiều việc, ta cũng có thể giúp nàng giải quyết nan đề.
Lăng Tử Nhan ôm chặt nàng trong vòng tay, cảm thán nói: “Ôm nàng như vậy thật tốt, thực hy vọng đợi đến khi mặt trời sớm mai mọc lên thì mọi khó khăn đều sẽ dễ dàng giải quyết.”
Đáng tiếc trời không thỏa lòng người, lúc tảng sáng, trong Lăng phủ liền gà bay chó sủa, nháo loạn đến không biết đâu mà lần.
Nguyên lai cây tử kim sai (cây trâm cài màu tím) mà Bát Vương gia mang từ trong cung ra tặng cho Vân La chỉ mới một buổi tối nhưng lại không cánh mà bay.
Ngoài nha đầu trong phòng Vân La, liền ngay cả Bế Nguyệt Tu Hoa, Trầm Ngư Lạc Nhạn, tứ đại nha hoàn cũng đều bị gọi qua, xếp thành chữ “nhất”, quỳ trước mặt Vân La.
Loạn lớn như vậy, nha hoàn chủ tử tránh không được cũng phải đi qua.
Lăng Tử Nhan một bên mặt y phục, một bên cả giận nói: “Nàng đánh mất thứ này nọ, thế nhưng lại kêu cả Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn qua, không phải rõ ràng là khiến chúng ta khó xử sao?”
Dương Mạc Tuyền đã mặc xong y sam, đang chải đầu, nghe nàng nói như thế liền quay lại: “Có khả năng chỉ là kêu đến hỏi vài câu thôi, nàng đến đó cũng đừng nhiều lời, nương sẽ chủ trì công đạo.”
Lăng Tử Nhan không thuận theo, nói: “Hừ, nếu nàng dám hoài nghi người của chúng ta, ta mới sẽ không cấp cho nàng sắc mặt tốt đẹp gì.”
Không có nha hoàn hầu hạ, vẫn là Dương Mạc Tuyền tự mình mang nước tới, hai người rửa mặt chải đầu xong liền hướng phòng Vân La đi.
Lăng Tử Hạo đã cùng Bát Vương gia và Lăng Viễn Kiếm đi phủ Tô Châu, lúc hai người đi qua, chỉ thấy Vân La ở giữa sân, đặt hai chiếc ghế, Từ Liễu Thanh ngồi một, Vân La bụng lớn ngồi bên cạnh, nha đầu tiểu tư trong Lăng phủ cơ hồ đều đến đây, đông đảo quỳ xuống, tứ đại nha hoàn đứng mũi chịu sào, quỳ đầu tiên.
Dương Mạc Tuyền trước hướng Từ Liễu Thanh thỉnh an, rồi mới hỏi: “Thứ nọ đã tìm được chưa?”
Từ Liễu Thanh lắc lắc đầu, Vân La đã giành nói trước: “Hôm qua sau khi cha ta tặng, ta nhận lấy đặt trên bàn trang điểm, sau đó liền theo cha đi dùng cơm, trở về muộn nên cũng không để ý, sáng nay tỉnh lại muốn cài thì mới phát hiện đã không cánh mà bay, còn không phải là ăn trộm sao? Khẳng định là có ai thấy cây trâm đó quý giá nên thuận tay lấy đi mất!” Nói xong chỉ vào đám người quỳ dưới đất, nói: “Hôm nay nếu không tìm ra được là ai thì các ngươi đều bị phạt!”
“Nô tỳ không dám!” Bọn nha đầu tiểu tì đều đáp lại.
Vân La dùng mũi hừ một tiếng, cay nghiệt nói: “Không dám? Ta xem ra thì lá gan các ngươi lớn lắm! Ta gả lại đây nhiều ngày thế này, đã liên tục đánh mất không ít thứ này nọ, trước kia còn mắt nhắm mắt mở, dù sao cũng không phải sự việc nghiêm trọng gì, nhưng hôm nay lại là cống phẩm mà Thái Hậu ban thưởng, chém đầu các ngươi cũng không đủ bồi tội!”
Lăng Tử Nhan đứng ở bên cạnh Dương Mạc Tuyền, nói thầm: “Cống phẩm thì có cái gì lớn chứ? Hàng năm còn không biết ngoại công ta dâng lên cho Thái Hậu cô cô cùng Hoàng đế biểu ca bao nhiêu đồ quý giá nữa? Chỉ là ở Lăng phủ chúng ta, trước kia vật đáng giá gì đó mất đi thì thế nào cũng đâu có mất hẳn, nhưng cố tình nàng vừa đến liền mất này nọ, cho dù thực sự mất đi nữa thì cũng không cần phải muốn hét muốn giết như thế a!” Thanh âm không lớn không nhỏ, cố tình là mọi người ở đây đều có thể nghe được.
“Nhan nhi!” Dương Mạc Tuyền nhẹ giọng quát bảo nàng ngưng lại.
Rốt cục Từ Liễu Thanh đã mở miệng: “Vân La con cũng đừng cấp bách quá làm gì, nếu đã là người trong phủ lấy, hiện tại mọi người đều đã gọi tới, ngay cả người trong trù phòng cũng đều tới, con cứ từng bước hỏi là được.”
Thế này Vân La mới vẻ mặt tức giận nói với thiếp thân thị tì: “Oanh nhi, ngươi đi hỏi xem mấy nàng tối qua đi đâu, làm gì.”
“Chờ một chút, nếu muốn tra khảo thì cũng có thể tra khảo từ phòng Vân La đại tẩu trước.” Lăng Tử Nhan lại nhảy ra, Dương Mạc Tuyền muốn ngăn mà không được.
Lăng Tử Nhan chỉ vào Oanh nhi nói: “Oanh nhi là người vào Lăng phủ chúng ta muộn nhất, lại là thiếp thân thị tì bên người Vân La đại tẩu, có phải là nên hỏi nàng trước hay không? Từ hôm qua cho tới nay nàng đã làm cái gì?”
Oanh nhi bị dọa, vội vàng quỳ xuống: “Bẩm tiểu thư, Oanh nhi vẫn ở cùng thiếu nãi nãi, nửa bước cũng không rời.”
Vân La phụ họa nói: “Không sai, Oanh nhi luôn luôn ở dưới tầm mắt ta, sao có thể lấy được của ta cái gì? Ta làm chứng cho Oanh nhi, không phải nàng lấy.”
Lăng Tử Nhan cười nói: “Án lời đại tẩu Vân La nói, vậy ta đây cũng có thể làm chứng cho Lạc Nhạn, nương có thể làm chứng cho Tu Hoa, tẩu tẩu có thể làm chứng cho Bế Nguyệt, mấy người đang quỳ cũng có thể làm chứng cho nhau, kể từ đó, mọi người ai cũng chưa lấy, tất cả cùng vui, sao còn cần lao sư động chúng tra đi tra lại?”
Người sáng suốt đều nhìn ra được Lăng Tử Nhan là đang cố tình đối nghịch với Vân La. Từ Liễu Thanh vốn cảm thấy chuyện này có chút quá mức kỳ quái, đoán rằng có thể là Vân La thừa dịp Bát Vương gia ở Lăng phủ mà cố ý lấy chuyện này ra khai đao, sau đó dứt khoát chỉnh đốn Lăng phủ một phen. Lấy địa vị con dâu trưởng ở Lăng gia của nàng thì nếu thật sự làm như vậy sẽ không khỏi có điểm nhàm chán a, cho nên Từ Liễu Thanh cũng không ngăn cản Lăng Tử Nhan, ngồi xem vở diễn.
Từ Liễu Thanh không nói chuyện, Dương Mạc Tuyền đương nhiên lại càng không nhiều lời, còn âm thầm buồn cười, công phu càn quấy của Nhan nhi vẫn là đệ nhất thiên hạ. Vân La thật muốn cùng nàng so đo, sợ là phải tốn nhiều điểm võ mồm.
Vân La thấy Lăng Tử Nhan lại cãi với mình, cảm thấy ngầm bực, tiểu cô này bình thường vì Dương Mạc Tuyền không thiếu lần làm nàng phát nghẹn, hôm nay lại vì mấy nha hoàn thân phận thấp kém này va chạm với nàng, sao có thể không tức giận? Lại không thể biểu hiện trên mặt, chỉ cười nói: “Nhan nhi nói cũng có đạo lý, vậy theo lời Nhan nhi, như thế nào mới có thể tra ra người này là ai?”
Lăng Tử Nhan nói: “Ngay cả trâm của ngươi ta cũng chưa nhìn thấy, làm sao biết ai trộm?”
Vân La lại càng bực, Lăng Tử Nhan không phải hỗ trợ nàng tìm, mà rõ ràng là muốn quấy phá nàng mà đến thì đúng hơn, có chút giận nói: “Mặc kệ là thấy hay chưa, trâm này quả thật là bị mất, vô luận thế nào ta cũng đều phải tìm được, bằng không cha ta mới đến, đưa gì đó đã liền đánh mất, nếu nói cho hắn chuyện này thì sợ là lão nhân gia sẽ không khỏi mất hứng một trận a.”
Từ Liễu Thanh thầm cười lạnh, quả nhiên hai ba câu liền đem Bát Vương gia ra.
Lăng Tử Nhan gật gật đầu: “Đánh mất trâm là việc nhỏ, cô phụ tâm ý Bát Vương gia thì sẽ không tốt lắm, đại tẩu đã tìm kỹ trong ngoài phòng chưa?”
Vân La đáp: “Chính là tìm mà không có nên mới biết được là bị người lấy.”
Lăng Tử Nhan cười đoán: “Hoặc là ca ca thấy cây trâm đẹp quá nên cầm đi cho người thân mật nào rồi?”
Từ Liễu Thanh rốt cục nhịn không được trợn trắng mắt liếc nàng một cái, thế nhưng lại lôi chính đại ca mình ra để đùa, thật sự là càng nói càng thái quá.
Vân La nghe vào tai lại là ý khác, Lăng Tử Hạo lấy trâm của nàng khẳng định là không có khả năng, chính là lời Lăng Tử Nhan nói lại xúc động tâm tư nàng một phen. Lời Lăng Tử Nhan nói, bề ngoài là châm chọc đại ca nàng, trên thực tế lại châm chọc người đại tẩu này. Hôm nay Lăng Tử Hạo có thể lấy Vân La nàng, ngày mai có thể lấy về một người thân mật khác, có phải là đối với vấn đề đối đãi Dương Mạc Tuyền này, nàng đã xử lý lẫn lộn đầu đuôi? Hôm nay đuổi được Dương Mạc Tuyền, ngày mai nói không chừng Lăng Tử Hạo còn có thể lấy những người khác, chẳng lẽ muốn nàng đuổi đi một người rồi một người? Ngẩng đầu liếc nhìn Dương Mạc Tuyền một cái, lập tức đem ý niệm này xóa khỏi đầu. Trong thiên hạ này người như Dương Mạc Tuyền liệu có thể có được mấy người? Lăng Tử Hạo có lấy ai đi nữa thì cũng bất quá chỉ là kẻ tục nhân, nàng căn bản sẽ không đặt trong mắt. Nghĩ thế xong, tâm lại an định xuống, cười nói: “Hiện tại cũng không phải là lúc nói giỡn, nếu Nhan nhi không có biện pháp gì tốt, vậy thì để tự ta làm, ta không tin đánh các nàng da tróc thịt bong lại vẫn còn có thể giấu diếm này nọ!” Nói xong liền lạnh lùng nhìn quét qua một lượt những người quỳ trên mặt đất.
Bọn nha hoàn chạm phải ánh mắt nàng đều nhịn không được run rẩy, không rét mà run, trong lòng đều thầm nghĩ, rốt cuộc ai lấy, mau mau giao ra đây đi, trăm ngàn lần đừng liền lụy đến các nàng!
Khuôn mặt Lăng Tử Nhan cũng trở nên lạnh lùng: “Vân La đại tẩu nói rất đúng, vậy trước tiên đem Oanh nhi ra đánh, cho dù không phải nàng trộm thì cũng không tránh được tội thất trách.”
Từ Liễu Thanh dùng ánh mắt tán dương nhìn thoáng qua Lăng Tử Nhan, không nghĩ tới giờ Nhan nhi lại có thể thận trọng như vậy, nhưng lại cũng nhìn ra Vân La đang làm trò, còn thông minh nắm lấy một điểm là Oanh nhi, cùng Vân La đối nghịch. Oanh nhi là nha đầu đắc lực Vân La ngàn chọn vạn tuyển về, Vân La sao có thể đánh được? Nhưng nếu không, lại không tiện trách phạt những người khác, xem bộ dáng Vân La ỷ vào Bát Vương gia, thật đúng là có thể nói được làm được, nếu thực sự đem một đám nha đầu đang quỳ này lôi ra đánh cho tàn phế đi nữa thì cũng có thể. Nàng là mẹ chồng Vân La, thân phận mẫn cảm, không tiện trực tiếp gạt đi gai nhọn của nàng, hơn nữa là người chủ gia đình, chỉ có thể đến lúc cuối cùng ra quyết định, mà Mạc Tuyền lại càng không thể. Chỉ có Nhan nhi là Lăng gia đại tiểu thư, đứng ra nói những lời các nàng muốn nói mới hợp tình hợp lý, mặc dù đắc tội Vân La nhưng thân phận hai người không có xung đột nên cũng sẽ không hiềm khích với nàng.
Quả nhiên Vân La không có cách với nàng, Lăng Tử Nhan hai câu ba câu cũng không rời Oanh nhi, Oanh nhi một lòng giúp nàng làm việc, nếu thật sự đả thương nàng, Oanh nhi một bụng đầy ủy khuất nói ra hết thì sẽ làm hỏng chuyện của nàng, đó không phải điều nàng muốn, đành phải nói: “Đánh người bất quá chỉ là hù dọa các nàng một chút thôi, xem các nàng đều như tinh linh trong nước, ta cũng không hạ thủ được, quan trọng nhất là phải tìm ra cây trâm.” Dừng một chút, đối với đám người đang quỳ, trầm giọng quát: “Ta lại cho các ngươi một cơ hội, ai đã trộm, giờ giao ra đây, ta chuyện cũ sẽ bỏ qua, nếu thật sự để ta tra ra là ai lấy, cũng đừng trách chủ tử này bất lưu tình!”
Bọn nha hoàn nhìn chung quanh, khe khẽ nói nhỏ, cả nửa ngày cũng vẫn không có người đứng ra.
Vân La thấy thế, đứng lên, nói với Từ Liễu Thanh: “Nương, nếu hỏi cũng không ra, đánh cũng không đánh được, vậy chỉ có một biện pháp.”
Từ Liễu Thanh trong lòng biết rõ ràng, gật gật đầu, rốt cục cũng vào chính đề, hỏi: “Biện pháp gì?”
“Tra phòng.” Vân La nói. “Kẻ trộm khẳng định sẽ không ngốc đến mức giấu trên người, không ở trên người thì đương nhiên sẽ giấu trong phòng, chỉ cần khám xét phòng, vậy chắc chắn có thể tìm ra!”
Từ Liễu Thanh nhíu mày nói: “Lăng phủ chúng ta nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ngay cả chủ tử tính trước tính sau cũng có ít nhất cả trăm gian phòng, chẳng lẽ mỗi gian đều phải tra?”
Vân La nói: “Nhất định phải làm, chẳng những nha hoàn tiểu tư đều phải tra mà ngay cả phòng chúng ta cũng phải tra. Nương, người không cần phiền lòng, ta làm như vậy cũng không phải tất cả đều vì cây trâm của ta, hôm nay ta đánh mất trâm là chuyện nhỏ, ngày mai nếu đánh mất thứ càng quý trọng, vậy chẳng phải là càng phiền sao? Lăng phủ chúng ta đã sớm nên chỉnh đốn rồi, miễn cho những kẻ tay chân không sạch sẽ đục nước béo cò.”
Từ Liễu Thanh thầm suy xét, quả nhiên không ngoài sở liệu của nàng, Vân La là muốn chỉnh đốn Lăng phủ, chỉ là ỷ vào việc đánh mất một cái trâm liền tỏ vẻ khó khăn thế, thật đúng là không đem vị chủ mẫu này đặt trong mắt mà. Quên đi, nhượng nàng chèn ép một phen, nàng có tinh lực này cũng tốt, trên dưới cũng cần chỉnh đốn một phen, đỡ khiến nàng phiền lòng, nói: “Vậy việc này con cứ làm đi.”
Vân La vội vàng nói: “Nương không cần mất công thế, ta nghĩ thỉnh muội muội đi cùng là được rồi.”
“Cũng được.” Từ Liễu Thanh trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng lại nghi hoặc, khó có được dịp có thể diễn vở kịch một vai chính duy nhất, vì sao lại còn lôi kéo cả Mạc Tuyền? Vân La này là xuất ra cái chủ ý gì đây?
_Hết chương _