Tìm nửa ngày trời, Lạc Hồng Bụi đã mỏi mệt thể xác lẫn tinh thần, tìm không thấy người tâm tình càng bực bội tới cực điểm.
Khi tuyệt vọng đến cực điểm, sắc trời hoàn toàn trở nên hắc ám, tiếng nước chảy quá lớn, nhìn cũng không rõ ràng. Hắn đành quay trở lên, chuẩn bị đợi ngày thứ hai lại đến.
Thời điểm đi lên nhanh hơn so với lúc xuống, tuy tốc độ vẫn tương đối nhanh nhưng Lạc Hồng Bụi rất cẩn thận lưu ý tình huống chung quanh.
Lạc Hồng Bụi từ phía dưới đi lên thoáng thấy Liễu Khanh Nhan, suýt chút nữa bỏ qua, hắn cho rằng mình hoa mắt, chần chờ trong chốc lát mới ngừng lại.
"...... Là..... là mỹ nhân sao?"
"Ô......"
Hai tay Liễu Khanh Nhan cứng ngắc, mơ hồ nghe được tiếng gọi của ai đó.
"Ai? Ngươi là......"
Lạc Hồng Bụi kích động ôm lấy Liễu Khanh Nhan, quả thực không dám tin, hắn thật sự tìm được rồi. Trong nháy mắt từ địa ngục lên thiên đường, tâm tình của Lạc Hồng Bụi giờ phút này không cách nào nói hết.
"Là ta, là Hồng Trần. Tốt quá, tốt quá rồi mỹ nhân không có việc gì, không có việc gì là tốt rồi......"
Lạc Hồng Bụi kích động nói không theo trình tự, không ngừng trấn an người trong ngực. Mỹ nhân của hắn nhìn cực kỳ yếu ớt, nhưng tay không buông kiếm cắm ở trên vách đá.
"Đã.... đã không có việc gì, có thể buông tay, ta ở bên cạnh mỹ nhân, đã không có việc gì nữa."
"......"
Lạc Hồng Bụi vươn một tay cố gắng lấy ngón tay Liễu Khanh Nhan ra khỏi kiếm.
Liễu Khanh Nhan lại cố gắng hít hít cái mũi, ngửi ngửi mùi hương. Lạc Hồng Bụi thấy buồn cười, không nghĩ tới Liễu Khanh Nhan còn có hành động đáng yêu như vậy, đồng thời cũng không khỏi buồn bã.
Liễu Khanh Nhan của hắn có đôi mắt đẹp như vậy lại nhìn không thấy......
Kỳ thật, hắn không biết Liễu Khanh Nhan vì sao làm như vậy. Trên người Lạc Hồng Bụi có một mùi thơm ngọt ngào. Khi hắn sử dụng pháp lực mùi hương sẽ lan tỏa ra không khí, chỉ là bản thân của hắn đã quen nên không có bất kỳ cảm giác gì.
Liễu Khanh Nhan ngửi trong chốc lát, liền suy tư, phản ứng có chút trì độn, mới buông tay ra, tựa vào trong ngực Lạc Hồng Bụi.
"Ngươi làm sao rơi xuống?"
"Mỹ nhân rơi xuống, ta tất nhiên cũng nhảy xuống. Một mình mỹ nhân ở dưới này gặp nguy hiểm thì làm sao? Tuy pháp lực của ta không phải rất cao, nhưng mà có thể bảo vệ người của ta."
"...... Vậy... vậy thật sự cám ơn."
Liễu Khanh Nhan ấp úng nói.
"Không có việc gì, ta xuống chỉ vì ta cảm thấy nên xuống, nếu như ta không xuống có lẽ đời này cũng sẽ hối hận."
"...... Ngươi đang nói cái gì?"
"Ta nói... ta là vì Liễu Khanh Nhan mới xuống, bởi vì Liễu Khanh Nhan rơi xuống, ta mới nhảy xuống!"
Liễu Khanh Nhan mở trừng hai mắt, giọng Lạc Hồng Bụi rất lớn, như muốn xé màng tai.
"......"
"Chẳng lẽ đến bây giờ vẫn không rõ, Liễu Khanh Nhan ở trong lòng của ta rất quan trọng sao?"
"......"
Đây là ý gì? Vì sao nói như thế. Tâm bắt đầu có cảm xúc khó hiểu.
Tiếng nước chảy vẫn đinh tai nhức óc.
Lạc Hồng Bụi một thân màu trắng bay lên ngược chiều thác nước chảy ầm ầm, bọt nước rơi lả tả làm tóc ướt đẫm.
Chẳng lẽ còn không hiểu?
Chẳng lẽ nói rõ ràng như vậy, nói dễ hiểu như vậy, Liễu Khanh Nhan còn chưa hiểu tâm tư của hắn sao?
Là trốn tránh sao? Bởi vì Minh Lạc Uyên sao?
Nhìn chằm chằm người trong ngực, Lạc Hồng Bụi cảm thấy nếu ẩn nhẫn hoài, hắn thật sự sẽ chết mất.
Khi Mặc Dạ ôm Liễu Khanh Nhan nhảy xuống dưới, Minh Vũ nói xuống đó là chết. Hắn chỉ cho rằng nếu từ đây về sau không còn thấy mỹ nhân thì có khác nào cướp đi tánh mạng của hắn. Một khắc đó, tâm của hắn chết lặng, toàn thân lạnh như băng.
Lại một lần nữa mất đi, lại một lần nữa đối mặt với tuyệt vọng, thì hắn sao mà tiếp tục sống sót.
Trải qua mấy ngày sống chung hắn mới phát hiện, Liễu Khanh Nhan không phải đang giả bộ, mà căn bản là không biết. Có lẽ, trong mắt Liễu Khanh Nhan, người khác đối tốt với mình, hay không có bất kỳ hiềm khích nào là đương nhiên. Chưa từng có nghĩ tới tại sao lại như vậy......
Thật sự nếu không nói ra, người này sẽ không biết tâm ý của hắn, cả đời này hắn cũng không cam tâm.
"Ta nói.... ta thích mỹ nhân, Lạc Hồng Bụi yêu Liễu Khanh Nhan!"
Lạc Hồng Bụi ghé vào lỗ tai Liễu Khanh Nhan rít gào.
"......"
Liễu Khanh Nhan bị chóng mặt mơ mơ hồ hồ.
Dù nghe không chính xác tất cả câu chữ của Lạc Hồng Bụi, nhưng Liễu Khanh Nhan biết Lạc Hồng Bụi đang thổ lộ. Mà người hắn ái mộ tên là Liễu Khanh Nhan sao?
Có nghe lầm hay không, là ảo giác...... người Lạc Hồng Bụi thích chính là mình sao?
Liễu Khanh Nhan đột nhiên nghĩ đến mỗi lần đều là mình bị yêu vật nhìn trúng. Thật sự Liễu Khanh Nhan không thấy mình là tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, hay trên người mình có cất giấu cái bí mật gì không thể cho ai biết, khiến cho rất nhiều người mang mục đích tiếp cận mình.
Hiện tại Liễu Khanh Nhan chỉ nghĩ đến khả năng này, hơn nữa càng ngày càng tin tưởng đây là nguyên nhân tiếp cận......
Nhưng đầu óc càng nghĩ càng thấy mơ hồ.
"......"
"Ta nói Lạc Hồng Bụi yêu nam nhân tên là Liễu Khanh Nhan! Người ta yêu gọi là Liễu Khanh Nhan, trả lời ta......"
"...... Ta biết rồi."
Lạc Hồng Bụi bị câu này là cho nghẹn, á khẩu không trả lời được. Sau một lúc cảm thấy còn chưa thỏa mãn, còn lớn tiếng la lên.
"Nhưng mà.... nhưng mà..... ta thật sự.... thích mỹ nhân."
"Ta biết......"
Biết cái quỷ! Cái gì cũng không biết. Trả lời lời như không. Biết cái gì chứ!
Lạc Hồng Bụi trong lòng âm thầm rơi lệ.
Tốt xấu gì cũng phải nói chứ, không thể chỉ một câu thì xong rồi. Hắn đang thổ lộ, không phải sao?!
"Ta thật sự..... thật sự......"
"Ta biết rồi."
Liễu Khanh Nhan ngẩn người, sau đó nói một câu.
"Vậy kế tiếp nên làm gì?"
"...... Ý của mỹ nhân là.... ta có thể tùy tiện làm gì cũng được?"
Lạc Hồng Bụi rất thông minh suy diễn ra ý nghĩa câu nói theo ý mình. Hắn cảm thấy chính là ý tứ này, Liễu Khanh Nhan đã cho hắn mặt mũi......