Từ khi mắt người nào đó tốt lên, Thần Tích Tuyết Phong chẳng còn yên tĩnh.
Cuộc sống gà bay chó chạy bắt đầu rồi.
Bởi vì Băng Cơ dung túng, Liễu Khanh Nhan tại sơn cốc có thể nói là thuận gió xuôi nước.
Người duy nhất không thuận lợi chính là Hải Hoàng Lan Thương, mấy ngày không gặp bụng của hắn như là bong bóng thổi khí căng phồng cao như núi. Theo Băng Cơ nói chính là gần sinh. Sinh con không có gì kỳ quái, chỉ kỳ quái vì hắn là nam tử.
Liễu Khanh Nhan đối với việc này cũng rất hiếu kỳ, rất muốn biết nam nhân sinh con ở chỗ nào. Nhưng hỏi Băng Cơ nhiều lần, Băng Cơ cũng chưa từng nói cho Liễu Khanh Nhan biết, hỏi những người khác thì không ai biết. Mà bản thân Lan Thương ở phương diện này cũng không có kinh nghiệm.
Liễu Khanh Nhan thấy kỳ quái, kinh nghiệm không có còn dám sinh, cũng không sợ đứa bé trong bụng sinh ra không được.
Cái bụng của Lan Thương lớn lên với tốc độ rất nhanh, hôm nay so với hôm qua lớn hơn một vòng, không hề giống mấy thai phụ ở nhân gian phải mất mấy tháng. Liễu Khanh Nhan nhìn thấy mà sợ hãi, thoáng cái trướng lớn như vậy, cũng không biết có bị nứt hay vỡ ra không.
Bởi vì tiểu bảo bảo sắp được sinh ra, chuyện xem xét hạ nhân trong sơn cốc tạm thời dời lại.
Kỳ thật mà nói hạ nhân ở đây đều theo Băng Cơ một thời gian dài, hắn cũng không có lập tức đem từng người bọn họ đến xem. Chỉ với uy nghiêm quá thừa của hắn, những người này đều sợ. Những người này ở trong sơn cốc biến đổi trưởng thành, không có người nào mà không phải là Băng Cơ từ các nơi nhặt về, dùng dược vật đặc biệt điều chế để biến hình, đã cùng hắn sinh sống hơn mấy vạn năm, cũng có cảm tình.
Liễu Khanh Nhan cũng tạm thời buông xuống chuyện Lạc Hồng Bụi. Bởi vì biết pháp lực mình thấp chỉ biết ở trong sơn cốc chờ đợi Mặc Dạ trở về, đợi khi xuống núi sẽ lại tìm.
Từ chỗ Lan Thương trở về, Liễu Khanh Nhan đã thoải mái ngồi nghe Băng Cơ đánh đàn, qua một lúc đã dựa vào ghế ngủ.
Bỗng trong phòng Lan Thương phát ra tiếng kêu rên thống khổ, Liễu Khanh Nhan lập tức không còn buồn ngủ, vuốt rơi những cánh hoa trên mặt, liền vọt đi.
Lan Thương dựa vào vách tường, thoạt nhìn hết sức thống khổ. Liễu Khanh Nhan cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ đứng ở một bên.
Băng Cơ tiến đến nhìn Lan Thương, xốc vạt áo của hắn lên nhìn nhìn.
Liễu Khanh Nhan rất ngạc nhiên, chẳng lẽ bánh bao nhỏ sinh ra ở đó? Không phải nhanh như vậy chứ.
"Nước ối còn chưa có vỡ, xem ra còn cần một ít thời gian. Ngươi nên ra bên ngoài đình đi đi lại lại, để thai chuyển vị trí."
Liễu Khanh Nhan nghe mà buồn bực.
Bụng cũng lớn như vậy còn chạy ra bên ngoài làm gì...... Ai nói đó là đình, cái kia rõ ràng là một cái lều dùng cây trúc làm ra. Bên cạnh là vườn hoa, đi vài vòng còn không phải làm người ta mệt chết sao.
Lan Thương lại rất nghe lời, lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng tái nhợt, vịn vòng eo chân thấp chân cao đi ra ngoài, không có cảm thấy lời Băng Cơ nói có vấn đề.
"Đầu óc ngươi đang suy nghĩ gì?"
Băng Cơ dùng quyển sách đánh vào đầu Liễu Khanh Nhan. Thật sự là không đánh không được. Hành động của Liễu Khanh Nhan hiện tại thật sự là thái quá, hèn mọn bỉ ổi.
Nhanh như mèo cúi đầu, đôi mắt nhìn vào chỗ kia của người ta, hơn nữa tầm mắt còn có vẻ nghiền ngẫm.
Liễu Khanh Nhan chỉ chỉ Lan Thương.
"Ta nhìn xem trong đũng quần của hắn có em bé hay không."
"......"
Có ai nói cho hắn biết vì sao vấn đề ngu ngốc như vậy mà Liễu Khanh Nhan cũng nói ra được. Rõ ràng là một người rất thông minh, có đôi khi giảo hoạt hơn bất cứ ai, cũng đôi khi lại như vậy sao...... Hai da!
"Hắn còn chưa có sinh, em bé ở nơi nào. Em bé còn đang trong bụng của hắn. Hôm nay còn chưa sinh được."
Liễu Khanh Nhan kinh hãi.
"Hôm nay còn chưa sinh? Vậy hắn sẽ đau chết?"
Băng Cơ rất thần bí hỏi.
"Ngươi cùng hắn không phải có cừu oán sao? Ta nhớ ngươi đã nói bị người này lợi dụng qua mấy lần rồi, sao lại lo lắng cho hắn?"
Liễu Khanh Nhan lập tức hiểu ý của hắn, có thâm ý nhìn hắn một cái.
"Ngươi cố ý?"
"Không! Ta không phải cố ý."
"À?"
Người này tốt như vậy sao? Thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng.
"Ta có ý đó. Cũng muốn hắn chịu nhiều khổ, hắn là người như vậy trừ phi chịu đau khổ tính cách mới có thể thay đổi. Bất quá Lan Thương bản tính cũng không phải xấu, hắn đối với người của hắn có thể nói là tốt tới cực điểm. Người không tốt với mình thì phải là cừu nhân sao."
Liễu Khanh Nhan cảm thấy trong nội tâm có chút băn khoăn, đương nhiên không phải là vì Lan Thương, mà là vì đứa bé trong bụng kia.
"Bánh bao nhỏ có sao không? Ở trong bụng ngốc lâu như vậy có thể chết hay không?"
"Có thần y ở đây, việc nhỏ này giao cho ta, ngươi cứ yên tâm, nhất định sẽ sinh ra một bánh bao nhỏ trắng trắng mềm mềm. Ta nghe giọng điệu ngươi hình như rất thích bánh bao nhỏ. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tự mình sinh một đứa?"
Ánh mắt Băng Cơ lộ ra hưng phấn, thoạt nhìn như thật sự muốn có chuyện như vậy xảy ra.
Vừa vặn, Tử Hiên cũng đi tới, cũng nghe được lời Băng Cơ nói. Con ngươi màu tím không khỏi sáng ngời.
Liễu Khanh Nhan bị hai người này nhìn mà sợ tới mức chết khiếp, liên tục khoát tay lui về phía sau.
"Làm sao có thể, ta thích nhưng ta chưa từng nghĩ tới muốn sinh con, thật sự là quá kinh khủng, cả đời ta cũng không chịu nổi loại khổ này."
Sắc mặt Liễu Khanh Nhan tái đi.
Băng Cơ cười to, những sợi tóc trắng bay múa, nhìn rất phong tình.
"Ha ha, ta đây cũng là nói giỡn mà thôi, ngươi chớ cho là thật. Hơn nữa nam nhân mang thai cũng không phải chuyện dễ dàng, cơ hội cũng rất khó có được, không phải ngươi muốn sinh là có thể sinh."
Liễu Khanh Nhan an tâm, bằng không phát sinh ở trên người mình thật sự là quá đáng sợ.
Thích xem náo nhiệt là một chuyện, náo nhiệt phát sinh ở trên người mình sẽ không thú vị.
"Hừ, người đừng nghĩ cách làm gì trên người của ta, ta không đặc biệt như vậy!"
"Được, được, ngươi nói cái gì chính là cái đó."
Hiện tại Băng Cơ trở nên rất chân chó, Tử Hiên quả thực muốn chọt cho mắt bị mù.
"Thôi, ngươi hãy để cho hắn sớm sinh đi. Ngươi nhìn xem hắn hiện tại, suy yếu thành cái dạng này, không chết cũng đã chết khiếp, ức hiếp người mang thai không tốt. Hơn nữa ta còn muốn sớm nhìn thấy bánh bao nhỏ là cái dạng gì, qua vài hôm nữa ta liền xuống núi, như vậy sẽ không nhìn được."
Liễu Khanh Nhan cảm thấy có chút đáng tiếc.
"Ngươi phải đi sao?"
Liễu Khanh Nhan kỳ quái nói.
"Đúng vậy, ta còn ở lại trong sơn cốc làm gì?"
Băng Cơ lúc này mới phát hiện nói sai.
"À, ta nói ngươi sao vội vã đi? Không ở lại trong sơn cốc thêm một ít thời gian."
Liễu Khanh Nhan cảm thấy Băng Cơ thật đúng là rất kỳ quái. Mấy ngày hôm trước đối với mình lạnh lùng như băng, hiện tại lại đối với mình tốt vô cùng, thậm chí còn có ý giữ lại. Thật không biết hắn đang suy nghĩ gì, quả thực chính là khó đoán.
"Không được, ở đây ta không quen. Ta thích cuộc sống phóng túng tự do, làm theo ý mình không cố kỵ chỗ nào. Ở chỗ của ngươi đúng là gò bó cùng nôn nóng."
Ngươi luôn nói trực tiếp, nhìn không ra còn có cái gì cố kỵ.
"A..."
Băng Cơ trầm mặc, cầm quyển sách cũng nhìn nhưng xem không vào.
Liễu Khanh Nhan thấy hắn không nói gì, còn nhìn chằm chằm vào quyển sách như đang xem, không nói gì, nhìn hắn một cái, liền đi qua xem tình huống của Lan Thương. Cũng không biết là ánh mắt có vấn đề không, nhìn bụng Lan Thương thật sự đã lớn hơn, Liễu Khanh Nhan cảm thấy rất chấn kinh, bởi vì bụng Lan Thương đã lớn lên gấp ba lần khi mới tới.
Liễu Khanh Nhan nhỏ giọng nói với Tử Hiên đứng bên cạnh.
"Ngươi nói xem bụng hắn có thể nổ hay không?"
Khóe miệng Tử Hiên run rẩy một hồi, trên mặt tuyệt đối bảo trì bình tĩnh, bất quá đã bị những lời này triệt để làm hóa đá.
"Có... thể không."
Hắn gian nói.
"Ta cảm giác sinh con thật đáng sợ, ngươi về sau có sinh không?"
Tử Hiên bị hỏi đã ngây ngẩn cả người. Đây là đang thử hỏi mình và người khác sinh, hay là đang khảo nghiệm mình có chịu sinh hay không sao? Tử Hiên trong lúc đó bồi hồi, phát hiện vấn đề này tương đối nghiêm trọng.
"Chuyện này, xem tình huống, nếu như ta cũng yêu một người đủ nhiều, người kia cần có con, ta sẽ nguyện ý."
Liễu Khanh Nhan nhìn hắn thật sâu, Tử Hiên cảm thấy ánh mắt kia bao hàm rất nhiều thứ, sau đó Liễu Khanh Nhan mở miệng nói.
"Như vậy sao, người ngươi yêu thật hạnh phúc."
Tử Hiên lệ nóng lưng tròng. Một khúc gỗ cũng có ngày bị lay động à, thật sự là ông trời có mắt.