Thanh Viễn đến đây thì không có gì, nhưng Chiến Phong đi theo khiến cho người khác rất không sảng khoái.
Hắn dùng ánh mắt quỷ dị đánh giá Liễu Thanh Nhan và nhóm người này, đao bắt yêu trong tay đang không ngừng run lên.
“Ngươi còn muốn theo tới đâu?”
Chiến Phong cực lực khắc chế cường thế áp bức của mấy người bên cạnh Liễu Khanh Nhan. Hắn là đạo sĩ bắt yêu, chuyên môn phụ trách đuổi bắt những yêu ma. Hắn nhìn ra được trên người Liễu Khanh Nhan luôn có yêu khí quấn lấy. Hiện tại cả ma khí, tiên khí cũng có, thật sự là rất nguy hiểm. Hơn nữa hắn nhìn ra được Liễu Khanh Nhan pháp lực không kém, nếu bị yêu ma hút dương khí, thì mà khó lường, nhất định sẽ làm cho yêu ma mạnh thêm.
Như lần trước, cái tên ma tộc cải trang thành người thường đáng giận kia có pháp lực vô cùng lợi hại. Còn có con hồ ly tinh đang bên cạnh. Ngoài ra còn có một người cũng không phải người. Đáng tiếc vị tu chân giả còn không biết gì, cũng không biết bên cạnh đầy rẫy nguy hiểm.
Bên cạnh đều là yêu ma lợi hại nha, bọn họ sẽ ăn hết sạch của ngươi!
Chiến Phong vì vị tu chân giả đáng thương này mà cảm thấy bi ai. Tình huống bình thường thì không nói, hiện tại là thời khắc yêu ma lộng hành. Liễu Khanh Nhan là tu chân giả đáng thương nhất mà hắn đã gặp, ba bốn yêu ma đồng thời dòm ngó, một trong số họ ra tay động thủ thì một sợi lông cũng khó giữ, huống chi lại nhiều yêu ma như vậy rình rập.
“Trảm yêu trừ ma!”
Chiến Phong luôn tự hào về chức nghiệp này. Có thể giải cứu người khốn khổ trong nước sôi lửa bổng là một việc rất vinh hạnh.
Liễu Khanh Nhan nhìn nhìn mấy người bên cạnh mình. Trảm yêu trừ ma sao? Băng Cơ đúng là không phải người phàm. Mặc Dạ nhìn không rõ, nhưng hình như cũng không phải người bình thường. Tử Hiên người này chính là yêu vật. Duy nhất bình thường chỉ là mình.
Nhưng mà......
Liễu Khanh Nhan hơi có chút đau đầu. Chiến Phong không dễ nói chuyện, tốt cũng không tốt, xấu cũng không xấu. Hắn chính là người trảm yêu trừ ma đơn thuần. Nhân giới đều là như thế luôn xua đuổi yêu ma. Người này lại quá nhiệt tình với công việc, thật đúng là có chút khó giải quyết.
“Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh bại bọn họ sao?”
“Bọn họ....”
Chiến Phong chưa nói hết câu đã bị ánh mắt lạnh buốt của Mặc Dạ chiếu tới, lập tức bị ép lui về phía sau vài bước. Người trước mắt pháp lực cường đại, chỉ một ánh mắt cũng có thể giết người trong nháy mắt.
Pháp lực quá chênh lệch, làm cho Chiến Phong trì độn cũng ý thức được nguy hiểm. Đồng thời hắn đã hiểu lời Liễu Thanh Nhan vừa nói. Hay là tu chân giả này bị bức bách!
Ba người pháp lực đều cao khó lường, cho dù tu chân giả muốn giãy dụa cũng không phải đối thủ của họ. Hắn còn nghe nói có yêu ma rất ghê tởm, không hút hết dương khí một lần, mà chậm rãi nuôi dưỡng dương khí để hấp thu nhiều lần, như nuôi gấu lấy mật!
“Sẽ có một ngày ta đánh bại các ngươi. Các ngươi thật sự là quá càn rỡ, dám đối đãi với một người tu chân giả như vậy. Đừng vì hắn là một phàm nhân mà xem thường, một phàm nhân nảy sinh lòng ác độc thì sức mạnh tuyệt đối không thua những yêu ma!”
Băng Cơ đối với đạo sĩ bắt yêu này không thích chút nào. Hắn cảm thấy người này có thể cũng sẽ đi theo Liễu Khanh Nhan. Có lẽ bây giờ còn chưa có gì, nhưng thời gian sẽ thay đổi hết, trong tương lai về sau, đạo sĩ bắt yêu này sẽ gia nhập cùng bọn họ, sẽ cùng bọn họ tranh đoạt Liễu Khanh Nhan. Vì để ngăn chặn loại tình huống này, Băng Cơ quyết định đi ra.
“Ngươi nói không sai, phàm nhân mà hung ác thì khó có thể tưởng tượng. Ta cũng đã được chứng kiến. Nhưng ngươi đi bắt yêu của ngươi đi, đừng có rảnh rỗi đến làm phiền chúng ta. Nếu như ngươi phá hủy chuyện tốt của chúng ta, ngươi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!”
Những người khác đối với đề nghị này rất táng đồng, tỏ vẻ đang cùng một chiến tuyến. Đồng thời dùng ánh mắt lãnh khốc, cùng sát ý dày như mưa lăng trì Chiến Phong đáng thương.
Liễu Khanh Nhan không nói gì. Liễu Khanh Nhan còn nhớ rõ Chiến Phong là người rất nhiều lời, thật sự chịu không được người như vậy. Cho nên, Băng Cơ nói Liễu Khanh Nhan yên lặng không phản đối.
Ý nghĩa "chuyện tốt" mà bọn họ bên này nghĩ hoàn toàn khác Chiến Phong. Hắn cảm thấy chuyện tốt của Băng Cơ nói chính là bọn họ kết phường muốn hấp thụ dương khí của tu chân giả đáng thương này. Bọn họ hút khô tinh khí rồi còn đem xương cốt ăn hết. Những yêu ma này thủ đoạn tàn nhẫn, không có chuyện gì là làm không được.
Chiến Phong nghĩ tới tương lai đáng buồn của tu chân giả, lập tức lo lắng không thôi.
“Hừ! Ta sẽ không để cho các ngươi càn rỡ lâu. Ta là người bắt yêu. Các ngươi là những yêu ma làm ác, còn kết phường ức hiếp một tu chân giả. Cho dù pháp lực của các ngươi rất cao, ta cũng không sợ hãi. Đại thúc yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ ức hiếp đại thúc! Xem chiêu!......!”
Chiến Phong rút đao.
Tử Hiên liền giơ chân lên, kình phong quét qua, đao kia liền bay ra ngoài.
Hắn lần nữa cầm kiếm phía sau lưng.
Băng Cơ cầm quạt màu trắng phe phẩy một cái, kiếm kia cũng bay ra cắm vào mặt đất bên chân.....
Chiến Phong hai tay trống trơn.
Người còn ở trong trạng thái đông lạnh cuối cùng cũng ra tay. Mặc Dạ phất tay áo màu đen, liền đem Chiến Phong đưa đến ngoài cửa thành!
“Được rồi, phiền toái chúng ta cũng đã giải quyết xong, hiện tại có thể rời khỏi chưa? Chúng ta phải đi về phía nam, lần đi nhiều người ngựa như vậy, cũng có thể đi xem náo nhiệt, cũng có thể tìm kiếm yêu tinh......”
Băng Cơ ấp úng, sau đó hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn biết Liễu Khanh Nhan không công bằng, chỉ nói như vậy liền cho hắn một cái mặt lạnh.
Thời điểm trở lại khách điếm, những người khách đều chạy hết. Liễu Khanh Nhan cảm thấy khó hiểu, không phải nói có yêu ma bị thương sao, bọn họ đến xem náo nhiệt, vì sao chỉ mới một ngày bọn họ đã bỏ chạy hết.
Tử Hiên vì nịnh nọt Liễu Khanh Nhan, đền bù khuyết điểm lúc trước, tranh thủ thời gian bắt người tới hỏi chuyện.
Hắn bắt một người tuổi còn trẻ. Người bị Tử Hiên bắt rất hoảng sợ. Dù sao Tử Hiên thật sự quá đẹp, ở hiện tại yêu ma tung hoành, người đẹp thì đều là yêu quái.
Tử Hiên cũng nhìn ra ý nghĩ của đối phương, hung hăng uy hiếp.
“Ngươi nếu dám la hoảng, ta sẽ ăn thịt! Ngươi thành thật cho ta, trong chốc lát ta hỏi ngươi cái gì ngươi phải thành thật trả lời cái đó. Ngươi dám nói dối một chữ ta liền bẻ gẫy một ngón tay. Nếu ngươi có ý tưởng giấu giếm ta liền chặt đứt một chân!”
Người nọ sợ tới mức mặt không còn chút máu, ngay cả đứng cũng không vững, run rẩy vội vàng gật đầu đáp ứng.
“Vâng, vâng, xin hỏi, tùy tiện hỏi, chỉ cần không chặt đứt chân tay là của ta là được rồi, xin hỏi, cứ hỏi......”
“Tốt, ta hỏi ngươi những người ở tại khách điếm đã xảy ra chuyện gì? Ngày hôm qua còn ở đây, hôm nay toàn bộ đâu mất?”
Người nọ tranh thủ thời gian lau mồ hôi, thở ra nói.
“Là như vầy, có một đám tu chân giả phát hiện tiên khí cách nơi này không xa, ước chừng gần hai trăm dặm. Là rạng sáng đêm qua, tiên khí phóng đại hấp dẫn rất nhiều người đi xem. Nghe nói trong núi không chỉ một pháp khí, rất nhiều người đi đoạt. Sáng sớm hôm nay bọn họ đã đi...... À, ngài còn có cái gì muốn hỏi...”
“Pháp khí?”
Mấy người đồng thời nhíu mày, nếu quả thật chính là pháp khí với pháp lực của bọn họ tuyệt đối sẽ có cảm giác. Nhưng mà đêm qua......
Ba người liếc nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc.
Người nọ cho là bọn họ hoài nghi mình nói dối, vội vàng giải thích
“Ta nói đều là thật, không tin các người có thể tới hỏi bất kỳ ai, bọn họ đều sẽ nói như vậy.”
“Được rồi, ta cũng hỏi xong, ngươi có thể đi rồi.”
“A, cám ơn, cám ơn!”
Người nọ lập tức chạy, liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Liễu Khanh Nhan nhìn thẳng. Người này pháp lực yếu ớt gần như không có, nhưng tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nha.
“Khanh Nhan, hay chúng ta cũng đi nhìn xem, nếu thật là pháp khí thì thôi. Ta đoán chuyện này không có đơn giản như vậy.”
Danh tiếng Băng Cơ cũng không phải là thổi phồng. Hắn không chỉ có kiến thức một lĩnh vực, trong đó có cả Thiên văn, Chu Dịch cũng có biết. Pháp khí xuất hiện sẽ có hiện tượng. Băng Cơ vừa rồi nghi vấn trong lòng liền bấm tay tính một quẻ.
“Như thế nào?”
Mặc Dạ hỏi. Hắn không biết vì sao có chút căng thẳng, giống như có chuyện gì sẽ phát sinh.
“Không phải pháp khí gì, nhưng so với pháp khí còn quan trọng hơn. Là kỳ trân dị thảo trên Thiên giới, Cửu Thiên Bích Liên.”
Mặc Dạ sợ hãi.
“Ngươi nói cái gì? Cửu Thiên Bích Liên? Làm sao có thể, vật kia còn đang ở Dao Trì, sao rơi xuống nhân gian?”